SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
“Chị có sợ gián không?” Kiều thủ thỉ.
Hạ Lam ngồi co người ở góc phòng chật hẹp, “Không sợ đâu!”
“Thế còn chuột.”
“Tất nhiên cũng không luôn.”
Kiều cười thành tiếng, “Ở phòng giam này sẽ có nhiều chuột. Chúng to
bằng cổ tay, như thế này này”, Kiều đưa cánh ra ra phía trước, cô vừa nói vừa
khua tay trong không khí, “Con nào con nấy dài quá một gang bàn tay luôn. Bộ
chị không xem phim à?”
Hạ Lam nuốt khan. Nàng nhìn khắp xung quanh căn phòng giam rộng chưa
đầy mười mét vuông, tối mờ, có một ô nhỏ ở phía trên cao đang bắt lấy thứ ánh
sáng màu bàng bạc của ánh trăng chiếu vào phòng. Đột nhiên, da nàng nổi mẩn.
“Mà ở phòng giam cũng có nhiều người tự tử lắm,” Kiều tiếp tục, “Có
Chúa mới biết được, chỉ ở riêng cái phòng bé tí tẹo này còn bao nhiêu linh hồn
không thể siêu thoát?”
Hạ Lam nhăn nhó, “Em đừng có hù chị nha. Chị sẽ thức nguyên đêm đấy. Ma
nào dám tới.”
Kiều cười phá lên, nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt cứ chảy ra dù cô đã
cố gắng pha trò hù dọa.
Hạ Lam chậm chạp lui tới lay lay vai Kiều, “Em đừng có khóc. Có lẽ sáng
mai, mẹ Yến cũng tới và bảo lãnh để em được về thôi.”
“Nếu vậy thì còn chị?” Kiều quệt ngang dòng nước mắt, “Chị đừng có nói
với em là chị sẽ ở lại nhé!”
Nàng ậm ừ, “Chị cũng không biết nữa…”
“Đồ ngu ngốc!” Kiều lầm bẩm nguyền rủa, “Chị chỉ mới bị tái nghiện
thôi. Ở đây là mất luôn tuổi thanh xuân đấy. Phải hai năm sau chị mới có thể
nhìn thấy bầu trời của tự do.”
“Chị ở đây sẽ dễ biết tình hình của ba hơn,” Hạ Lam nói, “Lúc gần bị
đưa vào phòng này, chị thấy mấy viên cảnh sát đưa ba đi về hướng đông. Anh gác
phòng nói, cách đây chưa đầy một cây số còn có một dãy phòng tạm giam nữa.”
“Chị sẽ chẳng thực hiện được một dự định nào cả nếu quyết định chôn
chân ở cái phòng giam hôi thối này.” Kiều giận dữ, “Hãy ra ngoài và đến thăm ba
thường xuyên. Chị hiểu ý em không, bà chị già?”
Hạ Lam cười gượng, “Thôi, ngủ đi em. Trời sắp sáng rồi.”
Nhưng suốt phần đêm còn lại, cả Hạ Lam và Kiều đều không ngủ dù đã cố
gắng nằm quay lưng lại với nhau.
Mỗi người một suy nghĩ.
Mỗi người ngập chìm vào một thế giới của riêng ai.
Y Y Y
Tiếng ổ khóa phòng đập vào cửa sắt phát ra tiếng kêu lạnh người. Hạ Lam
vụt mở mắt, nhìn trừng trừng về phía cánh cửa. Thứ ánh sáng gay gắt của ngày
sang xộc vào phòng. Ngày đã sang
rồi ư? Nàng lẩm bầm. Bầu trời của tự do là vậy ư? Và những giọt nước
ngân ngấn xuất hiện nơi đáy mắt nàng.
Viên cảnh sát dành cho cả hai chị em một ánh nhìn thương hại. “Cô Trần
Thanh Kiều ra ngoài có người cần gặp. Còn cô Trần Hạ Lam ra ngoài để chuẩn bị
thẩm vấn.”
Cả hai chẳng ai nói với nhau câu nào, vừa dụi mắt vừa lồm cồm đứng dậy.
Ra đến cửa, Kiều thì thầm, “Em đã bảo rồi mà. Mới có một đêm trong đây mà dài
như cả thập kỉ. Chúng ra phải ra khỏi đây thôi.”
Hạ Lam lặng người.
Viên cảnh sát quát nạt, “Cô Kiều mau đi theo tôi. Còn cô Lam đi theo
anh cán bộ còn lại. Tôi nói trước, hai cô đừng dở trò bỏ trốn. Mọi chuyện chắc
chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp hơn đâu.”
Kiều trề môi khinh khỉnh với viên cảnh sát rồi bỏ đi trước. Nhưng được
một đoạn xa, cô lại ngoảnh đầu nhìn lại dáng đi khập khiễng của Hạ Lam. Rồi cô
cuống cuồng bỏ chạy.
Viên cảnh sát lập tức đuổi theo. Anh ta hù dọa, “Dừng lại. Nghe rõ
không? Tôi sẽ bắn đấy!”
“Đồ ngu!” Kiều gắt lại với viên cảnh sát rồi tiếp tục chạy. “Hạ Lam. Đứng
đi nữa. Đứng lại. Mau!”
Hạ Lam khựng người lại theo tiếng ồn ào phía sau. Nàng quay lưng về
phía sau chứng kiến cảnh rượt đuổi của viên cảnh sát và Kiều. Nàng thét lên, “Đừng
có bắn. Đừng có bắn em gái tôi.”
Cũng vừa lúc, Kiều chạy nhào tới, cô đổ gập người xuống, và thở hồng
hộc. “Vết rắn… cắn… Máu lại đang chảy ra rồi… Phải nói với… y tá ở đây… Nhớ
không? Phải nhớ… tiêm thuốc… nha…”
Hạ Lam đưa mắt nhìn vội vết máu đang ngấm dần sang từng lớp vải ở bắp
chân. Nàng đỡ lấy người Kiều đứng lên và ôm trầm lấy cô. “Em mới là đứa ngu
ngốc ấy. Đừng có bỏ chạy như thế, nhỡ anh ta bắn thật thì sao.”
Kiều cười mếu máo, “Anh ta sẽ phải có vài lần bắn chỉ thiên trước, rồi
mới bắn em. Sợ gì cơ chứ?” Cô đẩy người Hạ Lam ra khỏi cơ thể mình, “Nhớ nhé.
Phải đi tiêm thuốc ngay đấy. Rắn ở trong rừng nhiều loại lắm. Nhẹ nặng gì cũng
cần thuốc vẫn hơn.” Cô quay sang anh cán bộ đang đứng gần Hạ Lam, “Anh làm ơn giúp
giùm chị tôi. Bằng không, tôi sẽ kiện các anh vì tội vô trách nhiệm và cố ý
giết người đấy!”
Hạ Lam bật cười. Nàng đặt hai tay mình lên vai Kiều và xoay người cô
lại. “Em ngốc. Nhanh lên đi. Chị nghĩ là mẹ Yến đã đến đấy.”
Kiều gật đầu rồi chạy nhanh theo hướng ngược lại.
Viên cảnh sát tiếp tục đuổi theo. Trên môi anh là nụ cười hiền. “Tôi
ngưỡng mộ tình chị em của hai cô lắm.”
Kiều lặng thing, chẳng muốn trả lời.
Cô ráng đi thật nhanh để đến phòng chờ.
Cô hơi ngẩng đầu, nhất quyết không chịu để mắt mình bị ướt.
Cô đi nhanh, nhanh hơn nữa…
Vừa nhìn thấy hình ảnh của bà Yến đang ngồi chờ trên băng ghế gỗ dài.
Cô quay người sang bên, “Anh cho tôi hỏi, tôi có bao nhiêu thời gian để gặp bà
ấy?”
“Cô có mười lăm phút,” viên cảnh sát đẩy cánh cửa để Kiều bước ra.
“Vậy tôi có bao nhiêu thời gian để thuyết phục người nhà đồng ý bảo
lãnh cho tôi ra khỏi đây?”
“Cô có bẩy ngày.”
“Cảm ơn.” Kiều gật đầu. “À, chuyện của chị Hạ Lam đấy. Tôi chỉ muốn chị
ấy suy nghĩ khác đi, rằng, tôi sẽ trở thành một người tốt, ít nhất là đối với
riêng bản thân chị. Vì thế, anh đừng quên nhé. Làm ơn. Vết rắn cắn ở chân chị
ấy khá sâu dù tôi đã hút máu độc vào lúc chiều muộn.”
“Tôi sẽ liên lạc ngay. Cô yên tâm.”
Kiều mỉm cười với viên cảnh sát. “Cảm ơn anh.”
Dứt lời,cô đi bộ thêm chục mét ra phía ngoài. Phía trước, một dãy bàn ghế
gỗ dành cho những người thân đang ngồi chờ thăm nom. Một dãy đối diện là dành
cho những người như Kiều.
Cô ngồi xuống ghế, đối diện với bà Yến trong khoảng cách chưa đầy hai
mét.
“Mẹ đến là để bảo lãnh cho con?”
Ngay lập tức, “Cái con trời đánh này.” Bà Yến chửi rủa trong tiếng thì
thầm nho nhỏ. “Mày nghiện từ bao giờ hả? Tao nuôi cho mày ăn học đến lớn được
từng này rồi lại vô cái góc trại cai nghiện ngồi ư? Mày đốt tiền của tao vào
mấy cái thứ bị cấm vận này à. Đứa con bất hiếu!”
Kiều bặm môi thật chặt. Cô cố gắng giữ bình tĩnh để ngồi bám thêm vài
phút nữa trên chiếc ghế gỗ lạnh băng. Nhưng đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào khuôn
mặt bà Yến.
“Bố mày thì giết người. Mày thì nghiện ngập. Thử hỏi, tao còn mặt mũi
nào để mà nhìn mọi người nữa đây?” Bà Yến cao giọng, “Không biết ở kiếp trước,
tao đã làm gì nên tội cơ chứ?”
Kiều cười lạnh nhạt, “Thế ở kiếp này, mẹ đã làm gì nên tội rồi?”
“Mày còn dám tru tréo à?” Bà Yến gắt lên, “Không vì mày với con Kim,
không vì tiền của để dành cho tụi mày sống lúc tao chết đi, thì sao tao phải
cực cái thân già này cơ chứ?”
Kiều dứt khoát đứng dậy, “Trong thời gian hai năm con bị đưa đi cải
tạo, làm ơn, mẹ hãy nhớ đừng đến đây tìm con thêm một lần nào nữa. Gặp đứa con
bất hiếu thế này, con nghĩ, sớm muộn gì, mẹ cũng mắc bệnh tim đấy.”
Kiều quay lưng và bỏ về phía cánh cửa cao mà lẽ ra vài phút trước cô đã
nghĩ sẽ được thoát khỏi nó, vĩnh viễn.
Y Y Y
Vừa xuống đến sân bay Đà Lạt, trời đã tối muộn, bà Amy Nguyễn và Neeley
quyết định ra nhà khách của thành phố. Eric Paul về khu resort của gia đình ông
Lê và ở cùng Franck.
Một bầu không khí trầm lặng như đã phủ kín vùng đất của xứ sở sương mù.
Trời đêm Đà Lạt với cơn mưa giăng lối mãi thôi không chịu ngớt, những hàng nước
kêu lách tách chảy xuống dưới hiên nhà.
Y Y Y
“Thế sau khi ra khỏi đây, chị sẽ làm gì?” Kiều thì thào nói. Cô vùi mặt
mình vào chiếc gối trong phòng tạm giam chẳng lấy gì làm thơm tho, sạch sẽ.
“Chị cũng chưa nghĩ được gì về khoảng thời gian sau đó nữa. Còn em?”
“Em cũng chẳng biết. Muốn đến đâu thì đến. Lúc em hỏi dò mấy anh cán bộ
rồi, có thể họ sẽ chuyển mình sang tỉnh khác để cai nghiện đấy. Nên chị phải
thoát ra khỏi đây thôi, nếu không, mình sẽ chẳng biết tình hình của ba, cũng
như địa chỉ nếu ba bị chuyển đi để mà tìm gặp.”
“Vậy hai chị em mình sẽ cùng ra khỏi đây nhé!” Hạ Lam đẩy đưa tay Kiều.
“Chị bị hâm nặng,” Kiều cười khanh khách, “Hôm nay, em bảo mẹ Yến đừng
bao giờ đến thăm em nữa. Nên, em sẽ phải ở nguyên đây.”
Hạ Lam nhéo vào tay Kiều một cái khiến cô á lên vì đau. “Vậy em nghĩ, ở
Đà Lạt này còn ai là người thân để đến bảo lãnh cho chị nữa. Em còn hâm hơn chị
ý.”
Kiều xị mặt.
Hạ Lam cũng chỉ biết cười buồn.
Mưa đêm trút xuống, âm thanh tí tách xuyên qua bức tường dội đến tai
nàng. Một nỗi buồn mông nung đến cùng cực.
Y Y Y
Nàng đặt bước chân đầu tiên ra khỏi cánh cửa sắt. Ánh mắt nàng chạm
ngay tới ánh mắt chàng, dứt khoát, nàng cố níu giữ lấy hình ảnh bà Amy Nguyễn
để làm mục tiêu. Lao nhanh đến, nàng ôm trầm lấy bà, tiếng khóc bị nghẹn ứ nơi
vòm họng. “Mẹ! Con xin lỗi! Rất xin lỗi!”
Bà Amy cũng vòng cánh tay ôm lấy người Hạ Lam, vỗ vỗ sau lưng nàng. “Sẽ
không sao cả, mẹ hứa, con gái của mẹ sẽ không sao mà!”
“Con rất tiếc vì mọi chuyện.” Hạ Lam sụt sùi và buông cơ thể bà. Nàng
vòng cánh tay sang bên ôm lấy người Neeley. “Em khỏe chứ?”
“Em nhớ chị.” Neeley hôn vào hai bên má nàng. “Và sẽ khỏe hơn nếu lại
có chị bầu bạn như trước kia.”
Hạ Lam gật đầu và nở nụ cười mãn nguyện.
Bà Amy Nguyễn và Neeley đi vào phòng trong để làm thủ tục giấy tờ bảo
lãnh cho Hạ Lam trở về nhà.
Và khoảng thời gian tiếp theo như chững lại.
Nàng đứng không cử động trước mặt Eric. Ánh mắt nàng buồn bã, đôi mi
cong đổ cụp mà không hay cánh tay chàng đang mở rộng và ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn
gầy hao của nàng. Bờ môi của chàng chạm vào làn da sau gáy, và lập tức, người
nàng như bị bén lửa, nóng ran, để rồi bùng cháy.
“Anh rất nhớ em”, chàng thì thầm vào tai nàng, “Khi mọi chuyện gia đình
chưa được giải quyết, anh rất mong em sẽ không chối bỏ nếu anh sẽ luôn ở bên
cạnh.”
Nước mắt nàng chảy xuống, “Còn nếu em chối bỏ?”
“Anh sẽ tiếp tục”, giọng chàng đầy quả quyết.
“Nếu đột nhiên, em không còn nhớ mọi chuyện liên quan đến anh nữa?”
“Anh sẽ giúp em tìm lại được khoảng trống ấy, hay ít nhất là sẽ ở bên
cạnh em.”
“Nhưng nếu điều đó chỉ làm em đau khổ hơn?”
“Vậy khi đó, em hãy nói với anh, mọi điều… từ trái tim em.”
Nàng nấc lên, “Vậy tại sao anh đã không làm thế với em, giống như mọi
điều anh đang nói vào lúc này đây?”
“Vì sai lầm đó, anh đã ân hận rất nhiều…”, môi chàng lướt chậm chạp lên
vành tai nàng. Bàn tay Eric tách người nàng ra khỏi bờ ngực chàng, ngón tay
chàng nâng cằm nàng lên để mắt chàng nắm giữ ánh mắt nàng, “rất nhiều…, kể từ
lúc em chọn cách bỏ đi, dừng lại, kết thúc mọi chuyện, mà trên thực tế, nó chưa
bao giờ được dập tắt.”
Nàng đưa cánh tay lên, vòng qua sau gáy, ngón tay nàng đi dạo chầm chậm
lướt dần lên đầu Eric và chạm vào vết thương vẫn còn mảng băng gạc. Nàng phớt
lờ tình yêu đang nhen nhóm ngày một lớn hơn trong trái tim mình. “Nó còn làm
anh đau?”
Eric gật đầu, “Nhưng chỉ một chút thôi.”
“Em sẽ thay băng gạc và bôi thuốc giúp anh khi chúng ta trở về nhà.”
“Anh rất nhớ em.” Nụ cười của chàng hệt như tia nắng mới, đánh dấu một
cột mốc đang nhớ như thắp sáng tình yêu của cả hai đang bị ngập chìm trong địa
ngục. “Và anh cũng sẽ làm như thế với em.” Ánh mắt chàng chuyển hướng nhìn xuống
vết thương ở chân nàng đang có một màu hồng phớt đã thấm qua lớp gạc trắng đã
được y tá thay vào buổi sáng sớm.
Bất ngờ, Eric bế bổng người nàng lên. Hạ Lam hét vội, “Buông em ra đi.
Eric?”
“Bà Amy và Neeley vẫn chưa ra khỏi căn phòng kia mà.” Chàng nhìn về
phòng ban phía trong và cười hiền. “Anh sẽ vẫn làm thế này với em để ra xe, nếu
không, vết thương sẽ còn rất lâu mới khỏi. Và anh nghĩ, em sẽ ngại ngùng nếu họ
bắt gặp. Vì thế, lúc này là thích hợp cho cả hai chúng ta.”
Gò má Hạ Lam nóng ran và chuyển sang màu hồng đào. Nàng vùi mặt mình
vào bờ ngực chàng, một cảm giác ấm nồng mà suốt nhiều ngày qua đã vô tình lạc
mất.
Y Y Y
Để Eric và hai đứa con gái về lại khu resort trước, bà Amy ngồi lại
trong phòng chờ và ngắm nhìn ra khoảng sân trống trước dãy nhà tạm giam. Một
khoảng trời mà lẽ ra bà phải cảm thấy thân quen, yêu mến, thì trái lại, những
kí ức đã qua vẫn luôn nhức nhối, hành hạ tâm trí bà.
Bà hận ông Lê để đổi lại được gì? Bà ngồi đây chỉ để được gặp ông và
nghe mọi chuyện từ một người mà bà luôn nghĩ ở tuổi hai mươi, ông là duy nhất –
người duy nhất bà thuộc về?
Mười mấy phút sau, ông Lê xuất hiện trước mặt bà trong hình ảnh trái
ngược với mọi điều mà bà đã tưởng tượng. Gần hai mươi năm đi qua, ông già nua
quá mức so với số tuổi thực, tóc ông chuyển sang màu bạc như được phủ thuốc
nhuộm, ánh mắt ông trũng sâu đang nhìn bà đau đáu, những vết nhăn trên gương
mặt ông xếp dày không theo hàng lối…
Và, nước mắt bà chảy dài…
Dáng người ông Lê đã còng. Ông ngồi xuống ghế trong tâm thế của một
người mang tội. “Bà về từ hôm nào?” Ông mở lời trước, cổ họng ông nghèn nghẹn.
“Tôi về đến đây vào lúc đêm qua,” bà Amy buông tay ra khỏi túi xách và
tập hồ sơ của Hạ Lam. Bà phải mạnh mẽ. Bà phải cương quyết. Bà muốn biết rõ mọi
chuyện đã xảy ra. Bà không được phép run sợ.
“Đêm qua, mưa lớn lắm, phải không?” Ông Lê hỏi lại như người biết rõ
câu trả lời. “Mưa lớn hệt như cái đêm bà buộc phải rời đi khỏi quê hương của
chính mình vậy.”
Khóe môi bà Amy hơi cong lên. Bà cười đau khổ, “Mọi chuyện đã qua rồi,
tôi không muốn nhắc lại nữa. Hôm nay, tôi tới đây hoàn toàn không phải là việc
này.”
“Tôi biết”, ông đáp lại, “Chuyện của bà Nguyễn Linh phải không?”
“Sao ông lại giết hại đứa em duy nhất của tôi, rồi nói dối rằng, nó
vượt biên theo mấy người trên bản, sang Campuchia lấy chồng? Nó đã làm gì nên tội
với ông ư?”
Ông lặng im.
Người đàn bà xấu xố đã làm gì nên tội với ông?
Không, lí do mà ông đưa ra sẽ thật nực cười và đầy ngu ngốc.
“Những năm đầu tiên xa Việt Nam, nếu không có Nguyễn Linh ở nhà chăm
nom cho ba mẹ, thì tôi đã không vì ông mà sang Pháp kiếm tiền. Để cuối cùng,
tôi nhận lại được gì? Ba mẹ tôi mất mà chẳng hay tin. Em gái tôi phải nằm trong
cái nấm mồ lạnh lẽo mà quanh năm chỉ có tiếng thú rừng và cát, nắng. Còn con
gái tôi phải trải qua hàng loạt cú sốc do chính người mẹ kế của nó gây ra?” Bà
Amy quệt ngang dòng nước mắt. “Tôi đến
đây hoàn toàn không phải để kể tội ông. Ông Trần Lê? Ông hiểu không? Ông hãy
nói gì đi? Một chút gì đi?”
Ông không thể trả lời, vì Nguyễn Lan và Nguyễn Linh là chị em sinh đôi
với hai khuôn mặt giống nhau y đúc. Ông giết bà Nguyễn Linh là vì nỗi ám ảnh tự
suy diễn bà đã phản bội ông khi qua Pháp làm việc. Ông muốn trên mảnh đất này,
không một khuôn mặt nào được phép giống bà nhiều đến thế - một Nguyễn Lan từng yêu ông phải biến mất vĩnh
viễn để sự ích kỉ trong ông thôi thét gào. Ông không muốn bà bỏ đi dù chính bản
thân ông đã đánh đuổi và cản ngăn bước chân bà không được phép đặt chân vào lối
cổng nhà năm xưa.
“Hay ông muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa,” bà Amy nấc nghẹn, “Và ông chẳng
còn gì để nói với tôi?”
“Tôi đã viết di chúc để lại. Phần lớn tài sản là để cho con bé Hạ Lam.”
Ông nói từng từ, chậm rãi, nhưng rõ ràng, với một nội dung chẳng liên quan gì
tới mục đích mà bà Amy đang tìm kiếm.
Ông hiểu rõ việc mà tôi đang phải ngồi đây, đúng không?” Bà hỏi lại lần
thứ n, “Còn con gái tôi, thứ nó cần không phải là tài sản.”
Bà đến đây là vì em gái Nguyễn Linh.
Còn con gái ông vẫn luôn cần tình yêu của gia đình, nơi có đủ đầy cả ba
và mẹ.
Nhưng ông vẫn không thể cho họ những điều mà ông luôn hiểu rõ và nhận
thức một cách sâu sắc về mọi việc tồi tệ đã xảy ra.
Ông chống tay xuống mặt bàn gỗ cũ và đứng dậy. Ông quay lưng nhìn về
phía cánh cổng sắt cao, nơi mà ở sau nó là cả khoảng trời tự do nhưng đầy day
dứt và nỗi niềm khó được tha thứ. Trong khoảnh khắc, đôi mắt trũng sâu của ông
hệt như hai hồ nước nhỏ, ngập đầy.
Ông nghiêng người nhìn xuống khuôn mặt và Amy – một nỗi đau buồn vẫn đã
và luôn thường trực như thuở bấy lâu nay. “Bà ráng giữ gìn sức khỏe và ở bên
con bé nhé. Nó đã luôn muốn được ở gần bà, nhiều hơn và nhiều hơn nữa.”
Ông bước đi về lối cửa sắt hướng ra dãy căn phòng tạm giam – nơi mà ông
đã nghĩ bản thân sẽ dành trọn những năm tháng cuối cùng của cuộc đời ở nơi đây.
Anh cán bộ cũng nhanh chóng đi sát phía sau.
Những vệt nắng ban trưa đậm màu vàng ươm đổ xuống, phản chiếu cái bóng
dáng gầy gò và dài ngoẵng đổ ngược lại phía sau.
Lòng bà đau thắt. Bà đã biết mọi chuyện thông qua viên cảnh sát điều
tra trong vụ án này, tuy nhiên, bà vẫn muốn được đối diện và nghe câu chuyện từ
chính miệng ông. Nhưng bà đã sai lầm, tình yêu và sự hận thù sẽ không bao giờ
được gột rửa.
Bà Amy rời khỏi phòng, kí vào quyển sổ xác nhận của trại giam và bước
đi long dong trên nẻo đường Đà Lạt. Tất cả đã là kí ức, dù con người ta muốn
quên hay cố khắc ghi, thì những kỉ niệm luôn hiếu động tràn về, quậy tung, và
rồi lại biến mất thật nhanh. Đời người trôi qua nhanh, cớ sao tình yêu luôn
không đủ đầy để xóa mờ những tổn thương của ngày cũ, để sau nhiều năm trăn trở,
thù hận vẫn chất thêm đầy và không thể tha thứ cho nhau?
Y Y Y
Eric cẩn trọng đặt người Hạ Lam
ngồi xuống ghế sô pha. Nhanh chóng, chàng lấy nước rửa và thay băng gạc do y tá
đã chuẩn bị sẵn để sát trùng vết thương dù được xác định đây không phải là do
loài rắn độc cắn.
“Anh sẽ không cảm thấy mình đang bị làm phiền đấy chứ?” Hạ Lam dõi theo
từng cử động của chàng, nhanh thoăn thoắt nhưng không hề khiến nàng bị đau.
Eric ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mặt chàng như đang cười với cả vạn vật
khắp xung quanh, “Tại sao lại là có nhỉ?”
“Em sẽ ăn vạ khi bàn tay anh đụng vào vết thương đấy!” Hạ Lam cười ranh
mãnh.
Eric gật đầu ra vẻ trầm tư suy nghĩ, “Anh đang có quá nhiều thời gian
để ở bên em đấy, hãy cẩn thận, Hana, có Chúa mới biết được anh sẽ siết chặt cơ
thể em như thế nào nếu em ở gần anh, và cả khi em đụng vào vết thương ở phía
sau gáy của anh nữa.”
Nàng chỉ còn biết cười gượng. Tay nàng đập vào vai chàng, “Chúa tôi! Ông
Paul! Ông có nghĩ là mình đang lợi dụng em không?”
“Không đâu! Không hề mà.” Eric
tháo những vòng băng cuối cùng đã dính máu ra khỏi bắp chân nàng. Chàng chấm
miếng bông vào nước sát trùng để rửa sạch vết thương khiến Hạ Lam hơi nhăn mặt.
“Đấy là do em vừa muốn thách thức với anh đấy chứ!”
Chàng đổ thuốc lên một miếng bông dày hình vuông, đặt lên vết rắn cắn,
và sau đó băng lại. Nhanh chóng, chàng gom toàn bộ dụng cụ vào hộp đựng đồ y
tế. “Đã xong nhé!” Eric mỉm cười và ngắm nghía nàng, “Trông này! Hana? Em đã
gầy đi trông rõ. Trước khi giải quyết mọi việc tiếp theo trong gia đình, anh
yêu cầu em ở lại đây trước khi anh mang đồ ăn tới.”
Hạ Lam bật cười trước giọng điệu dí dỏm của chàng, “Em sẽ không bỏ đi
nữa đâu. Và…, đây là nhà của em mà.”
“Ồ!” Chàng thốt lên và hôn trên trán nàng, “Anh sẽ trở lại sớm thôi, Hana.”
Nhưng khi Eric rời đi chưa được năm phút, cơ thể Hạ Lam đã bắt đầu phản
ứng dữ dội. Nàng hụt hơi và ngã gập người xuống mặt đất trong lúc rời khỏi ghế
sô pha. Ý thức ít ỏi còn xót lại trong tâm trí nàng vẫn đủ để nhắc nhở chuyện
gì đang sắp diễn ra. Hạ Lam loạng quạng bò tới tủ quần áo, đẩy cánh cửa, và
giựt mạnh những chiếc khăn len quàng cổ đang được treo ngăn nắp.
Giữ chặt đôi chân lại với nhau bằng nhiều vòng quấn từ những chiếc khăn
len đủ màu. Nàng thở hổn hển. Kéo thêm nhiều chiếc khăn khác, nàng quấn một
cách hối hả theo chiều dài của đôi chân.
Ít phút trôi qua, mắt nàng bắt đầu mờ đi, bụng đau nhộn nhạo, cả cơ thể
nằm co trên sàn nhà lạnh buốt. Trước mắt nàng, cánh cửa phòng vẫn đóng im, lặng
lẽ.
Nước miếng bắt đầu chảy ra từ nơi khóe miệng. Hạ Lam bò lồm cồm về phía
hộp đựng đồ y tế.
Thuốc của nàng? Nó ở đâu?
Thuốc mà y tá đã phát lúc ra khỏi trại tạm giam? Nó được cất giữ ở đâu
rồi?
Mồ hôi bắt đầu túa ra. Mặt sàn nhà càng vì thế mà trở nên ươn ướt và
trơn trượt. Càng muốn di chuyển, đôi chân đã bị giữ chặt bằng những chiếc khăn
dài càng ra sức phản đối. Những vệt ngấn đỏ xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn,
nằm rải rác trên suốt cơ thể nàng.
Vươn cánh tay bám lấy chân ghế, Hạ Lam trườn người về phía trước. Bất
lực hoàn toàn. Hình ảnh lờ mờ của chiếc hộp inox đựng đồ y tế đã được Eric cất
cao trên mặt tủ. Khuôn mặt nàng nằm úp xuống sàn nhà, lạnh tái tê.
Eric trở về sau một vòng luẩn quẩn tìm tới khu nhà bếp. Liên tục, chàng
mỉm cười như cậu bé ngày xưa với một niềm vui thuần khiết đến trong trẻo. Vừa
đi, chàng vừa mơ mộng về những tháng ngày sắp tới. Và hơn hết, chàng và nàng
cần phải thổ lộ và hiểu rõ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Dù sẽ được thứ tha
để tiếp tục hay buộc phải chấm dứt, thì ít nhất, cả chàng và nàng cũng đã được
một lần can đảm đối diện với nhau, cảm thông nỗi niềm, và tình yêu đã gửi trao
là không bao giờ hối tiếc.
Eric gõ cửa. Âm thanh gửi trả lại chàng không phải là từ nàng ngoài
những tiếng cốc cốc phát ra từ tấm cửa gỗ. “Hana? Hãy mở cửa cho anh đi?”
Chàng không muốn trở thành người bất lịch sự hay khiến nàng phải giật
mình như lần thân mật ở vùng Nord-Pas-de-Calais. Kiên nhẫn, Eric gõ cửa thêm
lần nữa. Nhưng… một linh cảm chết người như vừa đi qua vùng tim khiến khoảng
ngực chàng đau buốt đột ngột. Tiếng vỡ của thủy tinh nhanh chóng vọng ra, trộn
hòa với gió lao xao của giàn lá nho trước dãy nhà.
Đẩy cửa, Eric hoảng sợ chạy xô tới. Buông nhanh khay đựng thức ăn xuống
mặt bàn kê ngay lối cửa. Chàng nhấc bổng người Hạ Lam ra khỏi đám mảnh vỡ của
thủy tinh trộn lẫn với nước và những cành hồng nằm nghiêng ngả trên mặt sàn
trơn trượt. Khuôn mặt nàng trắng bợt, tay nàng vẫn cố gắng đưa về chiếc hộp
đựng dụng cụ y tế ở trên cao. Bờ môi nàng khô cứng vẫn cố gắng mấp máy điều gì.
Eric nhìn theo hướng chỉ tay của nàng. Lòng chàng đau quặn. “Sẽ ổn thôi
mà. Hana. Em đừng khóc!”
Đặt Hạ Lam nằm xuống ghế sô pha. Chàng nhanh tay với lấy hộp dụng cụ và
tìm bịch thuốc Cedemex do bác sĩ kê đơn. Cạy vỉ và lấy tám viên thuốc. Hạ Lam
run rẩy chộp nhanh lấy và bỏ vào miệng nuốt chửng mà không kịp chờ Eric lấy
nước lọc. Khóe mắt nàng ngập tràn những giọt long lanh nước.
Nàng bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn mặc dù hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba
cai nghiện bằng loại thuốc thảo dược này. Đầu nàng vơi đi cảm giác nặng nhọc.
Suy nghĩ trong nàng cũng đã bớt căng thẳng hơn. Nàng ép khuôn mặt mình vào
khoảng ngực chàng.
Và nức nở.
Khóc.
Chàng đau đớn gạt đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt
nàng. Một tay chàng ôm giữ lấy cơ thể nhỏ nhắn, tay kia với ra phía trước để
tháo bỏ những vòng quấn chằng chịt bởi đám khăn dài bằng len.
Ngay buổi tối trở về Việt Nam đợt này, Franck cũng đã kể mọi chuyện mà
anh nghe được từ cảnh sát và đám người dân quanh vùng, chàng đã đủ tưởng tượng,
ở lần cai nghiện đầu tiên, Hạ Lam đã phải trải qua những cơn đau quằn quại như
thế nào, và lí do nàng trốn tránh quê hương để lên Sài Gòn sinh sống là vì đâu.
Chàng không trách, không giận gì nàng. Bởi ở cái tuổi mười tám, chàng
cũng đã từng nằm dài trên chiếc trường kỉ trong suốt kì nghỉ mùa đông, và chìm
sâu vào những màn khói ảo ảnh của việc đốt cần sa ở ngay trước lò sưởi.
Chàng không nghĩ nàng hư hỏng, bởi chàng hiểu những kẻ vốn luôn nghĩ
nàng là người thừa kế tài sản duy nhất của gia đình này đã làm gì. Nhưng hơn
hết, Chúa đã trả lại tiếng nói – nụ cười – cảm xúc – giận hờn – sự thứ tha tới
nàng, Chúa đã muốn nàng đứng lên và sống kiên cường để có một Hana mà chàng
đang yêu thương của hiện tại.
Nhưng rồi trái tim chàng lại đau quặn lên thêm nhiều lần nữa khi đôi
mắt màu xanh lam ngọc của chàng lại in hằn bởi những vết thẹo ở đôi chân nàng
đang dần đỏ tấy lên cùng với chi chit những vết thương khi đi đường rừng. Đây
không phải lần đầu tiên chàng nhìn thấy chúng, nhưng nước mắt chàng chưa bao
giờ có thể kịp ngưng lại vì mọi cảm xúc yêu thương nặng lòng mà chàng đã gửi đi.
“Lấy giùm em đi?” Hạ Lam hiểu mọi điều chàng nghĩ qua ánh mắt đau
thương ấy. “Đôi tất ấy. Chúng ở dưới kệ tủ.”
Và chàng lắc đầu từ chối. Bàn tay chàng đưa tới, chạm nhẹ, xòe ra, và
ve vuốt như thể đôi chân nàng là đẹp nhất, đẹp nhất, luôn luôn là đẹp nhất.
“Anh có tủi thân không, nếu bạn gái anh là một kẻ không có dáng vẻ cao
ráo hay làn da căng mịn?” Cổ họng nàng nghẹn lại bởi những kí ức đã trở thành
nỗi mặc cảm từ xa xưa. “Trên cơ thể em có vô vàn những vết thẹo như vậy, anh
hiểu không? Anh có hiểu, em đang nói gì không? Và liệu anh còn nhớ một buổi sớm
của mùa đông ở Nord – Pas – de – Calais, bà Winner đã kinh hãi và thét lên khi
giúp em thay váy áo?”
“Anh rất tiếc”, vòng tay chàng siết chặt hơn để ôm lấy cơ thể đang run
lên bần bật của nàng, “Lẽ ra anh không nên gọi bà ấy, lẽ ra…”
“Em đã vô cùng xấu hổ”, Hạ Lam ngắt lời chàng, “Vào những năm mười bảy
hay mười tám tuổi, em đã luôn ở một mình trong phòng riêng rất lâu. Trong
phòng, chỉ có ánh điện vàng mờ và tấm gương lớn được dính chắc chắn trên bức
tường. Em soi cơ thể mình vào nó. Và nó đã trở lên thật phũ phàng, tàn nhẫn
biết bao nhiêu? Eric? Em đã suốt nhiều lần tự hỏi, với một cơ thể đầy rẫy những
vết thẹo ngang dọc, liệu ai có thể gạt qua mọi thứ bề ngoài để tìm hiểu tâm hồn
của một người vốn đã nhiều phần khuyết thiếu. Rồi em cứ lớn lên như thế, cái
khoảng thời gian trong độ tuổi dậy thì khủng khiếp của em. Và em nhìn đám bạn
đang cùng trang lứa, em thấy mình như một dị bản vậy. Và đúng như bây giờ, em
đã sống như một người không thuộc về nơi đây…”
Tuổi thơ của chàng cũng khuyết thiếu. Chàng cũng đã phải trải qua những
tháng năm kinh khủng của giai đoạn tuổi dậy thì với vô vàn bí mật được hé lộ.
Nhưng làm sao để chàng có thể nói ra, nàng sẽ hiểu chàng vốn là người như thế
nào, còn nàng sẽ thôi tự ti và lấy lại niềm tin vào cuộc sống?
Và nước mắt chàng rơi xuống gò má Hạ Lam. Nhanh như cắt, nhanh như thể
ngay cả nước mắt cũng muốn hòa chung để cả hai nỗi đau cùng quyện lại, cùng
hiểu thấu, rồi sẽ cùng vơi đi.
Ngón tay nàng đưa lên, quệt ngang hàng nước trên khuôn mặt đẹp như
tượng khắc của chàng. “Sao anh khóc? Eric? Anh không nên khóc vì thương hại em?
Anh hiểu không?” Lật ngửa, phần mu bàn tay của nàng mân mê khoảng da ram ráp
bởi đám râu lún phún đang mọc lại quanh bên quai hàm của chàng. Vẫn là một cảm
giác thân quen đến sửng sốt, nóng ấm, và nồng nàn, “Anh không nên khóc vì điều
đó. Eric? Em không muốn mình trở thành nỗi đau trong anh.”
“Không phải vậy đâu, Hana.” Bàn tay chàng đưa lên ngay sau đó, ôm gọn
lấy bàn tay nàng đang ve vuốt, chuyển động của nàng. “Anh luôn hiểu tình yêu
của mình dành cho em chưa bao giờ là đủ, quan trọng hơn là, anh cần phải hiểu
được con người em, nhiều hơn, và nhiều hơn nữa.” Bàn tay nàng chiều theo sức ép
để di chuyển một cách hết sức dịu dàng từ chàng, ve vuốt khoảng da mặt chàng,
liên tục, nhanh hơn, và nhanh hơn nữa, đến dồn dập. “Em không phải là nỗi đau trong
anh, Hana. Sự xuất hiện của em trong cuộc đời anh là một bước ngoặt lớn, thậm
chí, anh còn phải nhìn nhận lại chính mình để làm gì cho xứng đáng với tình yêu
của em.” Nhưng Eric đã thất bại một lần. Chàng lẩn trốn gặp gỡ nàng trong
khoảng thời gian hai người ở Lyon chỉ để chối bỏ tình yêu của mình dành cho Hạ
Lam không đủ lớn để xóa bỏ mọi thù hận. Và sau đó, thất bại liên tiếp, dồn dập
như kẻ trượt dốc không phanh. “Anh đã hối hận vô cùng kể từ lúc em trở về Việt
Nam cùng với hàng loạt sự cố liên tiếp diễn ra. Anh rất tiếc. Hana.” Môi chàng
chạm tới môi nàng, vị mặn của nước mắt làm mềm hai trái tim vốn dĩ đã không còn
lành lặn.
Dứt khoát dù đầy tiếc nuối, Hạ Lam vẫn gắng gượng tách bờ môi mình ra
khỏi nụ hôn mà nàng hiểu rõ nó vẫn luôn ngọt ngào và cháy bỏng hệt như từ trước
tới nay. Nàng hụt hơi, “Anh có biết điều này không? Bản thân em trong suốt một
thời gian dài đã luôn tỏ ra khinh bỉ những cô gái nghiện ngập. Em cho rằng, họ
thực sự hư hỏng, và không đoan trang.”
“Sao em không nghĩ mình là một ngoại lệ?”
Ngược lại, Eric vẫn tiếp tục cố gắng sự thèm muốn nàng của bản thân.
Da nàng bắt đầu nóng hơn. Đôi môi nàng luẩn
quẩn trong nụ hôn sâu và dày đến mức khó có thể chấm dứt từ chàng. “Em cũng thử
nghĩ, mình thuộc vào trường hợp ấy cho tới lần tái nghiện tiếp theo vào đầu
tuần qua.” Đôi tay nàng vòng quanh, ôm lấy phía sau gáy chàng. Đầu nàng rướn
cao hơn để môi nàng được tiếp xúc nhiều hơn với những khát khao thầm kín.
“Nhưng rồi anh thấy đó, em đã thực sự thất bại. Lần cai nghiện đầu tiên sẽ
không bao giờ chết đi vĩnh viễn. Em lại trở về với ma túy dù ý thức trong em
vẫn luôn sôi sục cần buông bỏ.”
Mắt chàng nắm giữ ánh mắt nàng - ở đó là sự
van nơn đầy yếu ớt. Quả quyết và tin rằng mọi chuyện sẽ khác đi, Eric muốn nàng
hãy đặt niềm tin -một lần nữa - ở chàng. “Sao em
không nghĩ rằng, khi ở bên anh, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác đi?” Phải, và
chàng cũng đã rời bỏ được thứ hàng trắng chết tiệt đó suốt cả chục năm qua?
“Nhưng em sẽ không thể bỏ rơi…đứa em gái tội
nghiệp của mình…” Hạ Lam thở dồn dập, và dồn dập hơn nữa. Trái tim nàng càng
thêm loạn nhịp khi cơ thể nàng đã gần như áp sát trọn vẹn với cơ thể chàng, dù
chỉ còn cách mấy lớp vải vóc nữa.
Môi chàng trượt xuống cổ họng nàng, “Anh rất
tin tưởng vào tương lai của hai chúng ta, và sau lần này, chẳng có lí do gì để
em không nghĩ rằng mình cần phải giáo dục lại con bé ấy để nó trở lên tốt hơn
sau kì cai nghiện cả.”
Một âm thanh sửng sốt, đầy mới mẻ, và bức
bối vô cùng tận khi Eric hôn lên cổ họng nàng. Nhưng nàng vẫn cố gắng làm một
cái gật đầu như thể nàng tán đồng ý kiến của chàng. Và cứ như thể không còn là
Trần Hạ Lam của những ngày trước, hai tay nàng đặt lên bờ vai Eric nhưng không
đẩy ra khi chàng đã ở trên người nàng, họ tạo thành một đường thẳng tắp theo
chiều dài của chiếc ghế sô pha.
Nàng thở hổn hển như một người không hít đủ
không khí. Trong khi đó, Eric vẫn đắm chìm vào cảm giác mềm mượt khi nửa khuôn
mặt chàng đang áp xuống khoảng ngực trắng của nàng. Bàn tay Eric khẽ khàng kéo
lớp vải mềm xuống bên vai, chàng hôn một vệt dài theo khoảng trống của làn da
vừa bị khai phá một cách bất ngờ nhưng không quá đột ngột. Lưỡng lự, chàng nói,
“Nếu em muốn anh dừng lại, em hãy nói với anh.”
Nhưng nàng không thể nói được gì ngoài việc
cảm nhận một cách rõ rệt về những rung cảm lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện trong
đời. Vòng tay nàng vẫn siết chặt lấy bờ vai rộng và níu kéo Eric xuống thấp
hơn, thấp hơn nữa, như thể nàng muốn có chàng nhiều hơn, và nhiều hơn nữa, vào
ngay thời điểm này.
Chưa bao giờ, Hạ Lam tồn tại suy nghĩ về
việc mình sẽ có một mối quan hệ vượt quá giới hạn với người đàn ông thương yêu
dù có sâu sắc tới nhường nào. Nàng vẫn tôn sùng những cô gái biết giữ gìn bản
thân trong mối quan hệ yêu đương bùng cháy của tuổi trẻ. Và nàng đã hoàn thành
một cách xuất sắc trong mọi hoàn cảnh dù trước đây, nàng và Tường cũng đã có
những khoảng thời gian chỉ có hai đứa ở bên nhau.
Nhưng mỗi lần ở bên Eric, con người vốn dĩ là của nàng như thể bị vụn
vỡ rồi vụt tan. Thay vào đó, ‘Hana của chàng’ là một cô gái trở lên hoang dại,
cuồng nhiệt, chìm đắm để rồi bùng lên dữ dội. Thậm chí, sự toan tính và nghĩ
suy về việc yêu một người có giúp bản thân trở lên tốt đẹp hay tương lai bền
vững hay không cũng bị nàng gạt bỏ như thể cái gai trong mắt. ‘Hana của chàng’ thèm muốn chàng bất chấp mọi
chuyện đã xảy ra: dù là cái cách chàng đã yêu, đã làm đau hay lừa dối. Để rồi
Eric trong trái tim nàng vẫn luôn dịu dàng, giỏi giang và biết suy nghĩ. Bởi
vậy, nàng của giây phút này cũng muốn yêu chàng theo quan điểm mà Eric đã từng
hối thúc nàng tiến lại gần hơn với những người thân kể từ ngày đầu tiên đặt
chân tới nước Pháp, “Thay vì chờ
họ đến, hãy tấn công lại phía họ nếu em thèm muốn”.
Y Y Y
0 Nhận xét