Giới thiệu tác phẩm:
Toshiro
Takahashi là một thanh niên sắp bước sang tuổi hai mươi tám, là một người thuộc
nhóm Hikikomori – người quay lưng với xã hội, trong giới trẻ
Nhật Bản. Cậu suy sụp sau lần tự sát của Akiko Hinode – người bạn gái từ thuở
còn học chung những năm trung học cơ sở, và tách biệt hẳn với xã hội kể từ cái
chết của một người bạn thân nhất thời Đại học sau vụ động đất khi cả hai đã hứa
hẹn sẽ gặp nhau tại nhà hàng ăn uống vào ngày kết thúc kì thực tập.
Keiko Tran – Trần Kim Oanh – là du học sinh ngành tâm
lý của Đại học Kansai. Là một tư vấn viên tâm lý trong tương lai, cô có những
ngày tháng thực tập tại thị trấn Konagai. Nhưng không có gì chuẩn bị trước cho những
cuộc gặp gỡ và giúp đỡ định mệnh với người già cả ở chung cư cổ kính Kushiro và
ngay cả với chàng trai đầy quá khứ như Toshiro Takahashi.
Cùng
quanh quẩn vào một câu chuyện tình, ngay ở giai đoạn cuộc đời bi thảm nhất: Toshiro
còn không đủ tài chính để tự chi trả cho một bữa ăn, và Keiko Tran lại đang có
cả một tương lai sau khi tốt nghiệp Đại học và sống ở thành phố Osaka.
Động lòng sẽ đau lòng
là những cuộc gặp gỡ hiện tại và cả hồi tưởng về về tuổi trẻ, quay cuồng, nhiệt
thành và cách xa.
Chương 1
Ông Aran Takahashi trở về nhà khi trời đã chuyển mình
về đêm.
Con ngõ nhỏ trong thị trấn Konagai, vùng ngoại ô
Isahaya, tỉnh Nagasaki vắng lặng không một bóng người di chuyển. Không khí lạnh
lẽo trùm khắp từng kẽ lá như một khu phố bị bỏ hoang. Hai hàng cây già thẳng tắp
in bóng mình xuống mặt đường như những gã quái vật khổng lồ càng làm cho hơi thở
trong con phố thêm rùng rợn.
Kể từ lúc xảy ra vụ án có một người chết trong tư thế
treo cổ trên cành cây lớn ở ngay con đường chính của trị trấn Konagai, những
ngày tiếp theo trong khu phố không khác gì thị trấn ma đã bị con người khước từ
chối bỏ. Những người già không còn cùng nhau đi bộ tập thể dục từ xế chiều. Đám
trẻ đi và về sau mỗi ca học đều được ba mẹ chúng giám sát chặt chẽ. Những tràng
cười sảng hay gọi nhau ca hát đều biến mất như thể chưa bao giờ từng tồn tại.
Ông Aran Takahashi thở dài mỏi mệt. Những vòng xe đạp
thong dong thật chậm trên con phố nhỏ cứ ngỡ vừa lạ vừa thân quen.
Ngôi nhà của ông nằm gần cuối dãy. Trên tầng lửng, ánh
sáng lờ mờ phát tín hiệu qua ô cửa thông gió nhỏ không quá hai gang bàn tay. Chắc
hẳn, thằng con trai mà ông cảm thấy bất lực có vẻ vẫn đang thức, vì nó là một
hikikomori – người quay lưng với xã hội.
Bà Haruko Takahashi đang đứng chờ ông. Bà ngồi trên
cái xích đu bằng gỗ đã tồn tại vài chục năm trước - kể từ Thời tiên hoàng
Taisho, những tháng năm bố mẹ ông mới cưới nhau và được thừa hưởng ngôi nhà
theo quyền thừa kế dành cho con trai duy nhất trong gia đình họ Takahashi.
Bà Haruko có vẻ đã ngủ gật. Đầu bà gục hẳn xuống như đang
nhìn chăm chăm xuống đôi bàn tay được kẹp chặt giữa hai đầu gối.
Dưới ánh sáng vàng nhờ của đèn đường, từng làn khói lạnh
hắt ra theo hơi thở của bà bay vật vờ trong không khí.
Nghe thấy tiếng lạch cạch rất khẽ trong không gian lặng
yên như tờ của trời đêm, bà Haruko giật mình ngẩng đầu lên. Bà cười tươi, vẫy
tay chào ông Aran.
Phía trước, ông Aran cũng mỉm cười đầy mệt mỏi. Ông xuống
xe dắt bộ khi cổng nhà còn cách chừng năm mét đường.
“Em sợ anh về trễ.” Bà Haruko cầm chiếc cặp đen của
ông và đẩy cánh cửa cổng. “Trên chương trình dự báo thời tiết là đêm nay có tuyết
rơi.”
Ông Aran còn chưa kịp trả lời. Lẳng lặng, ông bà
Takahashi cùng ngẩng đầu nhìn lên. Ô cửa nhỏ trên tầng lửng chỉ còn màu đen nhờ
nhợ của bóng đêm.
Đó là một thông báo lặng im để trốn tránh lời chào trước
khi đi ngủ từ người con duy nhất trong gia đình Takahashi, cậu tên là Toshiro.
“Thằng bé Toshiro của chúng ta không ăn tối. Em đã gõ
cửa nhưng nó nói lát nữa mới ăn.” Giọng bà Haruko buồn bã. “Nhưng lát nữa đã
kéo dài hơn một giờ đồng hồ.”
Ông Aran nhíu mày. Ông tháo đôi găng tay đen và liếc
qua chiếc đồng hồ cũ. Đã hơn hai mươi ba giờ. Một ngày nặng nề đằng đẵng. Ông
chỉ ngồi trong văn phòng riêng với tập hồ sơ vụ án vừa xảy ra cách đây hai ngày
tại thị trấn.
Bà Haruko khép cánh cửa cổng, chốt thêm hai lần ổ khóa
vẫn chưa cảm thấy an toàn. Bà buộc thêm một sợi dây chằng nối liền lấy hai đầu
thanh gỗ nữa.
“Em làm gì mà buộc kĩ vậy?” Ông Aran phàn nàn, “Sáng
mai có khi phải mang cây kéo ra cắt nữa thì thêm phiền.”
“Nhưng em thấy yên tâm hơn khi làm thế!” Bà Haruko mỉm
cười với vẻ sợ sệt. Rồi bà thở dài. “Có vẻ chắc chắn rồi đây. Anh vào nhà chuẩn
bị tắm. Em đi hâm nóng đồ ăn để còn kịp đi ngủ. Hôm nay, hẳn là anh đã mỏi mệt
nhiều.”
Những nếp nhăn xếp lại thành hàng nơi đuôi mắt ông
Aran. Ông là người ít nói, tình cảm trong trái tim ông gần như không bao giờ tự
thổ lộ ra bên ngoài. Giá như ngay thời điểm này, ông cũng có thể bày tỏ sự mỏi
mệt của bản thân với người vợ của mình, thì điều đó chắc chắn nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ông miễn cưỡng chối từ những giây phút yếu mềm đó.
Ông Aran chỉ gật đầu. Ông đưa tay nắm nhanh lấy bàn
tay bà Haruko. Nhưng chỉ đúng ba giây đồng hồ sau đó, tấm lưng ông đã ở ngay
trước tầm nhìn của bà. Và bóng dáng cao lớn của ông biến mất ngay sau cánh cửa
gỗ màu nâu đậm.
Ông tháo áo khoác dài đến đầu gối ra và cố tình giũ thật
mạnh trước khi treo lên cây móc cao ngay cửa ra vào.
Ông liếc nhìn qua cánh cửa màu xám bên tay trái. Nó
khép kín không khác gì bức tường chắn của một nhà kho đã biết bao ngày không
người qua lại. Bên cạnh, là chiếc bàn nhỏ mà bà Haruko kê lên để đựng phần cơm,
đồ ăn vặt. Thậm chí, đồ cùng cá nhân, áo quần dơ bẩn hay sạch sẽ cũng sẽ được
trao đổi qua lại giữa hai thế giới sống dưới cùng một căn hộ qua cánh cửa màu xám.
Ông tháo giày, xếp ngay ngắn nhưng mạnh tay xuống kệ gỗ.
Ông vốn là người điềm đạm, cư xử luôn lịch thiệp đầy từ tốn. Nhưng ông không thể
trở thành kẻ vô hình trong thế giới kì lạ của Toshiro. Bởi ít nhất, nếu ông
không thể giúp Toshiro trở lại với cuộc sống bình thường, thì ông cũng cần duy
trì những tín hiệu và kết nối đặc biệt với một cá thể đang tồn tại phía sau cảnh
cửa ấy.
Bà Haruko đưa phần ăn vào lò vi sóng, hâm nóng và trở
ra ngoài.
Hơn hai mươi năm nay, kể từ ngày lấy ông Aran, giống
như tất cả mọi phụ nữ Nhật Bản khác, bà toàn tâm toàn ý từ bỏ công việc văn thư
ở công ty văn phòng để trở thành người mẹ, người vợ trong gia đình Takahashi.
Nhưng khoảng ba năm trở lại đây, sự lặng im trong căn nhà khiến bà hoảng sợ. Bà
xin ông Aran được ra ngoài tham gia các hoạt động công tác xã hội. Ngoài sức tưởng
tượng, ông Aran đã hoàn toàn ủng hộ quyết định của bà.
“Em có một chuyện cần sự quyết định của anh.” Bà Haruko
khá rụt rè. Những ngón tay bà đan vào nhau đầy bối rối, “Em biết anh không muốn
có sự tồn tại của một người lạ trong nhà. Nhưng…, nhưng…”
“Hừm!”
Ông Aran ho khan vài tiếng và bước chầm chậm về phòng
làm việc.
Và bà Haruko im bặt, thay cho lời giải thích xem như lời
đề nghị trước đó đã bị xóa bỏ.
“Thẳng bé Toshiro của chúng ta không ăn tối?”
Bà Haruko hơi bất ngờ. Bà vẫn luôn nghĩ, chồng bà đau
buồn và tuyệt vọng đến mức coi Toshiro đã rời bỏ thế giới này suốt hơn một
nghìn ngày qua. Giọng bà nghẹn lại, “Vâng. Em đã gõ cửa ba lần để nhắc thằng
bé.”
“Vậy sáng nay, và cả trưa nay nữa?” Sắc mặt ông đanh lại.
“Nó không hề đụng đến.” Nước mắt bà ứa ra. “Em sợ lắm.
Và cả ngày hôm qua, thằng bé cũng cư xử như vậy.”
Ông Aran đẩy cánh cửa phòng làm việc. Ông đi thẳng ra
phía ô cửa sổ. Hai cánh tay dài chống xuống thanh chắn ngang. Đôi mắt ông nhìn
chăm chăm xuống đường phố vắng lặng.
Toshiro còn sống không?
Ông đặt ra rất nhiều câu hỏi cho chính bản thân mình.
Kì thực, ông cũng hoảng sợ nữa.
Toshiro đổ bệnh khi nhiệt độ mùa đông năm nay xuống thấp
kỉ lục trong hàng thập kỉ qua?
Ông muốn nhìn thấy Toshiro, cho dù sự phát triển theo
những tháng năm ấy không phải là một thanh niên trai tráng, rắn rỏi, hùng cường.
Ngược lại, Toshiro yếu ớt, già nua, và sầu muộn?
Rồi ông Aran quay người lại, ánh mắt ông dành cho bà
Haruko với vẻ dò xét có chút nghi ngại, “Em muốn có người lạ trong nhà? Là ai?”
Bà Haruko nhìn người chồng đầy sửng sốt. Đó chắc chắn
không phải là sự ban ơn. Ông muốn nhắc lại sai lầm mà bà vừa phạm phải? Và bà
Haruko bặm môi, lắc đầu từ chối.
“Là ai?” Ông như người đang thẩm vấn và lấy lời khai,
“Em hãy nói. Tôi cần biết về những điều mà em đang nghĩ, đang xảy ra với em. Vì
tôi-là-chồng-em.” Ông Aran nhấn mạnh từng từ, từng từ.
“Một cô bé sinh viên sắp tốt nghiệp Đại học, nhỏ tuổi
hơn thằng bé Toshiro của chúng ta một chút. Cô bé đó đang là thực tập sinh tại
Hội phụ nữ và trẻ em thị trấn Konagai.” Bà Haruko vừa nói vừa nhớ lại gương mặt
trái xoan đầy dịu dàng của cô bé. “Mọi người thường gọi cô bé tên là Keiko Tran,
vì tên Tiếng Việt của cô bé hơi khó gọi.”
“Keiko Tran?” Ông Aran hắng giọng.
“Vâng.” Giọng bà Haruko rơi run, “Cô bé gốc Việt Nam,
là sinh viên của trường đại học Kansai từ thành phố Osaka trở về đây cùng cả một
nhóm thực tập sinh. Tụi trẻ đang sinh hoạt ở khu kí túc xá phía sau Hiệp hội.”
Ông Aran trầm trồ, “Ồ! Một người lạ. Không. Một người
gốc Việt Nam chứ?” Ông nhìn bà Haruko chằm chằm, “Tại sao em lại nảy ra ý nghĩ
đó? Nó có vẻ là khá táo bạo.”
Bà Haruko im lặng.
Ông Aran tiếp tục, “Nếu em cứ lặng im như thế, chúng
ta sẽ kết thúc buổi nói chuyện, nhé! Anh rất mệt.”
Bà Haruko không phản đối, “Em sẽ mang đồ ăn tối vào
phòng làm việc cho anh.”
“Cảm ơn em.”
Ông Aran không nhìn vợ mình. Ông bước ra khỏi phòng
làm việc. Trước khi tiến vào phòng tắm, ánh mắt ông liếc nhanh qua cánh cửa màu
xám. Hơn ba năm đằng đẵng đi qua, không chắc ông đã còn nhớ không gian hay đồ đạc
được sắp xếp trong căn phòng này.
Ông Aran chợt nhớ lại câu chuyện lúc chiều. Một đồng
nghiệp đã chuyển địa điểm công tác lâu ngày không gặp có ghé qua Sở cảnh sát thị
trấn, ông Aran đã mỉm cười cay đắng với vẻ tự hào nhất có thể, “Cảm ơn anh. Thằng
bé Toshiro rất khỏe. Sau khi tốt nghiệp Đại học, nó quyết định ở lại Osaka để
làm việc. Cuối đông này, nó sẽ về thăm nhà.”
Những giọt nước luẩn quẩn bơi trong vành mắt đã đục
màu. Ngực trái ông đau nhói lên như những lần ông đã luôn nghĩ về đứa con trai
duy nhất.
Ngón tay ông đờ đẫn bật công tác đèn phòng tắm, bước
chân ông di chuyển nặng nề như được ghim theo tảng đá dưới đế dép đi trong nhà.
Bày tỏ về vấn đề hạnh phúc gia đình đã luôn trở thành
gắng nặng của ông cho mỗi khi nhận được vài lời chào hỏi thăm xã giao từ những
cá thể ngoài xã hội.
1 Nhận xét
😍
Trả lờiXóa