SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Bầu trời Đà Lạt ngập chìm trong màu đen bạc xỉn. Những đám mây lờ đờ
như kẻ yếu ớt đang bám quyện vào nhau, mỗi lúc một đổi sang màu xám xịt.
Tâm trạng của cả Eric Paul và Hạ Lam đều không được cải thiện phần nào
dù tình yêu đã được khẳng định một cách chắc chắn trong trái tim và lí trí mỗi
người. Đầu nàng nghiêng oặt tựa xuống bờ vai chàng. Đôi mắt nàng trống rỗng
nhìn về phía khoảng không qua lớp cửa kính taxi. Những ngón tay chàng đan xen
và nắm lấy đôi tay yếu ớt của nàng, không thể chắc chắn hơn được nữa.
Chiếc taxi vòng quanh theo đường ốc xoắn khi
đi dưới chân đồi. Phía không xa, khu nhà trại giam cũ kĩ của tỉnh nằm nhấp nhô
trong đám cây rừng xanh. Nó càng tạo cảm giác rờn rợn khi chìm mình trong những
đám khói sương mờ của dãy núi trải dài, cao nhấp nhô.
Và cổ họng nàng nghẹn ứ. Một linh cảm tồi tệ
đột ngột xuất hiện khiến sống lưng nàng trở lên lạnh buốt.
“Làm ơn! Anh có thể tăng tốc được không?” Hạ
Lam chuyển ánh nhìn về phía người tài xế. “Tôi linh cảm thấy…”, và nàng không
dám nói những gì mình đang nghĩ nữa.
“Bình tĩnh đi. Hana?” Eric giữ lấy đôi vai
đang run lên của nàng. “Em biết đấy, chúng ta đã đang đi ở vận tốc quá nhanh so
với địa hình cho phép. Em không nên xúc động.” Giọng chàng trầm xuống. “Hãy
nhìn em mà xem? Hẳn ông ấy sẽ buồn bã vô cùng nếu ông nhận ra sức khỏe ngày một
tồi tệ của em.”
Nàng gật gật đầu đáp lại chàng trong vô thức
và tựa đầu lên vai Eric. Đôi mắt nàng lại dong duổi với những hình ảnh vừa xa
lạ vừa thân quen trên chặng đường đi.
Những giọt mưa nặng hạt rơi lộp độp làm
nhoèn lớp kính xe vốn đã không sạch sẽ. Và nước mắt nàng lại lặng lẽ rơi xuống,
chúng lần lượt bị ngăn lại với những cái gạt rất khẽ từ ngón tay của chàng.
Y Y Y
Sau khi làm một vài thủ tục hành chính, một trung sĩ cảnh sát dẫn hai
người tới khu phòng chờ ở khoảng sân sau.
Hạ Lam sốt ruột, “Tôi có thể vào trong phòng tạm giam của ba tôi?”
Cảnh sát viên chần chừ chưa đưa ra xác nhận. Eric nhanh tay ấn vào túi
áo anh ta những đồng Euro mới cứng. Lập tức, anh ta cười mỉm, “Xin mời. Anh chị
đi theo tôi nhé!”
“Cảm ơn anh”, Hạ Lam cố nặn một
nụ cười với Eric. Nhưng chàng không trả lời, cánh tay chàng vòng ra sau, ôm lấy
lưng nàng và họ cùng bước đi nhanh chóng.
Người gác phòng ngủ gục trên tấm phản gỗ. Chùm chìa khóa dày đặc treo
lủng lẳng bên đai hông quần. Cảnh sát viên đánh thức và thì thầm ngay lập tức
trước vẻ mặt bối rối vì sự vi phạm của anh ta khi đang trong giờ làm việc. Anh
ta gật đầu lia lịa, “Dạ, dạ, vâng…”, rồi lật đật xác định chìa và tra vào ổ
khóa.
Hạ Lam đẩy mạnh cánh cửa để lao vào phía trong.
Một mùi hôi ẩm mốc và bẩn thỉu trong dãy phòng vừa hút nhanh lấy chút
ít ánh sáng ảm đạm và không khí lạnh lẽo của thời tiết Đà Lạt đang trong cơn
giông bão.
Ba nàng vẫn ngủ? Mặc tiếng đẩy cửa như kẻ phá khóa và tiếng gọi đến
khản cổ của nàng? “Chúa tôi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Nàng ngó nghiêng
sang hai bên trên suốt con đường đen tối dẫn sâu vào trong. “Ba? Ba ơi? Con mà!
Con là Hạ Lam đây! Ba???”
Linh tính có chuyện không ổn, tay gác phòng chạy cuống cuồng xuống cuối
dãy. “Ông Lê? Con gái cả tới thăm ông này? Ông Lê ơi?”
“Làm ơn!” Và giờ thì nàng hét lên như kẻ ra lệnh, “Anh hãy mở cái ổ
khóa chết tiệt này luôn và ngay giùm tôi đi!”
“Được rồi”, tay gác phòng thở hồng hộc và làm như một cái máy.
Cảnh sát viên vội vã quơ tay ra phía sau hông để lấy chiếc đèn pin
nghiệp vụ và lia sáng vào trong phòng giam giữ.
“Ôi Chúa tôi!” Đầu gối Hạ Lam khụy xuống ngay lập tức khi hình ảnh rõ
nét đến chân thực bởi sự trợ giúp của ánh sáng đèn pin đập tới mắt nàng.
Đầu ông Lê nghẹo hẳn sang một bên. Ở khóe miệng, một thứ chất nhầy màu
trắng chảy xuống kéo dài khoảng ba centimet. Và ông ngồi bất động.
Nàng bò lồm cồm tới chỗ ông Lê. Đôi tay nàng đưa lên, bám víu lấy đầu
gối của ông, không có phản ứng, ngược lại, ngay lập tức, cả cơ thể gầy rộc đổ
oặt sang bên trái như thể khúc gỗ khô đã
mục nát và chỉ cần một cái động chạm rất khẽ cũng có thể khiến nó tiếp xúc hoàn
toàn với mặt đất giá lạnh. Kinh hãi, Hạ Lam thở hổn hển, đầy gấp gáp. Nàng há
hốc miệng và hớp lấy, liên tục, liên tục lượng ôxi ít ỏi ở trong căn phòng.
Nàng đổ gập người xuống trước khi Eric kịp đưa tay kéo lại. Và rồi, nước mắt
nàng lại tràn ra như mưa bão khi Eric bế
nàng sang bên cạnh để tay cảnh sát viên và người gác phòng giam có thể làm
việc.
“Ông ta hoàn toàn khỏe mạnh”, tay gác phòng nói với vẻ nóng ruột, “Bữa
trưa nay, trước khi ăn cơm, ông ta còn cười nói với tôi, và than thở rằng, dãy
phòng giam này thật vắng vẻ vì chẳng có thêm kẻ tù tội nò để tám chuyện cho hết
ngày.”
Trung sĩ cảnh sát nhìn đăm đăm vào chất nhầy màu trắng bên khóe miệng
của ông Lê. Ít giây sau, một tay anh ta lia đèn pin, một tay mở rộng từng bên
mắt của ông Lê như thể thăm dò nguyên nhân. “Có vẻ như ông ta đã dùng hàng cấm,
ừm, ngay sau bữa ăn trưa, và quá liều lượng”, anh ta quay lại nhìn mọi người,
phán xét.
Eric không hiểu anh ta đang nói gì. Và chàng nghĩ ông Lê có thể bị
trúng độc? Chàng đề nghị tay cảnh sát có thể dùng tiếng Anh hay tiếng Pháp được
không? Nhưng anh ta chỉ miễn cưỡng lắc đầu từ chối.
Khoảng ngực nàng đau nhức nhối. Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối rồi
lại vật lộn trên bờ vai Eric. “Tôi chẳng
biết gì cả. Không gì. Ba ơi? Ba…”
Viên cảnh sát chỉ biết lắc đầu, “Được rồi! Chúng ta sẽ nói chuyện này
khi tâm lý của cô đã ổn định hơn. Chúng tôi sẽ làm xét nghiệm tử thi để có kết
quả và báo cáo cụ thể. Nhưng chín mươi phầm trăm, tôi dám khẳng định rằng, ông
ấy đã dùng thứ hàng cấm để tự kết thúc
cuộc đời của mình hoặc đã quá liều khi muốn dùng nó để cắt giảm cơn đau do bệnh
tật.”
Đột nhiên, tay gác phòng xa xẩm mặt mày. Anh ta to nhỏ, “Tôi không nhầm
đâu, đồng chí ạ. Tôi dám cá với anh về vụ việc sáng ngày hôm qua, bà Yến đã tới
thăm và lén lút quẳng cái thứ thuốc cấm đó vào phòng trong lúc chúng ta lơ đễnh
đấy.”
“Chết tiệt”, cảnh sát viên chửi rủa.
Vừa nói, tay gác phòng vừa lục tung mọi thứ trong phòng giam. “Khi mới
tới phòng giam, tôi để ý ông ta luôn bị cơn đau do căn bệnh nào đó hành hạ. Vậy
mà từ hôm qua đến giờ, ông ta yên ắng đến mức khiến tôi phải ngủ quên.” Rồi anh
ta lại la lên khi tìm thấy vật gì đó được giấu dưới chân bàn gỗ cách chỗ ông Lê
đang nằm co người trên sàn khoảng gần một mét. “Tôi đã nói rồi mà. Có sai đâu
cơ chứ.” Và anh ta chìa ra trước mặt mọi
người một bọc túi ni lông nhỏ xíu bằng hai ngón tay chụm lại đã được gấp lại
gọn gàng.
Cảnh sát viên lia đèn pin và tám con mắt đều nhìn chằm chằm vào nó.
Không có gì cả.
Ngoài thứ thuốc mà cả xã hội đang lên án.
Còn lại, không có gì cả.
Hạ Lam vò tung mái tóc của mình. Cơn đau đầu không hề thuyên giảm. Có
vẻ như ai đó lại vừa giáng xuống đầu nàng những cú đánh đến điếng người. Cánh
tay nàng đưa lên và kéo lấy vạt áo xộc xệch của cảnh sát viên. “Làm ơn. Hai anh
có thể đưa tôi qua chỗ em gái, ngay bây giờ? Lạy Chúa! Có ai nói với tôi là nó
vẫn đang yên ổn? Được không?”
Tay gác phòng hấp tấp, “Được, được…”
Anh ta nhanh chóng đi ra ngoài. Trung sĩ cảnh sát từ chối đi theo vì
cần phải liên lạc với phòng giám định của trại giam.
Bên ngoài, cơn mưa đã ngớt hạt.
Những đám mây vẫn vần vũ để tách khỏi nhau.
Bầu trời đã quang đãng hơn một chút.
Hạ Lam rời khỏi dãy phòng âm u mà nàng biết nơi đây chính là địa ngục.
Eric dìu lấy người nàng, từng bước, từng bước. Đôi mắt màu xanh tươi sáng của
chàng cũng đã chuyển sang màu xanh sậm đầy u tối.
Chân nàng vẫn bước đi. Bàn tay nàng vẫn siết chặt lấy tay chàng. Nhưng
không, đầu nàng cuồng quay vẫn đang cố ngoái nhìn lại. Và đôi mắt nàng bị phủ
mờ bởi hàng vạn lớp sương…, chảy xuống, tưới ướt hai bên gò má.
Y Y Y
Kiều đã ngồi sẵn trong phòng chờ. Khuôn mặt cô tuy hốc hác nhưng đôi
mắt lại ánh lên một niềm vui sướng khó tả.
“Eric Paul! Xin chào!” Kiều đứng bật lên và nói một tràng bằng tiếng
Pháp. “Và cả chị Lam Lọ Lem nữa.” Cô cười trêu nhưng rồi lại sửng sốt, “ Ô
nhưng mà…, chị đã rất không ổn ư?”
“Chào em!” Eric vẫy tay lại với Kiều và hướng dẫn Hạ Lam, “Em cần bình
tĩnh và hãy thở thật chậm thôi, được chứ? Nào, giờ thì ngồi xuống đây. Thở từ
từ thôi. Hít thật sâu vào…”
“Lạy Chúa!” Kiều rên rỉ. “Chẳng lẽ đã có chuyện khủng khiếp gì vừa mới
xảy ra ư?”
Hạ Lam bật khóc nức nở. Ánh mắt nàng rơi xuống hai bàn tay của chính
mình vẫn đang cố giữ chặt lấy nhau và tự làm đau nó.
Kiều cao giọng, “Ôi không? Eric? Chị ấy có lẽ chỉ biết khóc thôi thì
phải? Hai người vừa đến thăm ba em trước khi sang đây, chắc chắn là vậy, đúng
không?”
“Ừ!” Chàng đáp với nét mặt hơi nhăn lại.
“Ông ấy thế nào rồi? Nói thật là em sợ lắm, Eric ạ. Anh hiểu điều này
không, cơn đau sẽ tái phát vào mỗi ngày sẽ làm ông ấy đổ gục bất cứ lúc nào?
Chúa tôi! Nhất là trong cái thời tiết và không gian sinh hoạt như ở nơi đây.”
Kiều ngưng lại hai giây rồi nói thêm, “Nó hệt như một cái ổ chuột vậy.”
“Anh rất tiếc.” Khoảng trán Eric hơi giãn ra một chút. Bản thân chàng
đã nghĩ mình sẽ vô cùng tức tối hay căm giận vì Kiều đã hãm hại Hạ Lam hết lần
này tới lần khác. Nhưng ngồi đây và nghe những gì cô ấy vừa chia sẻ bằng thứ
tiếng Pháp sành sỏi, Eric chợt cảm thấy con người ta nên tha thứ cho nhau, bởi
mọi chuyện rốt cuộc cũng chỉ là những lần lầm lỡ bồng bột của tuổi trẻ vì sự
ương ngạnh, hiếu thắng, hay ghen đua.
“Khỉ thật. Hai người rốt cuộc là bị làm sao? Người thì khóc? Người thì
chỉ ậm ừ?”
Hạ Lam ngồi thẳng lưng lại. Đám khăn giấy ướt mềm được vo tròn lại xếp
thành một nhúm lớn để bên góc bàn. “Nghe này, Kiều?”, nàng thở hổn hển, “Em cần
phải rời khỏi đây, và chị buộc phải ở cạnh em suốt hai mươi giờ mỗi ngày. Nếu
không, chị sợ, rất sợ…”
Kiều không hiểu gì. Miệng cô mấp máy và sau cùng là há hốc như thể
không khí xung quanh vừa cạn kiệt ôxi một cách đột ngột.
“Ba Lê đã…”, và nàng nghẹn ứ nơi cổ họng, “đã…”
“Đã…?”Kiều nhắc lại, ánh mắt cô di chuyển từ Hạ Lam sang Eric như thể
cần câu trả lời từ chàng, “Đã…, Eric?” Và không thể chịu đựng hơn được nữa,
Kiều gắt lên, “Eric Paul? Làm ơn đi mà!”
Sự buồn bã ngập tràn trên gương mặt Eric. Chàng ngập ngừng mất nhiều
giây, “Cha em chết rồi. Anh rất tiếc…”
Kiều ngắt lời, “Vì sao chứ?”
“Anh nhìn thấy thứ thuốc màu trắng ở trên
khóe miệng ông ấy, và họ còn tìm được một ít khác nữa chưa sử dụng được dự trữ
trong túi ni lông được che giấu dưới chân bàn. Nhưng chúng ta nên chờ báo cáo
cụ thể từ họ để biết rõ nguyên nhân.”
Kiều lặng thing. Ánh mắt cô tìm lấy ánh mắt
Hạ Lam để cầu cứu. “Chị? Chị nói là em đã quên béng mất vài từ tiếng Pháp và
đang hiểu sai những gì Eric vừa nói đi? Chị?”
Hạ Lam nấc lên. Bàn tay nàng đưa lên mặt bàn
và giữ lấy những ngón tay đang run rẩy của Kiều. Nàng đã nghĩ, Kiều sẽ có thái độ hoàn toàn khác khi tiếp
nhận sự việc này, bởi hơn ai hết, cô là người biết rõ bệnh tình của ông Lê và việc sử dụng thứ
thuốc đó như một loại dược phẩm để giảm cơn đau.
“Em hận bà ta,” Kiều lẩm bẩm, ánh mắt cô
ngập tràn nước mắt vì tức giận, “Em sẽ không nghi ngờ gi đâu, Hạ Lam ạ. Bà ta
rõ ràng là một con quỷ. Bà ta muốn em chết rục xương ở cái xó này còn không đủ
ư? Và cũng bởi chỉ có bà ta mới có được thứ hàng trắng chết tiệt đó để mang vào
phòng giam thôi.”
“Là mẹ…kế ư?” Hạ Lam nghĩ đến hình ảnh người
đàn bà mà suốt mười mấy năm qua đã biến cuộc sống của nàng trở thành địa ngục.
“Nhưng chẳng lẽ, bà ấy không biết rõ bao nhiêu là đủ để cắt giảm được một cơn đau?”
Chỉ Hạ Lam là kẻ ngu ngốc và dễ tin người.
Kiều hậm hực, “Tất nhiên là bà ấy biết. Nhưng hẳn là bà đã nói gì đó với ba. Em
chắc chắn là thế!”
Hạ Lam
ấn ngón tay vào hai bên thái dương, rất mạnh, và nó chỉ càng khiến nàng
đau đớn hơn. “Em cần phải rời khỏi đây”, nàng nhắc lại.
Kiều lắc đầu, “Em sẽ không chết một cách ngu
ngốc như vậy đâu.”
“Nhưng…”
“Em hứa đấy!” Kiều ngoắc tay làm dấu, “Em đã
hỏi anh cán bộ trong phòng rồi, chỉ có hai năm thôi. Hi vọng cuộc đời em khi ấy
sẽ khác, khác hoàn toàn.”
“Nhưng hiện giờ, em có thể sang Pháp sống
cùng chị và mẹ Amy?”
“Mẹ ruột của chị ư?” Kiều cười mỉm. “Không
đâu. Không phải em nghĩ cuộc sống của mình sẽ giống như khi chị đã sống cùng
với mẹ ruột của em. Mà là, cuộc sống ở đây, ừm, em cảm thấy khá tốt.” Kiều cố tỏ ra hài hước hơn.
“Bọn thanh niên trong phòng em, đứa nào cũng vui. Chỉ có buổi sáng dậy đánh
răng thôi mà cũng nhộn nhịp. Rồi các anh cán bộ còn đưa tụi em đi giáo dục lại
đạo đức và học nghề nữa đấy.” Mắt cô bắt đầu ứa nước, “Nếu bây giờ, em lại rời khỏi
nơi đây, thật khó để chắc chắn rằng, em sẽ không trở lại con đường cũ. Vì thế,
em tin mình sẽ trưởng thành khi ở đây.”
Nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút, “Hứa với
chị là em sẽ luôn nghĩ tới những điều tích cực, được không?”
Kiều đứng bật dậy, cười to, “Eric à? Anh hãy
làm chứng cuộc trò chuyện hôm nay nhé!”
“Tất nhiên!” Eric vui vẻ.
“Vậy thì tốt. Em phải vào trong đây. Tạm
biệt!” Kiều kiềm chế để giọng mình không run lên. Cô đi nhanh về phía cánh cửa
sắt đã han gỉ đang chảy tí tách những giọt nước mưa còn vương lại.
Phía sau lưng, vòng tay Eric ôm chặt lấy cơ
thể Hạ Lam. Và nàng vẫn không thể ngừng khóc cho tất cả những nỗi đau đang
chồng chất lên linh hồn mình.
Y Y Y
Neeley đưa mắt nhìn nhanh một vòng phía bên trong chuồng ngựa, và con
nào cũng như thể đang giương mắt nhìn lại cô, chúng khìn khịt mũi phản ứng.
“Em vẫn chưa chọn được con nào ưng ý sao?” Franck chậm rãi nhưng anh
theo sát phía sau Neeley. “Anh thấy con nào trông cũng to, khỏe…cả mà…”
Franck chưa kịp dứt lời, đột ngột, Neeley quay người lại. Khuôn mặt cô
gần như áp sát lấy khoảng ngực của Franck. Hai gò má cô cũng nhanh chóng chuyển
sang màu hồng đào.
“Ối! Xin lỗi… Xin lỗi… Tôi…”
Neeley vừa lẩm bẩm vừa lùi lại phía sau nhiều bước. Nhưng sự đụng chạm
của cơ thể cô với một con ngựa đực phía sau khiến nó chồm lên phía trước, còn
Neeley, vì quá xấu hổ với Franck và quá hoảng hốt với con ngựa lạ lẫm cũng nhảy
dựng lên như bén phải lửa. “Ôi! Chúa tôi!”
Theo phản ứng tự nhiên, Neeley lại tiến vội những bước chân thật nhanh,
thật dài về phía trước mà cô quên bẫng đi rằng, bản thân vừa buộc phải rời xa
hình ảnh của người đàn ông trước mặt. Hai tay Neeley khua lên trong không khí
như thể cô là kẻ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của loài động vật hiền lành
này. “Chúa tôi! Tao sẽ không lôi mày ra ngoài khu cỏ kia đâu. Đứng nguyên đó
đi. Lạy Chúa!” Và cô quên rằng, mình đã từng điều khiển và làm chủ không gian
như thế nào khi đã nhiều lần chiến thắng cả Eric và Franck trong những cuộc đua
hàng năm ở trường đua ngựa nằm trong công viên Parilly.
Franck đỡ vội lấy người cô. Anh cười hiền, “Ôi Chúa xem này. Nhìn cái
kiểu phản ứng của em mà xem, Neeley? Từ bao giờ em lại trở lên sợ hãi với loài
ngựa cơ chứ?”
Neeley hụt hơi. Một cách dứt khoát, cô cự tuyệt vòng tay ôm của Franck
đang dần bao quanh lấy phía lưng. “À…, không? Làm sao mà tôi lại sợ chúng cơ
chứ?” Neeley lẩm bẩm, “Khỉ thật…”
Franck cương quyết không để cô thoát khỏi anh một cách dễ dàng. Anh
không muốn lịch sử sẽ lặp lại lần hai, một là anh sẽ có cô mãi mãi, ngược lại,
cô nghĩ anh đùa vui và tình yêu của mình là ngu ngốc.
Cánh tay anh vươn tới, mạnh mẽ, nắm lấy tay Neeley và kéo lại, “Em đang
cư xử rất kì lạ, Neeley?”
Đúng, cô chỉ lạ kì
như thế khi anh đang ở ngay trước mặt.
“Neeley?” Franck gắt lên.
Cả người Neeley hệt như cái trục xoay. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt cô
đã đối diện với khuôn mặt anh. Đôi mắt anh sáng long lanh với màu xanh trong
vắt như đang cười. Đôi chân mày anh dãn ra theo một đường cong dày mà đã từ lâu
lắm rồi cô không còn nhìn thấy. Đôi môi anh khẽ mỉm cười, rồi mấp máy như thể
muốn nói một điều gì đó.
Trái tim Neeley không hoàn toàn vui sướng như đã từng mong ước của
những ngày trước đây. Thay vào đó, chỉ còn là một sự khó chịu nhen nhóm với đầy
nỗi khát khao khó biểu hiện.
Franck chưa bao giờ chủ động gặp gỡ và đưa ra lời đề nghị hẹn hò. Vậy
mà buổi sớm hôm nay, anh đã tới, “Chúng ta có thể cùng nhau đua ngựa được
không?”
Và cô chẳng thể nói được gì. Cô tỉnh cả ngủ.
“Ồ. Nếu em từ chối, anh sẽ vô cùng buồn bã đấy.” Franck tiếp tục, cả
người anh dựa hẳn vào cánh cửa của căn phòng. Bàn tay anh đưa lên mái tóc và
làm xù chúng.
Đôi mắt cô mở lớn, và mở lớn hơn nữa, vì ngạc nhiên, vì sửng sốt. Rồi tai
cô như ù đi. “Anh có gõ nhầm phòng không?” Neeley đáp lại một cách lúng túng.
Trái tim cô đập thình thịch, thình thịch.
Franck chỉ bật cười. Gò má anh bắt đầu ửng hồng lên. Anh như nói với
chính mình, “Không lẽ, trái tim tôi đang bị lạc đường ư?”
Franck chưa bao giờ tán tỉnh cô như thế. Thậm chí, anh còn từng tỏ ra
sợ hãi trước sự tấn công có kế hoạch của Neeley.
Cô không biết phải làm gì tiếp theo. Đôi chân cô phản đối dữ dội, chúng
muốn được đi vào lối dẫn tới trái tim của người đàn ông đang đứng trước mặt.
Nhưng một phần trong lí trí cô lại hưởng ướng theo chiều lối khác. Dù rất ít,
chỉ trong thoáng giây thôi, cô đã ước mặt sàn nhà ngay dưới chân có thể sạt lở,
và cô biến-mất-hoàn-toàn.
Ngay tại giây phút này, hình ảnh Franck ngập tràn trong đôi mắt cô, mùi
hương Davidoff Cool Water tươi mát thoảng nhẹ trong bầu không khí nhỏ hẹp, hay
cánh tay anh đang áp sát lấy vùng lưng mảnh khảnh của mình…, Neeley vẫn muốn tỏ
ra cố chấp, bởi thời gian mới trôi qua cách đây không lâu, người cha quá cố
Dexter Marc đã từng nổi giận và hét vào mặt cô rằng, “Con hệt như một kẻ thất
bại vậy.” Và cô không muốn mình thất bại thêm lần nữa – chỉ-vì-Franck!
Bàn chân cô bắt đầu dịch chuyển về phía sau. Cô muốn Franck hiểu rằng,
mọi chuyện chỉ còn là quá khứ. “Anh có biết mình đang hành động như một kẻ điên
rồ không?”
Franck cũng nhanh chóng tiến về phía trước một chút. Cánh tay anh cũng
một mực bám sát lấy cơ thể Neeley. “Nếu cần phải hành động điên rồ một lần duy
nhất trong cuộc đời, anh biết đây là thời điểm đúng đắn nhất.”
Neeley nuốt khan, “Chúa tôi!”
“Và anh cũng muốn được điên rồ như cái cách em đã từng làm thế!” Anh
hơi khom người. Đôi môi anh cận kề với chóp mũi cao đang ừng đỏ của Neeley,
“Cho tới khi nào em cương quyết chối bỏ, và anh biết mình đã hoàn toàn không
còn cơ hội nào khác.”
Sự nóng rát đột ngột bám lấy khi môi anh tiếp xúc theo chiều dài kéo từ
chóp mũi xuống bờ môi đang run rẩy của Neeley khiến cô choáng váng. Và cô vừa
phải thú nhận với lí trí của chính mình, sự cố chấp chết tiệt vừa ngã gục, tuột
mất và đổ vỡ loảng xoảng trong lặng câm.
Cô không từ chối sự tấn công của anh, ngay cả khi hành động của Franck
đang cố gắng để đôi môi cô mở rộng và cùng hợp tác. Cánh tay rắn chắc của anh
ví cô như một cuộn bông dài, nhẹ bẫng, kéo lấy cơ thể Neeley buộc gót chân cô
phải nhướn lên, đặt trên mũi giày của anh, và sự tiếp xúc của hai cơ thể bị ép
sát lấy.
Nóng. Run. Đầy khao khát.
Bờ môi cô từ ẩm ướt, đến đau vì bị chà xát, rồi lại lấn lướt như muốn
được đòi hỏi nhiều hơn. Hai cánh tay Neeley đưa lên, vòng qua sau gáy và kéo
Franck xuống thấp hơn với mình. Đôi môi anh rải đầy những nụ hôn từ chậm, đến
nhanh, rồi sâu, sâu hơn nữa.
Và đến khi vành tai Neeley đã bị ẩm ướt vì nụ hôn trải dài từ khắp
khuôn mặt lấn sang, Franck vẫn tiếp tục sự quyến rũ của mình để Neeley không
kịp phản ứng hoặc từ chối thêm một lần nào nữa, “Em sẽ đồng ý chứ, nếu những
cuộc gặp gỡ riêng tư tới vẫn sẽ diễn ra?” Anh nói, giọng anh nhẹ nhàng như một
cơn gió vừa lướt qua, ve vuốt vành tai cô.
Neeley ngập chìm trong hạnh phúc. Cô quên mất bản thân của ba mươi phút
trước đã từng cố tỏ ra cứng nhắc như thế nào. Nhưng rồi sự ngập ngừng và lo sợ
còn sót lại chút ít trong tiềm thức cũng kịp thúc giục cô, Neeley lùi một bước
chân, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt anh, “Anh có chắc chắn là, anh muốn… hẹn
hò với em?”
Anh gật đầu. Ánh mắt Franck trong vắt như cả một bầu trời đầy mây xanh
đang mỉm cười với cô.
Neeley vẫn không tin. Cô táy máy, “Vậy còn chị Hạ Lam hay cô gái tóc
đen nào đó trước đây, em sẽ phải nghĩ như thế nào bây giờ?”
Anh cảm thấy thoải mái khi chợt nghĩ về họ. Anh nắm chặt bàn tay lạnh
buốt của cô, “Đó là một câu chuyện dài, nhưng không có gì quá sâu sắc để cần
phải ghi nhớ cả. Anh hiểu, đó là một sai lầm lớn trong đời khi anh đã nghĩ quá
nhiều về nó trước đây.” Họ cùng bước vào sâu trong chuồng ngựa và tháo dây một
con ngựa đực màu trắng, “Nó có vẻ hợp với chúng ta đấy nhỉ?” Và Neeley gật đầu.
Franck kéo Neeley ra ngoài và đỡ cô leo lên lưng con ngựa trắng. “Em sẽ
không cảm thấy phiền đấy chứ, anh thích được tự thú mọi chuyện với em ở vị trí
phía sau này.” Franck hóm hỉnh vỗ tay vào phần lưng còn trống của con ngựa
khiến nó hí vang lên.
Cứ như một giấc mơ vậy, cô nghĩ và khom người xuống hôn lên mái tóc
đang rối bù và hơi ẩm sương của Franck. “Cũng còn tùy thuộc vào sự thú tội và
mức độ trung thực của anh, nhỉ?”
“Anh sẽ thành khẩn mà.” Franck cười phá và leo lên phía sau Neeley. Anh
giữ chặt lấy dây cương để điều khiển những bước đi lững chững đầu tiên tiến về
phía khu đất trống mọc đầy hoa cỏ. “Và mong em đừng giận, nếu như sự thành khẩn
của anh lại vô tình lạc sang mối quan hệ của chúng ta.”
Neeley cười thành tiếng. Cô tựa người vào lưng anh để đón nhận nụ hôn
mới mẻ đầy kích thích từ Franck khi anh đặt môi lên vùng da nhạy cảm phía sau
gáy và hít hà mùi hương thoang thoảng lẫn trong mái tóc màu vàng kim đang ánh
lên trong những hạt nắng tinh túy của ngày mới rọi nghiêng qua.
Y Y Y
1 Nhận xét
Em tả rất hay, tự nhiên và mềm mại.
Trả lờiXóa