SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 3.6 - HẾT)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Bốn tháng sau…,
Kết thúc buổi làm việc ở nông trường, Hạ Lam vội vã bắt chuyến tàu trở về trung tâm thành phố Lyon để chuẩn bị cho một cuộc hẹn vào buổi tối và tới tập đoàn Paul trong sáng ngày hôm sau.

Vẫn biết là bản thân cần vui vẻ và cố gắng nhiều hơn nữa về sự hợp tác trở lại lần này giữa hai gia đình Marc – Paul, nhưng tâm trí nàng lại hoàn toàn bị đảo ngược khi nhận được cuộc điện thoại từ một người phụ nữ không quen vào tầm quá buổi trưa. Cứ thế, trên suốt chặng đường dài trở về thành phố, nàng đã không thể nào chợp mắt nổi.
Mùa đông ở Lyon khô và lạnh. Dù trời chiều vẫn rực nắng nhưng nhiệt độ lại đang tiếp tục giảm nhanh. Tuyết rơi phủ một lớp mỏng dọc trên con đường dẫn tới khu chợ Saint Antoine.
Nàng chợt nhớ tới Tường sau nhiều tháng lại rơi vào tình trạng mất liên lạc. Đợt về Việt Nam vừa qua, nàng nghe đâu trong khu phố Đà Lạt đồn thổi, Tường trở về đây được ít hôm rồi lại lên Sài Gòn luôn. Hai tháng ngay sau đó, anh cùng một cô gái gốc Sài Gòn dẫn nhau về xin phép cưới hỏi. Nhưng khu phố chẳng thấy tiệc đãi khách đâu, mà chỉ nghe bố mẹ Tường từ Sài Gòn về bảo, “Chúng nó bận công việc, Tết tới rồi sẽ về làm mâm cơm ra mắt họ hàng.”
Hạ Lam nghe xong, cũng thoáng buồn. Nhưng nàng hiểu, duyên nợ giữa mình và người đàn ông ấy cũng đã đứt gánh từ lâu.
Nàng mua chút ít hoa quả và đồ ăn sẵn rồi lại vội trở về căn nhà nằm trong khu phố cổ Vieux. Sự lạnh lẽo vì không có hơi người  suốt nhiều tháng khiến không gian bên trong căn nhà giống như bị bỏ hoang. Vội vàng, nàng bật hệ thống lò sưởi rồi nhanh chóng lót dạ dày bằng ổ bánh mì kẹp xúc xích và trái táo xanh. Linh cảm không tốt cho buổi hẹn cách chừng nửa tiếng nữa khiến nàng càng bồn chồn hơn. Nóng ruột, kéo tấm áo choàng và chiếc khăn quàng cổ, Hạ Lam mải miết xuống phố nhỏ St-Jean, đi dọc theo con đường lát đá trải cong với đợt gió lạnh từng cơn và những bông tuyết chiều muộn rơi lác đác. Nàng ước gì, buổi hẹn này sẽ được rời vào ngày mai, hay sau nữa. Nhưng đôi chân nàng vẫn cuống cuồng bước đi, đẩy cánh cửa quán café và tự sưởi ấm mình bằng một tách ca cao nóng.

Y Y Y

Không quá khó để Fiona nhận ra cô gái mình đang cần tìm gặp. Cô đã ngồi đây suốt cả tiếng đồng hồ, chăm chăm sự chú ý của mình tới Hạ Lam. Hạ Lam liên tục nhìn đồng hồ nhưng nhất quyết không dùng điện thoại để liên lạc với cô. Fiona mỉm cười và tỏ ra thích thú với sự bình tâm được Hạ Lam cố gắng thể hiện ra ngoài nét mặt nhằm đậy che đi vẻ sốt ruột, lẫn mong chờ.
Cô đi tới bàn Hạ Lam, đặt tách café đã nguội lạnh của mình xuống mặt bàn, “Tôi rất xin lỗi. Cuộc hẹn trước đó bỗng phải kéo dài hơn theo như kế hoạch.”
“À…, vâng…” Lúng túng, Hạ Lam chỉ biết đưa tay mời cô gái có mái tóc màu nâu sậm cùng đôi môi to son màu mận chín ngồi qua chiếc ghế phía đối diện. “Không sao. Tôi cũng chỉ mới tới.”
Cô thật dễ chịu, Fiona nghĩ thầm trước câu nói dối đầy tính bao dung, “Tôi là Fiona Thomas – một người gần gũi với Eric Paul.”
Hạ Lam choáng váng. Ngón tay nàng trượt khỏi tay cầm của chiếc tách đựng ca cao. Thế nào là một người gần gũi? Nàng không thể định nghĩa. “Vâng”, và nàng nói, chỉ vỏn vẹn có một từ.
Fiona quá tự tin. Cô bắt đầu câu chuyện một cách thẳng thắn, không vòng vo. Điều này đồng nghĩa với việc, Fiona quá hiểu đối phương của mình. Còn nàng, một số không trương phềnh như bong bóng nước.
“Tôi thành thật xin lỗi, cô gái ạ, nếu như sự trở lại của tôi sẽ khiến cho mối quan hệ của Eric và cô không còn thuận lợi như trước nữa.”
Phải rồi, Hạ Lam bắt đầu bặm môi, mối quan hệ này vốn dĩ đã không được thuận lợi ngay từ những giây phút ban đầu, chứ chẳng cần phải có sự trở lại của Fiona,  nhưng thực sự, Fiona đang là một mối đe dọa.
Fiona thoải mái, “Tôi và Eric là hàng xóm của nhau. Chúng tôi lớn lên và thân thiết ngay từ khi còn là những đứa trẻ. Ở tuổi mười năm, chúng tôi có buổi hẹn hò đầu tiên sau một bữa tiệc ở trường trung học.”
Cái cách mà Fiona đang nói về Eric khiến Hạ Lam nóng ruột. Một luồng sóng ghen tuông như mạch nước ngầm đang bắt đầu lục bục sôi. Và Hạ Lam chỉ còn biết cố gắng để mình được hít thở như bình thường.
“Sau buổi hẹn hò đó, chúng tôi càng trở lên gần gũi hơn, cô gái hiểu ý tôi chứ?”
Fiona nhìn thẳng tới đôi mắt Hạ Lam, và gò má cô hồng lên như thể chuyện riêng tư của một nữ sinh trung học vừa bị phát hiện bởi những đứa bạn thân trong khu kí túc xá.
Chẳng có gì là khó hiểu cả, Hạ Lam bưng tách ca cao và hít hà mùi thơm của nó, cũng là để che đi sự riêng tư đang bừng lên trên gò má nàng.
“Và Eric kể cho tôi nghe mọi bí mật của anh ấy. Tôi đã khóc vì câu chuyện hệt như một thảm kịch không lối thoát kéo dài suốt cả thập kỉ và vẫn đang tiếp diễn tới tận bây giờ. Nhưng tôi nghĩ, chúng tôi là một, và chúng tôi phải hiểu chuyện gì đang xảy ra ở một nửa của mình.”
Hạ Lam thẫn thờ. Mọi bí mật của nàng đã bị phơi bày. Nhưng Eric, nàng hiểu chàng được bao nhiêu?
“Tôi đã cười như muốn ngất đi khi đọc những bài báo về tập đoàn Paul và nông trường của cha dượng cô đấy!” Fiona liên tiếp dành tặng nàng những mũi tên có chủ đích. “Thật hài hước khi phía cảnh sát đưa ra kết luận rằng, gã Lonny đồng tính muốn có được trái tim Eric mà làm cái kế hoạch bì ổi đó. Và tôi thấy tội nghiệp khi cô vẫn tin và sẽ tiếp tục những hợp đồng trở lại vào ngày mai. Liệu cô đã nghĩ, một ngày nào đó, cả cô và anh ấy cùng đối đầu nhau trên những trang báo chưa?”
Hạ Lam cố gắng tiêu hóa những thông tin mới mẻ này. Dù sao thì nàng cũng là một diễn viên giỏi, và mặt nạ sẽ được đeo lên ngay từ giây phút này đây, “Cảm ơn những thông tin từ cô, Fiona Thomas. Vậy sự tốt bụng của cô liệu có thể tiếp tục diễn ra bằng việc sẽ kể lại cho tôi nghe những bí mật của gia đình họ Paul kia không?”
Khóe miệng Fiona khẽ cong lên. Cô từ chối Hạ Lam nhẹ nhàng bằng việc nhắn tin cho Eric. Ít phút sau, màn hình điện thoại vẫn ngập chìm trong màu tối, Fiona có  vẻ tức giận,  nhưng cô vẫn cố gắng giấu giếm cảm xúc này. “Tôi đã nhắn tin để xin phép anh ấy về việc này, nhưng có vẻ anh ấy vẫn muốn tiếp tục kế hoạch để sắp tới, cú nổ sẽ lớn hơn thì phải.”
Nhưng Hạ Lam thì nghĩ ngược lại, nàng hình dung tới nét mặt nhăn nhó của Eric  nếu chàng vừa nhận được lời nhắn của Fiona.
“Mà thật lạ kì, cô và anh ấy đã trong thời gian hò hẹn say đắm, vậy mà anh ấy vẫn quyết tâm che giấu mọi chuyện ư? Lại còn vụ tái kí hợp đồng được công bố rộng khắp trên mọi phương tiện truyền thông, nhỉ?”
Và giờ thì nàng có thể định nghĩa được một người gần gũi là thế này đây? “Tôi không nắm rõ mục đích của cuộc gặp này khi mà cô là người chủ động. Nhưng tôi có thể hiểu, cô đang mong muốn một cuộc cãi vã vì ghen tuông giữa tôi và anh ấy?” Hạ Lam mỉa mai theo đúng thái độ châm chích mà Fiona đã dùng nó để kích động nàng.
Fiona xua tay, “Tất nhiên là không. Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục bị anh ấy lừa dối thôi!”
“Vậy cô sẽ được gì sau chuyện này?” Hạ Lam lấy lại thế chủ động. Nhưng nàng hiểu, bản thân mình đã bị tổn thương sâu sắc.
Fiona không nói gì ngay sau đó. Cô cũng không chắc chắn, mình sẽ được gì. Eric sẽ trở về bên cô, hoặc anh đã luôn chỉ là quá khứ.

Y Y Y

Cách đây hai ngày từ Paris trở về, Fiona tới gặp Eric với tâm trạng lo lắng tột cùng sau khi xem mọi thông tin từ báo chí. Nhưng đáp lại sự mệt mỏi và bồn chồn từ Fiona, Eric chỉ lạnh lùng, “Tôi ổn. Làm ơn, cô hãy rời khỏi đây!”
Và Fiona nổi giận, cô thách thức, “Em sẽ tìm gặp con bé tóc đen đó. Em sẽ cho con bé mọi sự thật mà nghĩ rằng, anh chỉ là một gã bịp bợm.”
Eric trừng mắt, “Fiona? Em điên thật rồi!”
“Nhưng anh đã che giấu mọi chuyện.” Fiona hét lên. “Con bé đó chẳng biết chuyện gì. Nó yêu anh ư? Ôi không! Trong khi đó, em mới là người hiểu rõ con người anh, và là người gần gũi từ lâu với anh?”
“Tình yêu đó ư?” Eric thực sự nổi điên, “Em đã giết chết nó! Không phải anh!”
Fiona bật khóc. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà.
Eric chỉ lẳng lặng quay người đi. Tâm trí chàng lại ngập tràn những giấc mơ màu máu.
“Em không biết phải tiếp tục cuộc sống thế nào? Eric? Hoàn toàn không biết!” Fiona quệt nước mắt và hỉ mũi liên tục ra chiếc khăn nhỏ trên tay. “Trước khi tìm đến đây, em đã nghĩ mình còn cơ hội, và em đã vui sướng biết nhường nào khi sau mọi chuyện lầm lỡ em gây ra, anh vẫn đồng ý gặp em.”
Fiona khiến chàng cảm động. Bởi với cả hai, họ vẫn đã luôn là mối tình đầu của nhau, và với riêng chàng , Fiona từng chỉ được nghĩ là duy nhất. Nhưng Chúa không giúp tình yêu này!
Eric đi tới và kéo Fiona đứng lên cùng với mình. “Không phải anh đang cự tuyệt em, Fiona. Anh vẫn sẽ giúp đỡ em và cả bọn trẻ nữa. Nhưng xin em đừng thách thức anh về chuyện của Hạ Lam. Ở hiện tại, cô ấy là tình yêu của anh. Em hiểu không? Còn những bí mật ư? Anh sẽ nói với cô ấy, nhưng không phải là lúc  này.”
Một tia hi vọng đen tối lại dấy lên trong đầu. Fiona cho rằng, Eric không thể vì một đứa con gái không cùng màu da với mình mà có thể bỏ qua mối thù hận truyền đời như thế. Cô nói, mình đã hiểu mọi chuyện, và xin lỗi vì sự cư xử thiếu đạo đức này. Cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng Eric cùng với bước kế hoạch tiếp theo của mình mà cô tin chắc rằng, nó không thể thất bại như những lần trước đó.
Nhưng Chúa không giúp cô!
Franck đột ngột xuất hiện, và túm lấy Fiona. Anh dồn cô về phía lối thoát hiểm của tòa nhà. “Cút xuống địa ngục đi. Fiona Thomas! Tôi sẽ không dễ dàng như Eric mà bỏ qua mọi chuyện đâu. Cô định làm gì nữa chứ? Cô vẫn tin Eric sẽ lại mua chuộc đám cảnh sát để xóa bỏ tội lỗi cho cô ư? Không đâu! Tôi nói cho cô hay, tôi đã cho người điều tra để tìm ra thằng khốn mà cô bỏ tiền để thuê trong vụ ám sát Hạ Lam trước nhà thờ Cathédrale St-Jean đấy. Và thật không may mắn, Eric lại trở thành  người hưởng lộc mà cô cần loại bỏ. Tốt nhất, cô hãy tránh xa hai người bọn họ ra.”
Fiona thở hổn hển khi bị Franck siết chặt cổ áo. Cô vẫn cứ nghĩ, hơn hai mươi năm tình bạn sẽ khiến anh trở thành đồng minh và tin tưởng tuyệt đối con người cô. Nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật, cô là kẻ thua cuộc, mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc.
Và sau cú đụng độ ở tòa nhà, Fiona lùng xục tìm cách để liên lạc được với Hạ Lam. Cô không tin, Franck đã trở thành kì đà cản mũi.

Y Y Y

Tuyết rơi mỗi lúc một dày. Những mảng băng lớn bằng cả ngón tay mang theo sự ẩm ướt đến khó chịu. Hạ Lam gắn chặt mắt mình xuống nền đường và lầm lũi trở về căn nhà vắng. Nước mắt nàng không ngừng rơi, ồ ạt, lạnh như băng.
Eric đứng tựa người vào vách tường bên hông cánh cổng lớn. Mái tóc chàng trắng toát bởi một màn tuyết phủ. Hai bàn tay chàng thọc vào túi của chiếc áo choàng dài tới đầu gối. Đôi chân dài bắt chéo vào nhau nơi mắt cá chân. Và trái tim chàng cứ thế đau thương khi chứng kiến cái dáng người nhỏ nhắn, liêu xiêu của nàng ở dưới ánh đèn điện màu lợt hắt xuống từ trên cao. Rồi thi thoảng, là tiếng ho vì lạnh, nghe đến vỡ lòng.
Hạ Lam không nhận ra sự có mặt của chàng. Đầu nàng vẫn cúi gằm xuống để tránh đi từng đợt gió lùa và những bông tuyết phiền toái. Đôi tay nàng lạnh cóng, run rẩy khi tra chìa vào ổ khóa. Lạch cạch mãi, nó mới chịu vận động mình để bật ra.
Eric không chịu nổi sự lặng câm từ nàng. Chàng sẽ thành thật. Vào lúc này.
Eric đi ra từ vách mép tường kế bên. Bóng dáng chàng đổ dài xuống mặt đường tuyết. Và những làn khói dày đặt phả ra từ khóe môi đang mấp máy của chàng.
Hạ Lam khẽ ngẩng đầu. Linh tính mách cho nàng hay, cái bóng dáng dài đen kia chợt trở lên nửa thân quen, nửa xa vời đến lạ. Ánh mắt nàng đột ngột bị giam giữ bởi một màu xanh u tối, tràn đầy nỗi đau thương. Và những bông tuyết vẫn rơi, đậu trên hàng lông mày màu sẫm.
“Em vào nhà đi, không ốm.” Chàng không nói được gì về những bí mật. Chàng lo cho sức khỏe của nàng hơn.
“À. Vâng.” Hạ Lam ấp úng. “Mà sao anh biết em về thành phố vào giờ này?”
“Fiona đã nhắn tin cho anh.” Eric không chối bỏ. “Và anh hiểu là chuyện gì đã xảy ra.”
Hạ Lam cười đau khổ, “Tất nhiên rồi…”
“Vậy chúng ta còn có thể tiếp tục gặp gỡ chứ?”
“Em không chắc!”
Trái tim chàng lỡ mất một nhịp. “Vậy, anh còn một chuyện quan trọng khác muốn nói với em?”
“Vào lúc này ư?”
“Anh không rõ. Nhưng chắc chắc là phải trước sáng mai. Anh sợ, em sẽ không cho anh một cơ hội nào khác, nếu như, anh không kịp nắm giữ thời điềm  này.”
Hạ Lam đẩy cánh cổng. Tiếp tục gặp gỡ ư? Để làm gì? Bí mật của Eric nữa? Còn những hợp đồng vào sáng mai? Nàng muốn biết. Và, “Em có thể pha café cho chúng ta, bây giờ!”
Eric chậm rãi, “Cảm ơn em.”
Cả căn phòng đã trở lên ấm áp từ lúc chiều. Túi xách đựng đồ ăn mua ngoài chợ Saint Antoine vẫn nằm vật vạ trên mặt bàn trong phòng bếp. Hạ Lam chẳng buồn để ý đến chúng nữa mặc cho cơn đói đã cồn cào thúc giục. Nàng bật bếp nấu nước và xay café.
Eric không ở ngoài phòng khách. Chàng đi theo Hạ Lam vào phía trong. Chàng cũng hoàn toàn không biết nên bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu dù đã đối mặt với hồi ức đó suốt cả thập kỉ qua, nhưng việc phải đột ngột chia sẻ câu chuyện này cho một người khác nữa – việc mà ngoài Fiona, Eric đã chưa bao giờ làm thế với người thứ hai – vẫn khiến chàng có cảm giác do dự. Eric hiểu, kế hoạch của chàng, những dự định của chàng…, tiếp tục thất bại một lần nữa.
“Hana?” Chàng gọi nhỏ.
Hạ Lam quay hẳn người lại. Đột nhiên, việc phải nghe tiếng Hana khiến nàng không vui. “Vì sao anh lại gọi em là Hana? Cái tên này liệu có liên quan đến  Fiona hay không?”
Không. Hoàn toàn không. Eric muốn gào lớn lên để nàng nghe thấy. Nhưng cuối cùng, chân mày Eric chỉ co lại, một nỗi buồn nặng trĩu hằn sâu trong đôi mắt chàng. “Anh có thể tắt hệ thống lò sưởi, và đốt củi được không?”
Việc đối mặt với ánh lửa bập bùng hẳn sẽ khiến cả hai thả lỏng bản thân hơn là việc phải đối diện với nhau qua một chiếc bàn trong phòng khách. Và chàng nghĩ vậy.
Nàng nhớ đến mùa đông năm trước, cũng trong một buổi tối muộn, mặc gió tuyết ào ạt ở thế giới bên ngoài, ở trong căn phòng nhỏ bằng gỗ, kề bên là lò sưởi ấm nóng, nàng ở trong vòng tay của chàng, nhưng ngoài lời xin lỗi và van nơn tình yêu này sẽ mãi ở lại, thì tất cả mọi chuyện là một màu tro đen của sự giả dối?
Hạ Lam do dự, “Anh hãy trả lời câu hỏi trước của em đã. Coi như em đang van xin tình yêu này được ở lại, dù có thể là đã muộn?”
Chàng như vừa được nhìn thấy màu nắng trong bóng đêm. Câu đề nghị từ nàng là một cú thúc lớn trong việc níu kéo, giữ gìn sự bền vững của mối quan hệ. “Fiona đến tìm anh, và anh đã nói với cô ấy, em là tình yêu của anh.”
Sự hoang mang trong suy nghĩ của nàng như được vơi đi phần nào. Nàng nghiêng người nhằm che giấu cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt, dù ít dù nhiều, nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc vì điều ấy.
“Anh không giỏi giang như Franck”, khóe miệng chàng hơi cong lên, “Em hẳn cũng đã phì cười dù anh rất cố gắng để có thể phát âm đúng tên của em. Nhưng những dấu thanh đó, nó khiến anh như kẻ bị ngọng vậy. Và anh đã hi vọng, em cũng sẽ thích nghe anh gọi tên em là Hana.”
Tất nhiên là nàng thích cái tên đó – đặc biệt hơn khi chàng đã khai sinh và là người duy nhất cất tiếng gọi Hana, vô cùng trầm ấm và ngọt ngào.
“Hana? Nước sôi rồi!” Eric nhắc nhở nàng, rồi quay về với đám củi khô và lò sưởi phía góc căn phòng ở gian ngoài.
 Chàng biết, khoảng cách vô tình của buổi tối ngày hôm nay đã gần như được xóa bỏ, và sẽ thật dễ dàng hơn để trải lòng mình về câu chuyện đã qua.
Hạ Lam thoáng giật mình. Chúa tôi! Nàng lẩm bẩm trước sự lơ đễnh và dễ dàng của bản thân khi mà lí trí luôn bị thất thế và cứ như thể bị Eric kéo vào một cuộc mây mưa đầy lãng mạn, dù là trò chuyện hay gần gũi.
Túm mớ tóc dài và cuộn lên thành một búi cao, nàng pha hai tách café và cắt trái cây xếp đầy trên chiếc dĩa. Nàng muốn kéo dài thời gian hơn trước khi đối diện với Eric.
Nàng cũng chẳng biết bản thân đang thực sự tìm kiếm điều gì, khi mà, chỉ cần nhìn thấy chàng, nghe giọng nói lúc dí dỏm lúc trầm lặng từ chàng, con người vốn là của nàng khi ở trước mặt mọi người lại biến mất, thay vào đó, chỉ còn là một Hana vừa giận dỗi vừa muốn được yêu đương. Và Hạ  Lam càng không hay, tại thời điểm này, tâm lí mà nàng cần chuẩn bị sẵn sàng là gì nữa. Vì nàng ngu ngốc, vì nàng dại dột…, tất cả là vì tình yêu.
Eric tập trung với công việc tạo sự ấm ấp nhưng đầy vẻ mộc mạc trong căn phòng. Nét mặt nghiêng nghiêng khi chàng đưa củi vào lò sưởi cũng tỏ ra say sưa như lần đầu tiên Hạ Lam bắt gặp ngón tay chàng chạm vào chùm nho và chăm chú với loại giống mới ngày còn ở Đà Lạt. Chỉ khác bây giờ là mái tóc dài lãng tử hay vòm râu quai nón đã bị trút bỏ, Eric của thực tại với mái tóc cao đầy nam tính và dứt khoát. Nhưng dù là với vẻ bề ngoài thế nào, Eric trong mắt nàng vẫn đẹp như tượng khắc, vẫn dịu dàng khi yêu, vẫn kiên định khi muốn nàng thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
Còn Hạ Lam, nàng chưa thực sự bước vào nỗi đau mà chàng đang cố che giấu. Và có thể, mãi những ngày đã qua, nàng vùng vẫy trong đau thương của mình để vực dậy, mà ích kỉ quên rằng, thực sự nàng mới chỉ chạm vào tâm hồn chàng, không gì hơn. Ngược lại, chàng hiểu thấu nàng, chàng ân cần chữa lành vết thương đang cương mủ…
Là lỗi tại nàng. Và nàng nên gửi lời cảm ơn đến Fiona?
Lặng lẽ, Hạ Lam đặt tách café và dĩa trái cây xuống chiếc bàn nhỏ, cẩn thận để gấu váy không chạm vào người Eric, vòng qua lối phía sau, nàng ôm tách café của mình và ngồi xuống chiếc ghế còn trống ở bên cạnh.
“Cũng có vẻ giống như đêm ngày trước, anh nhỉ?” Không mào đầu, nàng sẽ không để chàng chủ động dẫn dụ vào thế giới khác ngoài những bí mật cần được làm rõ trong đêm nay.
“Cũng không giống lắm.” Eric nhấp ngụm café đầu tiên. “Chà! Café rất tuyệt đấy!” Chân mày chàng hơi nhướn lên, “Lúc đó, anh là con người khác, với một sự việc khác, còn bây giờ, thì không.”
“Vậy em nên tin con người anh ở thời điểm nào?”
“Với anh thì cả hai”, Eric nhìn vào mắt nàng và nói. Sau cùng, chàng lại dồn toàn bộ sự chú ý của mình tới đám lửa đang bập bùng cháy cùng những tiếng kêu tí tách ở ngay trước mặt. “Anh có thể suy đoán được đôi chút gì đó về những điều mà Fiona đã nói với em vào chiều nay. Giữa anh và cô ấy có một mối quan hệ đặc biệt từ thời trẻ, tuy nhiên về sau này, tụi anh chia tay và cô ấy cũng đã kết hôn được sáu năm. Mọi chuyện về tập đoàn Paul cũng như nông trường Berlotti Marc sau này, đa phần thông tin mà cô ấy đang nghĩ chủ yếu là từ báo chí thôi. Còn chuyện kí kết hợp đồng vào sáng mai, anh đã thực sự hi vọng rằng, đây là bước đệm quan trọng để củng cố niềm tin đã bị trượt mất sau vụ việc năm ngoái. Nhưng có lẽ Fiona đã hiểu ngược lại, cô ấy cho rằng, anh muốn Berlotti Marc tiếp tục phá sản, một lần nữa, và sau đó là bị biến mất hoàn toàn khỏi thị trường rượu vang.”
Hạ Lam bị sặc café. Nàng ho húng hắng như người bị cảm gió. “Lạy Chúa tôi!”
“Em vẫn ổn đấy chứ?” Eric hỏi lại và tuyệt nhiên không có ý định lấy một ly nước lọc giùm nàng.
Nàng nuốt vội miếng táo xanh và chắc rằng cổ họng mình đã không còn bị café đặc làm phiền nữa. “Em có nên nghe tiếp câu chuyện này không?”
“Em cần phải nghe”, Eric gật đầu, “Và có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất để anh có thể đối diện với quá khứ, cũng như việc cần phải trung thực với em, về những điều còn lại.”
Nàng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Hay ít nhất, mối quan hệ đặc biệt này cũng đã không chỉ còn là chạm vào vỏ bọc bên ngoài, nó sẽ phải thấu hiểu, quyện hòa để chuyện tình yêu không còn chỉ là của một người nữa.
“Đúng là anh đã có kế hoạch trả thù gia đình họ Marc, nhưng kể từ ngày gặp em, mọi thứ bắt đầu rối tung cả lên.” Nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên đôi môi chàng. “Và để kế hoạch đó hoàn thành, anh đã luôn cố gắng về việc hạn chế gặp gỡ cũng như gần gũi với em.”
Hạ Lam đỏ bừng mặt. Chàng đã hạn chế ư? Vậy mà nàng vẫn luôn hạnh phúc tột độ trong những lần hiếm hoi đó?
“Khi tai nạn xảy ra ở nhà thờ, lại trùng khớp với một chuyến hàng rượu giả do chính Lonny chủ ý với lí do…, ừm, như em cũng đã biết đấy, và cùng với khoản tiền từ phía tập đoàn Paul, cảnh sát cũng như báo chí đã thêu dệt lên một câu chuyện hoàn toàn theo hướng khác: Lonley trở thành trung tâm của tội lỗi.”
“Và anh nghĩ, em cùng mọi người đã tin, rồi xem mọi chuyện đã xảy ra hoàn toàn là do tay Lonny đó?” Hạ Lam bắt đầu sâu chuỗi mọi việc, mặt nàng lại đỏ bừng lên, nhưng lần này là vì giận dữ.
Eric gật đầu. “Anh đã dối trá về việc mất trí nhớ sau tai nạn đó nữa.”
Hạ Lam vẫn tròn mắt phản ứng lại, dù nàng biết điều này ngay trong đêm trở về Việt Nam.
“Anh đã hi vọng, khi em rời xa anh, anh sẽ không còn vướng bận nhiều chuyện…, ít nhất là về mối quan hệ của chúng ta.”
Nàng úp mặt xuống đầu gối. Mái tóc nàng cũng vì thế mà xõa tung ra tạo thành một bức rèm màu đen óng. Vậy mọi lời mà Eric đã van xin nàng vào đêm đông ngày ấy cũng chỉ là một bước trong cái kế hoạch không đạo đức này?
“Anh đã từng muốn em hứa về việc đừng rời xa anh dù cho có xảy ra chuyện tồi tệ nào, nhưng rõ ràng, em biết đấy, anh ích kỉ và là kẻ thất bại chết tiệt, kể cả vào lúc này đây.”
Nàng buồn bã. Nàng không chắc mình có muốn câu chuyện này được kết thúc nhanh chóng hay không nữa. “Bí mật của anh? Eric? Ngọn nguồn của sự việc này là thế nào?”
Bàn tay chàng chạm vào vai nàng, “Hana, ngẩng mặt lên, và nhìn vào mắt anh.”
Nàng từ chối, “Em sẽ căm giận anh mất!”
Chàng nghe thấy tiếng khóc trong giọng nói của nàng. “Anh không muốn biện hộ. Nhưng anh càng không muốn mình tiếp tục mắc phải sai lầm thêm một lần nữa. Hana, đấy là lời hứa danh dự của anh.”
Nàng ngẩng đầu lên theo sự hướng dẫn của đôi tay chàng. Và nàng chỉ nhìn thấy, đôi mắt Eric cũng trở lên long lanh hơn trước ngọn lửa đang  bập bùng cháy bởi hàng vạn hạt tinh thể lỏng.

Y Y Y

Sau cái chết của người mẹ, Eric lùng xục toàn bộ nhật kí để hiểu về cuộc đời bà. Và suốt một cuộc đời kéo dài ba mươi hai năm ấy, bà trải qua mọi đau khổ, mất mát, còn mối thù giữa gia đình ông ngoại với họ Marc vẫn chỉ là một kế hoạch chưa được tiến hành.
Những người quá cố của gia đình Marc cũng từng lên kế hoạch bẩn thỉu nhằm xóa sổ thị trường rượu vang của gia đình Lambert. Mẹ chàng – bà Duvall Lambert lớn lên trong tình trạng kinh tế không dư dả, không của cải có giá trị, không hồi môn…, ngoài vẻ nhan sắc kiêu sa đáng ghen tị mà Chúa đã ban phát một cách ưu ái.
Trong mùa lễ hội đầu tiên vào năm mười tám tuổi, tiếng đàn Piano trong trẻo, rộn ràng của Duvall đã đánh cắp trái tim của công tước Hollis Paul. Nhanh chóng, Duvall trở thành quý bà Paul sau một tiệc cưới linh đình trước sự chứng kiến của giới thượng lưu nhiều tiền của, điền nông, hay người làm ở nước Pháp.
Ngay sau đêm tân hôn, Duvall nóng lòng muốn dùng thế lực và gia tài của dòng tộc Paul để hạ bệ gia đình Marc theo cách nhục nhã nhất mà gia đình bà đã phải trải qua. Tiếc rằng, Hollis đã phát hiện ra âm mưu và cho rằng bà là kẻ lừa phỉnh tình yêu thời trai tráng của mình. Ông nghiện rượu nặng và hút cần sa hàng giờ đồng hồ trong phòng làm việc. Ông dắt cả những cô gái điếm từ sòng bạc hay vỉa hè về nhà, và nhìn bà bằng ánh mắt khinh bỉ.
Duvall lì lợm. Bà chấp nhận rời đến vùng Nord-Pas-de-Calais sinh sống và không có một lời xin lỗi hay mong có được lòng tha thứ từ ông.
Bốn năm sau, Hollis quyết định cưới một người phụ nữ mà tất cả những người biết đến dòng tộc Paul đều phải bật cười khi nghe đến – một cô gái điếm ở sòng bạc – tên Susannal và là mẹ của Franck hiện giờ. Câu chuyện này đã trở thành vụ tai tiếng trên mọi mặt báo suốt một thời gian về ‘hôn nhân gây sửng sốt nhất’ của công tước Hollis Paul.
Cuối cùng, Hollis kết thúc cuộc đời của Duvall bằng thạch tím mà báo chí đã lừa phỉnh giới quan tâm rằng, đó chỉ là một vụ liên quan đến dạ dày và đường ruột.

Y Y Y

“Thực ra, anh cũng không dám chắc, nếu đặt vào địa vị của cha mình, liệu anh có hành động khác hay không nữa?” Chàng không biết nên kết thúc kí ức này thế nào để Hạ Lam có thể hiểu động cơ mà mình gây ra. “Nhưng anh đã và đang tiếp nối những gì mà mẹ để lại, và anh hiểu, anh đang bị trừng phạt!”
Hạ Lam đặt tay lên vai và muốn Eric xoay ngang người để cả hai đối diện với nhau. “Anh có thể khóc. Nhưng hãy nhìn vào mắt em. Eric?”
Chàng gạt sự yếu đuối của mình trước khi quay người sang bên. Hạ Lam của lúc này bỗng trở lên mạnh mẽ, có chút giận dữ, có cả chút yêu thương.
Ánh mắt nàng nắm giữ ánh mắt chàng. “Em còn nên đặt niềm tin vào nơi anh?”
“Hãy cho anh cơ hội.” Chàng đề nghị.
“Về hợp đồng ngày mai, hoặc là sẽ mãi mãi kết thúc.”
Đúng là nàng vẫn không thể vực lại niềm tin. Chuyện của ngày mai sẽ trở thành ván bài định mệnh của cả gia đình Marc.
“Trong những trang nhật kí cuối cùng, mẹ anh đã viết rằng, sai lầm lớn nhất của cuộc đời bà chính là không dám thừa nhận, tình yêu của cha anh đã cảm hóa được lòng thù hận cũng như kìm hãm sự bồng bột, nôn nóng của tuổi mười tám ấy.”
“Còn anh?” Nàng mong chờ một kết thúc viên mãn, chứ không phải là một vết thương chí mạng.
Bàn tay Eric di chuyển lên theo cánh tay, và ôm lấy vai Hạ Lam. Tay kia ôm lấy khuôn mặt vào vuốt ve gò má nàng. “Anh dám thừa nhận tình yêu của mình dành cho em…, và…”
“Thực ra, em đang bắt đầu viết một câu chuyện mới. Anh nhớ không, Eric? Khi mà em từng nói, điều này sẽ được bắt đầu, nếu…”
Eric thốt ra một âm thanh tắc nghẽn nơi cổ họng khi môi nàng áp vào miệng chàng, bắt lấy đôi môi quyến rũ và lướt đầu lưỡi trên răng.
“Anh nhớ, khi em đã gặp được Romeo của mình.” Eric nói và hôn lại nàng toàn tâm toàn ý hơn. Chàng nhấc người nàng lên và tiến về chiếc giường kỉ ngay gần kề. Sau đó, Eric với tay ra sau lưng để kéo bỏ lớp khóa váy.
Nàng không ngăn cản điều này. Hana của chàng luôn luôn không bao giờ ngăn cản những ý định của chàng. “Vậy anh có thể để câu chuyện này có một cái kết viên mãn không?” Nàng kéo bờ vai Eric xuống để chàng ở trên người mình. “Em không muốn biến nó trở thành một câu chuyện cổ tích đâu.”
Cơ thể Eric nằm trên người nàng. Chàng tiếp tục kéo dài những nụ hôn cùng những lần vuốt ve chậm chạp cho đến khi bàn tay chàng đưa lên phía trước cùng một chiếc nhẫn với viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh trước ánh lửa. “Dĩ nhiên rồi, Hana. Em có thể đồng ý làm vợ anh được chứ?”
Nàng áp má mình vào má chàng, “Đây là câu trả lời của anh?”
Eric gật đầu, “Nhưng vẫn cần câu trả lời từ em, Hana ạ. Lời cầu hôn này sẽ chỉ là cổ tích thôi, nếu chỉ có một mình anh.”
Hạ Lam  đưa bàn tay trái ra trước mặt. Eric đưa chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của nàng, thật tuyệt, nó vừa khít như thể nó phải là của nàng, thuộc về nàng, và nằm ở vị trí đấy. Eric nói, thật chân thành, “Anh yêu em. Và anh đã tin, nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về.”
“Em vẫn luôn tin”, Hạ Lam cười mỉm, “Và em cũng yêu anh.”
Eric cười và ôm chặt nàng cho một niềm hạnh phúc dài mãi cùng tương lai bền chặt.
HẾT
Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét