Ông Aran trở về nhà đúng vào giờ công sở tan tầm. Buổi
họp tại Sở cảnh sát chiều nay đã đưa ra kết luận về án mạng của một cô gái
không sống tại thị trấn Konagai: TỰ TỬ, VÔ DANH.
“Cô bé đó không phải người dân ở đây ư?” Bà Haruko lặp đi lặp lại duy nhất câu hỏi này với ông Aran. “Tại sao lại thế nhỉ? Nếu cô bé ấy không phải người dân của thị trấn Konagai, vậy còn vùng ngoại ô lân cận thị trấn Isahaya thì sao?” Giọng bà đầy hoài nghi, “Còn những vùng ngoại ô khác, thậm chí tiến hành rà soát cả tỉnh Nagasaki nữa?”
“Ừ hứ!” Ông Aran hắng giọng, “Một người dân không thuộc
địa phương Konagai tự tìm đến đây tự tử, em ạ.”
“Anh Aran à.” Bà Haruko nhấn giọng từng từ đầy chắc chắn,
“Kẻ nào đó đã giết con bé và tạo hiện trường giả.”
Ông Aran suýt chút nữa đã bật cười trước những trăn trở
có phần thơ ngây của vợ ông. Nhưng ông vẫn cố gắng duy trì cuộc nói chuyện với
chất giọng điều tra lạnh ngắt như đang làm việc tại trụ sở cảnh sát. “Đã có kết
quả xét nghiệm, em yêu ạ. Và cô gái đó không mang theo bất kì một thứ giấy tờ
tùy thân nào. Cô gái được đưa vào danh sách những người đã mất tích. Và, chúng
ta phải chờ đợi thêm.”
“Chờ đợi thêm?”
“Phải! Chờ đợi thêm!”
Bà Haruko thở dài, vẻ thất vọng tràn trề. “Những người
dân nơi đây sẽ không tin vào kết luận này, hẳn là thế, anh ạ. Họ vẫn sẽ không
ra đường ngay khi nắng tắt và mặt trời mất dạng sau bóng núi. Anh biết không? Cả
thị trấn cứ như đang chìm vào một giấc ngủ dài vậy. Ở ngoài chợ, họ bàn tán sôi
nổi và đưa ra đủ những câu chuyện được tô vẽ phía sau.”
Ông Aran chau mày. Ông không muốn tiếp tục tranh cãi về
một cuộc phá án với một người phụ nữ nội trợ. Ông cho rằng, phụ nữ đánh giá sự
việc theo cảm tính, suy luận, trái ngược với dấu vết phạm tội, bằng chứng xác
thực.
“Chỉ cần không tham gia vào những cuộc tranh luận tầm
phào đó là được, thưa bà Takahashi.”
“Vâng.”
Ngọn lửa công lý trong trái tim bà tắt ngúm. Suy cho
cùng, sau khi kết hôn, bà vẫn chỉ là một phụ nữ nội trợ, luẩn quẩn vào ra trong
căn bếp và dọn dẹp cửa nhà. Việc ông Aran đồng ý cho bà tham gia công tác xã hội
để bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ, trẻ em, người già ở thị trấn Konagai đã là một
đặc ân lớn.
“Anh đọc sách rồi nghỉ ngơi sớm. Em ghé qua thăm thằng
bé Toshiro của chúng ta và chúc nó ngủ ngon.”
Bà Harukorời đi đến cửa. Ông Aran hắng giọng, “Ở hiệp
hội phụ nữ và trẻ em của thị trấn, phong trào nào đang được thúc đẩy mạnh nhất?”
Bà quay nửa người lại, “Vẫn như em đã từng nói với anh
cách đây ít ngày đấy. Sinh viên Đại học từ các thành phố lớn đổ về đây làm công
tác thiện nguyện cho tới mùa xuân. Họ tập trung vào những người thuộc hội chứng
Hikikomori và Kodokushi là chính yếu.”
“Em có được kết quả bước đầu rồi chứ?” Ông Aran lật dở
vài trang sách như vẻ không quan tâm lắm đến câu chuyện đang trao đổi cùng bà
Haruko. Nhưng thực tế, trong lòng ông đang nhen nhóm biết bao điều không yên.
“Hôm trước, anh cũng nghe nói về chuyện này qua trang tin tức hàng ngày. Có vẻ
đây được xem là chính sách thiện nguyện đang phát rộng trên cả nước, Haruko ạ.”
“Dĩ nhiên là thế!”
Bà Haruko quay hẳn người lại. Miệng bà nhoẻn cười trước
cái cách ông Aran gọi tên của bà không gì có thể ngọt ngào hơn.
Haruko.
“Cô bé Keiko Tran mà em từng nói hôm trước với anh. Sáng
nay, em gặp cô bé đẩy xe lăn đưa bà Kuri Kojima tản bộ trong khuôn viên của tòa
chung cư Kushiro. Mà anh biết bà Kuri Kojima không, lần cuối cùng em gặp bà ấy
xuống dưới phố cách đây ngót đến cả thập kỉ rồi.”
Ông Aran chau mày. Ông gấp nhanh cuốn sách trên tay.
Ánh mắt ông nhìn sự di chuyển linh hoạt của bà Haruko: khuôn miệng mấp máy, đôi
chân di chuyển uyển chuyển như nhón từng bước của một điệu múa, đôi tay trắng
ngần đưa lên phụ họa lời dẫn của chính mình.
Bà Haruko di chuyển nhanh nhẹn trở lại phòng làm việc
và ngồi đối diện với chồng qua chiếc bàn gỗ. Ánh mắt bà nằm giữ ánh mắt ông.
“Bà Kuri Kojima đã gửi một lá thư tay tới Hiệp hội với nội dung là bà ấy cảm thấy
mình sắp đến ngày rời khỏi thế giới này. Bà ấy mong chờ được ai đó có thể ở cạnh
bà vào những ngày cuối đời. Bà ấy không muốn ra đi một cách lặng lẽ, anh Aran ạ.”
Ông Aran hiểu mọi chuyện đang xảy ra trong tòa chung
cư Kushiro nói riêng và những tòa chung cư cổ kính khác thuộc thị trấn Konagai
nói chung. Những cái chết đơn độc – Kodokushi, và thi thể của họ không được
phát hiện sau một thời gian dài, có thể lên đến vài tháng hoặc nửa năm.
“Keiko Tran? Cô bé mà em muốn nó giúp đỡ Toshiro của
chúng ta?” Ông Takahashi cố gắng nhớ lại những thông tin ít ỏi trong cuộc nói
chuyện cách đây vài ngày – cái quãng thời gian nhức nhối khi ông vừa tiếp nhận
một vụ án mới. “Cô bé là người ngoại quốc nhỉ? Hàn Quốc? Trung Quốc? Hồng
Kông?”
“Không!” Bà Haruko phản đối nghiêm nghị, “Người Việt
Nam. Cô bé nhỏ nhắn, dịu dàng, và đầy thân thiện!”
***
Sau khi giúp đỡ bà Kuri dọn dẹp lại căn nhà nhỏ có diện
tích mặt sàn không quá hai mươi mét vuông, Oanh chuẩn bị phần cơm và nấu súp
Miso để sẵn trên chiếc bàn gấp cạnh chỗ ngủ của bà.
Trên đường di chuyển từ lầu ba xuống mặt sảnh từng lô
của tòa nhà, cô tranh thủ lượm lặt được một phần rác lớn dải lưa thưa trên từng
bậc cầu thang bộ. Tuy vậy, bầu không khí quanh đây vẫn nồng nặc mùi uế thải. Cô
vẫn thực sự chưa làm quen được với không khí bao quanh khu vực này.
“Cháu chào ông Toru.” Oanh ngó nửa người vào trong
cánh cửa đang mở rộng của căn nhà nhỏ thuộc ban quản lý. “Cháu có quà cho ông Toru
đấy ạ.”
Ông Toru đã dần quen với sự xuất hiện đều đặn trong
vài ngày gần đây của Kim Oanh. Cô luôn tươi cười chào ông trước khi di chuyển
lên nhà bà Kuri. Và khi trở về, trên tay cô gái nhỏ luôn là hai túi đựng rác khổng
lồ.
“Chào cháu, Keiko.” Ông Toru nuốt vội những sợi mì còn
chưa kịp chín mềm. “Cháu đã vất vả quá rồi.”
“Cháu rất vui mà.” Oanh vui vẻ. Cô để gọn hai túi rác
lớn vào sát mép đường đi. “Ông Toru cho cháu vào trong phòng một chút nhé!”
“Ơ!”
Ông v sượng sùng đến bất ngờ. Phần vì ông không muốn
người khác chứng kiến bữa ăn chiều muộn nghèo nàn của mình. Phần vì ông đã quen
với cuộc sống lủi thủi đi ra đi vào chỉ có bản thân, hoặc, họa huần lắm là một
vài lời chào hỏi thăm từ Oanh lúc cô đến và ra về.
“Cháu thật là mất lịch sự mà, phải không ông Toru?”
Oanh cười bẽn lẽn trong lúc bước vào phòng ban quản lý
chung cư. Cô vội liếc nhìn tô vì ăn liền còn dang dở của ông Toru. Cổ họng cô
trào nghẹn vì xúc động.
“Ông Toru có thể xem cháu như con cháu hay một người bạn
nhỏ của ông được không? Bà Kuri Kojima
cũng đã đồng ý rồi ạ. Cháu nghĩ là ông rất buồn. Cháu cũng rất vô tâm nữa. Mấy
ngày qua, cháu vội vàng đến và đi mà chẳng chào hỏi ông Toru cho trọn vẹn một
câu chuyện nào. Ông Toru hẳn là đã giận cháu rồi.”
Kì thực, ông có chút bối rối và buồn bã khi Oanh đến. Cô
chào hỏi ông, và cô lại vội vàng di chuyển vào lối rẽ sang khu C. Rồi tâm trạng
ông xuất hiện một chút cảm giác ghen tị và chạnh lòng đan xen khi bản thân cũng
đã ở tuổi xế già nhưng ngày đêm vẫn không có một người bạn.
“Keiko à.” Ông Toru ho húng hắng. “Keiko à. Cháu đừng
nói như thế!” Ông không diễn đạt được cảm xúc hiện tại của mình. “Ông vui lắm,
kì thực, ông rất vui.”
Oanh đưa túi đựng hộp canh Miso và đặt lên bàn của ông
Toru. “Canh vẫn nóng, ông Toru nhất định phải ăn thật ngon ý nhé.” Oanh làm dấu
tay và nhắn nhủ với ông. “Cháu sẽ ghé đây thường xuyên nếu ông Toru cho phép ạ.
Ông không thể cứ ăn mãi một món mì hộp suốt được đâu. Nó rất không tốt cho sức
khỏe của ông mà.”
Ông Toru xúc động mạnh. “Được. Nhất định, ông sẽ ăn thật
ngon, Keiko tốt bụng của chúng ta.”
Oanh cười thật tươi với ông. “Cháu chào ông Toru nhé.
Cháu phải đi thật rồi.”
Kim Oanh rời đi. Cô lôi theo hai túi đựng rác lớn ra
ngoài khu tập kết rác thải của chung cư để chờ các bác lao công tới gom dọn lên
xe chứa.
Trong lòng Oanh ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Tuy cô chỉ
ghé thăm ông Toru vài phút đồng hồ ngắn ngủi nhưng cũng vừa đủ để cô nhận ra lí
do vì sao ở độ tuổi già cả như thế mà ông Toru vẫn muốn tham gia vào đội quản
lý khu chung cư. Vì ông muốn gặp gỡ, chào hỏi với mọi người, dù thực tế chỉ có
vài ba cá nhân sẽ luôn phải đi ngang qua căn nhà quản lý để trình giấy tờ theo
thủ tục. Hoặc, vì ông sợ cái chết của tuổi già ập đến với bản thân ông mà không
một ai hay biết?
***
Ông Toru áp hai lòng bàn tay thô ráp vào hộp thủy tinh
đựng canh súp Miso.
Nóng ấm.
Và nghẹn ngào.
Đã lâu thật lâu rồi, ông mới lại được một người tặng
ông đồ ăn do chính tay họ nấu. Và cũng lâu thật lâu mới lại có một người đề nghị
ông hãy xem họ như một người bạn thật sự cùng mình.
Ông lấy muỗng nhôm múc từng ngụm nước dashi để thưởng
thức. Vị ngọt của nước dashi, đồ giòn của nori rong biển, hay mùi thơm của hành
và cần tây…, khiến ông ứa nước mắt trong những hạnh phúc tận cùng mà tưởng chừng
như vô thường và khó nắm bắt.
Cái cảm giác thèm muốn, mong mỏi được nhận sự quan tâm
của một người khác như tảng băng chìm vừa nứt toác tận sâu nơi tâm can ông.
“Rồi ngày mai ngày kia, cô bé Keiko sẽ lại ghé thăm
mình.” Ông Toru lẩm bẩm. “Nhưng liệu bà Kuri Kojima cũng sẽ đồng ý làm bạn mới
mình nữa, đúng không?”
Sau cùng, ông quyết tâm tự nhủ với chính mình, “Toru
Itou này nhất định sẽ có những người bạn mới.”
Ông húp một thìa canh nóng ăn kèm với đậu hũ.
Và hạnh phúc lại dâng đầy trong trái tim ông.
1 Nhận xét
Ủng hộ nhà văn nhé! <3
Trả lờiXóa