SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Tiếng điện thoại vẫn đổ chuông. Cái âm thanh ì ì nhích từng minimet một
trên bàn làm việc khiến Hạ Lam căng thẳng thực sự. Đã gần sáu mươi ngày trôi
qua, Eric đột nhiên mất tích một cách vô cớ và mang theo nhiều bí mật. Vậy mà
giờ đây, vào một sáng của ngày mới nắng dịu giữa tiết trời đầu hạ của thành phố
Lyon, chàng muốn tìm kiếm gì ở con người nàng?
Dứt khoát, Hạ Lam nhận điện thoại. Cổ họng nàng nghẹn ứ không thành
lời. Ở đầu dây bên kia, những tích tắc đồng hồ cũng như đông cứng, không tiếng
động.
Lẽ nào, họ đều không
còn gì để nói với nhau?
Bất ngờ, Tường xuất hiện trước bàn làm việc của nàng. Giọng anh khá vui
vẻ, “Chúng ta đi nhấp nháp cà phê một chút được không nhỉ?”
Ánh mắt Hạ Lam chuyển hướng nhìn về khuôn mặt bảnh bao của Tường nhưng
tâm hồn nàng lại hoàn toàn tê dại và đắm chìm vào một tia hi vọng duy nhất,
Eric – anh hãy nói gì đi?
Đột nhiên, “Hana?”, giọng Eric trầm đục. Cái cảm giác dại tê này đã
từng xuất hiện trong mối quan hệ của hai người, chính là vào cái khoảnh khắc cả
hai từng lạc trong tiếng yêu của một đêm xuân tê tái ở Lille. Lúc này đây, Eric
lại nhóm lửa trái tim vốn đã chưa một lần chịu ngủ yên của nàng.
“Em nghe đây”, Hạ Lam nói, những ngón tay nàng vẫn bậu chặt vào thứ kim
loại đang áp bên tai.
Trong khi đấy, Tường tỏ ra khá bối rối, “Ồ! Xin lỗi. Nếu em bận thì
mình sẽ gặp nhau và nói chuyện vào bữa trưa cũng được.”
Dứt lời, Tường đợi phản ứng hay câu chào tạm biệt của người con gái
trước mặt. Nhưng không, giọng nàng chỉ yếu ớt đáp lại phía đầu dây bên kia sau
một hồi lặng thing, “Em đồng ý”.
Không thể trở thành kẻ vô duyên, Tường đành bước đi sau khi Hạ Lam đưa
tay chào và ngắt điện thoại.
Đôi chân của nàng di chuyển với tốc độ chóng mặt được đậy che bằng
chiếc váy maxi che quá xuống mắt cá chân. Hạ Lam lao về phía cửa chính, tra thẻ
nhân viên, và sốt ruột trong lúc chờ thang máy. Nàng là kẻ ngu ngốc và dễ dàng
thay đổi. Bởi trong khoảnh khắc, nàng đã quên mất nhiệm vụ của mình cần có mặt
ở tập đoàn này. Tiếng gọi của chàng đã thống trị con người nàng – một kẻ mê
muội đã vô tình để con tàu của mình đắm chìm cùng với bao sinh mệnh khác.
“Lầu bốn”, Hạ Lam lẩm bẩm, “phòng chính giữa”, nàng nhắc thêm nhiều lần
nữa khi đang ở trong thang máy di chuyển từ trên lầu mười tám xuống.
Nàng sẽ đối mặt với Eric thế nào? Chào ông Paul thân thiện của kẻ vờ
như không biết chuyện gì đã xảy ra? Dằn mặt để chàng thú nhận, sự cố nghiêm
trọng kia là hậu quả của ai, do ai, và vì ai? Sau đó, nàng sẽ cười, sẽ khóc,
hay tìm cách bỏ chạy, hay…?
Nhưng trước khi Hạ Lam có thể quay đầu lại cửa thang máy và trở về văn
phòng, đôi chân không nghe lời của nàng đã có mặt ở lầu bốn, đứng trước phòng
chính giữa với những tầm rèm màu đỏ huyền bí vây kín xung quanh. Người đàn ông
mang theo những bí mật đang chờ nàng ở đây?
Quầy tiếp tân vắng bóng người. Phía ngoài hành lang vẫn là tốp nhân
viên vừa đi vừa trao đổi những câu chuyện hết sức say sưa… Cái cảm giác cô độc
đột nhiên lại quấn lấy cơ thể nàng, lạnh lẽo, lẻ loi đến nhói buốt.
Những ngón tay run rẩy áp lên mặt cửa kính. Những sọc dài của thảm rèm
vẫn khẽ đẩy đưa như thể muốn đánh lừa thị giác. Mu bàn tay nàng vừa gõ vào mặt
kính, ngay lập tức, một tiếng nói lạnh lùng đến khó chịu, “Làm ơn! Tôi đã nói
hủy hết các cuộc hẹn vào sáng nay? Không nghe rõ ư? Lonny?”
Đây mới chính là giọng nói của chàng – một Eric Paul cương quyết và
lạnh nhạt đầy bí ẩn. Nhưng nàng không quen, và chưa bao giờ quen. Eric trong
trái tim nàng đã luôn là một người đàn ông tình cảm, vui tính, và biết cách
yêu. Nhưng ở khía cạnh khác, chính câu nói này lại như thứ tình yêu mật ngọt
lấp đầy một trái tim vốn khát khao mong nhớ, vì chẳng phải, Eric đã hủy mọi
cuộc hẹn là vì nàng hay sao?
Hạ Lam xoay nắm cửa. Tiếng ‘cạch’ nhẹ bẫng cũng đủ lớn để gây ra sự chú
ý của chàng. Eric quay hẳn người lại. Khe cửa dần được mở rộng ra. Hình ảnh
mong manh đầy yếu đuối của Hạ Lam được thu gọn vào khoảng tầm nhìn của chàng –
và là duy nhất trong cả căn phòng lớn.
Khuôn mặt nàng từ từ ngẩng lên. Mái tóc đen buông rủ vẫn lòa xòa trước
mặt. Nàng bối rối, “Chúa tôi! Tôi xin lỗi! Tôi nhầm phòng rồi”.
“Đừng đi”, Eric nói nhanh.
Đôi mắt nàng mở lớn hơn. Cả người nàng như đang dựa hẳn vào cảnh cửa
kính. Tiếng kêu loạt xoạt từ hàng loạt mảnh ghép của bức rèm cọ vào nhau như
chế giễu thái độ của nàng.
Còn Eric, chàng đã hiểu vì sao Hạ Lam đã nhìn chàng một cách táy máy
với đầy sự nghi hoặc vào buổi sáng ngày hôm nay trong thang máy. “Hana! Em đừng
đi.” Eric lẩm bẩm trong lúc tiến về phía cửa chính.
Nỗi hoảng sợ còn nhiều hơn cả sự ngạc nhiên chỉ trong một phút, giọng
nói của người đàn ông này đã thay đổi, nó chợt mang âm điệu ấm áp đến day dứt
hệt như đêm xuân ấy. Nàng khẽ rùng mình.
Nàng lướt nhanh khắp căn phòng lớn. Bàn làm việc với tấm bảng lớn để
vừa vặn, ghi rõ ‘Eric Paul – Chủ tịch hội đồng quản trị’. Xung quanh là hồ sơ,
giấy tờ xếp đầy trong những ngăn tủ đã được chốt khóa. Phía giữa phòng là bộ
bàn ghế đắt đỏ dành cho khách đến thăm… Nhưng anh ta – người đàn ông đang chỉ
còn cách nàng không quá nửa mét hoàn toàn không phải chàng – ngoại trừ đôi mắt
màu xanh lam ngọc đang nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Đôi mắt của người đàn ông này quen thuộc đến sửng sốt. Cả bờ vai vuông và rộng,
đầy vững chắc kia. Hay đến cái dáng đứng đầy đĩnh đạc này… Là chàng. Là Eric
Paul?
Nhưng khuôn mặt người đàn ông này rõ ràng là không phải. Hay mái tóc
của Eric Paul vốn dài, mang màu sắc nâu sẫm, thi thoảng được vuốt gel hoặc thả
bung bay lù xù trong gió. Đến cả vòm cằm mang bộ râu quai nón rậm rạp nữa? Tất
cả đều không còn tồn tại nữa ư?
Hạ Lam lùi lại theo phản ứng khi cánh tay bất ngờ của người đàn ông vừa
lạ vừa quen đang đưa tới rất nhanh, vòng qua cơ thể nàng, và kéo áp sát lấy. Đột ngột, một mùi thơm tinh tế của nước
hoa mà nàng biết rõ cả cuộc đời này sẽ không thể nào nhầm lẫn hay quên được.
Chỉ một tích tắc, trái tim nàng gần như tê dại.
Vòng tay rắn chắc của người đàn ông bao quanh mảnh lưng yếu mềm được
ghì không quá chặt nhưng cũng không thể dứt ra. Đến khoảnh khắc, góc cạnh của
khuôn mặt anh ta di di vào gáy nàng, sau cùng là bờ môi ấm nóng trượt nhẹ bao
quanh một khoảng đủ rộng ở phần cổ dài và trắng đến lạnh buốt của nàng.
“Tôi đã rất nhớ em. Rất nhớ. Rất nhớ.”
Giọng nói thổn thức của người đàn ông đánh thẳng vào trái tim nàng. Nhưng tại sao,
Eric Paul lại đột nhiên thay đổi nhiều như thế?
Hai cánh tay Hạ Lam vẫn buông thõng. Triệu nơron thần kinh vẫn ì ạch
không tài nào lí giải được thắc mắc của nàng. Đây là Eric Paul – người mà nàng
đã mong nhớ? Và hơn nữa, người đàn ông này cũng chẳng vừa thổ lộ, anh ta rất
mong nhớ nàng đấy thôi?
Hạ Lam thì thầm hỏi lại, “Eric? Anh là Eric ư?”
Không có tiếng trả lời, đáp trả lại nàng là vòng tay ôm siết mạnh hơn
thời khắc ban nãy, bờ môi quyến rũ vừa xa lạ vừa thân quen áp sát vào gáy nàng,
sau cùng là cái gật rất khẽ.
“Tại sao thế? Tại sao anh lại thay đổi ngoại hình của mình?” Lúc này,
vòng tay nàng mới đưa lên, ôm lấy vơ thể chàng.
Eric hơi thả lỏng người nàng. Hai bàn tay chàng ôm lấy khuôn mặt của Hạ
Lam. Ánh mắt chàng nắm bắt lấy ánh mắt nàng bằng cái nhìn dữ dội. “Và em đã
không còn nhận ra anh sao?”, Eric nói.
Hạ Lam cười mỉm, “Em nghĩ, anh vẫn luôn có một sự quyến rũ theo cách
của riêng mình”.
Sự dịu dàng và mãn nguyện trong giọng nói của Hạ Lam như những vết cứa
vào lương tâm chàng.
Eric phớt lờ những nỗi đau. Anh nói, “Vậy ư? Anh lại ngỡ, mình đã bị
trôi tuột và chìm nghỉm vào trong kí ức của em rồi.”
Ngón tay Eric tham lam di chuyển đến bờ môi mà Hạ Lam đang cố ý mím
chặt. Chàng nghiêng đầu để môi mình gần với môi nàng hơn. Chàng nhận thấy hơi thở
của nàng ngắt quãng trong khoảng cách mà hai đỉnh mũi cao vừa khẽ chạm. Và trái
tim nàng đập sát lấy ngực chàng.
Khi nàng không có dấu hiệu chối bỏ, Eric đặt một nụ hôn lên môi nàng,
và sau đó là một nụ hôn khác, dài hơn, sâu hơn, toàn tâm toàn ý hơn.
Hạ Lam từ tốn đáp lại đôi môi cuốn hút của chàng. Nhưng Eric không chấp
nhận hành động này, chàng đáp lại nàng một cách mạnh mẽ, cuồng nhiệt, để nàng
lướt răng nhẹ nhàng lên môi dưới của chàng, để những ngón tay nàng đưa lên và
ve vuốt đường quai hàm vuông vắn mà Eric đã khốn khổ quyết định rũ bỏ bộ râu
quai nón và mái tóc dài vào một đêm tuyết rơi.
Chàng hiểu, Hạ Lam vẫn yêu chàng, ít nhất là vào khoảnh khắc này đây.
Nhưng bất thình lình, nàng đẩy mạnh người Eric khiến linh hồn chàng
chới với, và sau cùng là rớt bịch xuống hố sâu của sự tuyệt vọng.
Hạ Lam nhìn sâu vào mắt chàng. Khuôn mặt nàng mang vẻ lờ đờ đến trắng
bệch. Môi nàng run lên. Đáy mắt nàng ngập tràn những giọt nước mắt, từ từ,
chúng lăn xuống hai bên má và biến mất ngay khi bàn tay nàng đưa nhanh lên,
quệt bỏ.
“Xin lỗi”, nàng nói một cách khó nhọc, “Em tới đây và có rất nhiều điều
muốn nói với anh. Em không thể tiếp tục yêu thương anh, mong nhớ anh trong sự
ngờ vực cùng lỗi lo thấp thỏm mãi như thế này. Nó khiến em…, mệt mỏi vô cùng”.
“Và anh cũng rất mệt mỏi”, Eric gật đầu xác nhận.
Và Hạ Lam lại ngây người ra nhìn chàng. “Anh biết em định làm rõ chuyện
gì khi quyết định có mặt ở đây, phải không?”
“Có lẽ…, anh biết”.
“Vậy em có cần nói rõ từng câu hỏi không?” Hạ Lam cười cay đắng. “Những
câu hỏi ấy làm em khó chịu vô cùng. Dù em đã cố gắng gạt bỏ đi những điều tồi
tệ nhất trong ý thức của mình.”
Eric máy móc hỏi lại, “Em đã gạt bỏ những gì?” Dứt lời, chàng nghe thấy
trái tim mình vỡ loảng xoảng… trong lặng câm.
“Mọi thứ, Eric ạ. Nếu nó đều liên quan đến anh.” Hạ Lam ôm lấy đầu
mình. “Nó khiến em…”, và nàng không thể nói tiếp.
Tất cả chỉ còn là nỗi tuyệt vọng không thể diễn đạt thành lời khiến chàng
đau đớn. Chàng sẽ nói với nàng mọi chuyện?
Không! Hạ Lam yêu chàng, và chàng có quyền giữ chặt lấy mối quan hệ này
– và mặc thây những điều đã qua dù ai ai cũng hiểu rõ, nó chẳng thể xóa mờ
trong kí ức. Eric buộc mình ngoan cố dù chàng biết chắc nàng sẽ chỉ bỏ chạy
trong vài tích tắc đồng hồ nữa thôi.
Những giọt nắng đầu hạ giữa vòm trời Lyon lọt thỏm qua kẽ rèm, hắt về đến
phía Hạ Lam đang đứng, khiến cơ thể nàng trong khoảng nhìn của chàng như thể bị
ảo giác, mong manh, mờ ảo. Eric đưa cánh tay lại như muốn ôm lấy nàng một lần
nữa, nhưng nhanh chóng, Hạ Lam chối bỏ một cách dứt khoát trong sự giằng xé bởi
biểu lộ phức tạp trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia.
Nàng lùi lại phía sau như thể muốn chạy trốn. Đôi mắt bối rối. Tiếng
thở dài thất vọng. Hay bả vai đang trùng xuống… Mọi biểu hiện của chàng đang
dẫn đến những suy nghĩ tồi tệ mà nàng muốn chối bỏ buộc phải kéo lại để gần hơn
với thực tại.
“Hãy nói, không phải là do anh đi”, Hạ Lam ỉ ôi, “Hãy nói, anh không hề
liên quan gì đến những điều tồi tệ ấy đi”.
Chỉ cần nói vậy thôi ư? Và nàng sẽ vẫn là Hana – đã – và – sẽ - thuộc
về chàng ư? Nhưng đây rõ ràng là một lời nói dối nghiêm trọng và tai hại! Và
Eric sẽ không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng nữa? Bởi càng ngày, mỗi lúc, bao
quanh chàng chỉ toàn là sự giả dối, lừa lọc, hãm hại lẫn nhau.
Đáy mắt chàng cũng đã tràn đầy những giọt nước. Không thể, nàng cần
biết sự thật, nàng đáng có được một tình yêu chân thành và minh bạch. Còn
chàng, mọi thứ đã sụp đổ từ cách đây lâu lắm rồi, từ cái ngày, con người nàng
đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời chàng vào gần một năm về trước.
Và cái gật đầu dứt khoát của Eric khiến Hạ Lam loạng quạng quỵ ngã. Cả
người nàng đổ ập lên bàn làm việc phía sau. Linh hồn nàng rã rời, dạt trôi từ
góc phòng này đến góc phòng khác. Nước mắt nàng cũng đột nhiên không còn rơi
nữa khi đôi mắt nàng nhìn thẳng lên khoảng không của trần nhà – một màu xám
trong càng khiến nàng chao đảo.
“Hana…” Eric cay đắng. Và ngay lập tức, cánh tay chàng bị hất mạnh ra
khi cú động chạm này chỉ để đỡ lấy cơ thể nàng. “Anh rất tiếc. Hana.” Eric ngồi
thụp xuống sàn, cố gắng ôm lấy cơ thể Hạ Lam, nhưng nàng cương quyết không để
chàng làm thế. “Anh hoàn toàn không biết phải nói gì để em thông hiểu mọi
chuyện. Nhưng mọi việc đã xảy ra rồi, và anh là một gã khốn.”
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Eric chẳng ngó ngàng hay chú ý. Hạ
Lam vẫn ngồi sụp xuống thảm sàn và hai tay ôm lấy khuôn mặt.
Rồi tiếng điện thoại ngừng chuông. Và cả căn phòng lớn chỉ còn lại
tiếng thổn thức của cả hai người.
Cơ thể nàng trở lên mềm oặt không còn một chút sức lực. Nàng không phản
ứng nữa khi cánh tay chàng bao quanh mảnh lưng đang run lên ấy. Đầu nàng chiều
theo sức ép của bàn tay Eric, ngoan ngoãn áp sát vào khoảng ngực đau nhói của
chàng.
“Em và Neeley sẽ tống anh vào tù”, Hạ Lam tuyên bố trong tiếng nấc, “Em
và Neeley sẽ thắng kiện. Anh? Eric? Anh là kẻ khốn.” Bàn tay nàng co lại và đấm
vào ngực chàng với chiếc áo sơ mi tèm nhem nước mắt, nước mũi. “Anh sẽ ở tù.
Eric? Anh hiểu không? Anh sẽ ở tù đấy!”
“Ừ”, Eric nói, “Anh hiểu. Anh sẽ ở tù mà.”
Và Hạ Lam lại khóc òa lên. Người đàn ông này sẽ vào tù ư? Chỉ cần nghĩ
thế thôi, tiếng khóc của nàng lại càng thảm thiết hơn.
Eric không dỗ dành Hạ Lam nữa. Chỉ có cánh tay chàng bao quanh, mỗi
giây, mỗi giây qua, chặt hơn, siết lấy, và chặt hơn.
Sự im lặng của Eric càng khiến Hạ Lam khó chịu. Và nàng tiếp tục đe dọa
bằng lời cáo buộc khi chưa có chứng cớ gì ngoài những cái gật đầu từ chàng.
“Anh sẽ ở tù. Ở cho đến chết.”
“Ừ. Anh sẽ ở tù. Ở cho đến chết.” Eric lặp lại lời nàng. “Vì thế, em
đừng khóc nữa. Hana. Đừng khóc nữa.”
Chàng kéo khuôn mặt nàng ra khỏi khoảng ngực của mình. Nhưng đôi mắt nàng
vẫn đổ cụp xuống ngay cả khi bờ môi chàng hôn lên phía đuôi mắt. “Em còn nhớ
không? Hana? Ở phía trước lò sưởi chất đầy củi khô đấy? Hana? Em nhớ không? Và
ngoài trời, bão tuyết đổ như trút vậy. Đêm ấy, em đã hứa, dù có chuyện gì, em
cũng sẽ luôn ở bên anh. Em nhớ không? Hana?”
Cuối cùng, Hana cũng chịu ngẩng mặt lên. Đôi mắt nàng nhòa đi vì nỗi
đau không thể hóa giải. Rất cố gắng, nàng nhìn xoáy vào khuôn mặt người đàn ông
đang bao bọc cơ thể mình. Bàn tay nàng trượt chầm chậm trên khuôn mặt anh ta. Ngón
tay nàng vuốt nhẹ theo chiều dài của sống mũi, đi ngang qua bọng mắt thâm
quầng, day day nhẹ nơi chân mày rậm rạp màu nâu hạt dẻ, và cuối cùng là chân
của những lọn tóc ngắn cũn…Đây là người đàn ông mà nàng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên
dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đây ư?
Và cánh tay Eric đột nhiên nới lỏng ngay khi những âm thanh chỉ lớn hơn
tiếng thì thầm được phát ra từ cổ họng nghèn nghẹn hòa tiếng nấc của nàng. “Tôi
không quen anh. Người tôi yêu là Eric Paul. Tôi không muốn có anh. Không phải
anh. Eric không lừa gạt tôi. Eric không hãm hại gia đình tôi. Không phải anh.
Không phải anh…”
Và Hạ Lam thoát ra khỏi vòng tay chàng. Miệng nàng không ngớt gọi tên
Eric ngay cả khi nàng chạy về phía cửa và ánh mắt nàng vẫn gắn chặt với hình
ảnh của người đàn ông đang quỳ sụp dưới thảm sàn.
Mọi thứ vỡ vụn rồi…
Tôi không quen anh. Người tôi yêu là Eric
Paul. Tôi không muốn có anh. Không phải anh. Eric không lừa gạt tôi. Eric không
hãm hại gia đình tôi. Không phải anh. Không phải anh…
Y Y Y
Và nhanh hơn Hạ Lam vài tích tắc kim đồng hồ, một người đàn ông cũng
mải mê chạy ngược về hướng đi của lối thoát trên lầu bốn.
Y Y Y
Nếu ai đó hỏi chàng, “Giả sử kim đồng hồ đảo chiều quay trở lại, Eric
Paul sẽ hành động khác đi chứ?”
Chắc chắn ai đó đang nghĩ rằng, chàng nói có hoặc là không. Nhưng ngược
lại, chàng chỉ mong người phụ nữ lớn trong cuộc đời chàng sẽ không phải chịu
kiếp đày ải bởi những âm mưu, toan tính. Để rồi từ đó, Eric Paul của hiện tại
không còn là kẻ đốn mạt, lợi dụng, và một lần nữa tiếp tục vuột mấy người phụ
nữ thứ hai anh yêu thương.
Choang… Choang… Choang…
Cánh tay săn chắc lia xuống mặt bàn của quầy rượu trong căn phòng bếp,
những âm thanh đổ vỡ lại gián tiếp gợi lại quá khứ đầy ám ảnh và kinh hoàng.
Gã Lonny đang ngồi phía trước giật thót và la ó ầm lên, “Ôi Chúa! Eric!
Anh đừng thế mà! Đừng phá phách mọi thứ, có được không?”
“Im đi! Được không hả?” Eric cũng gào lên. Chàng nhoài người về phía
trước, chộp lấy ly rượu của Lonny và ném mạnh về ngăn giá kính chứa đầy những
chai rượu nặng. Một chai rượu đổ gập xuống, hàng loạt những chai rượu khác cứ
theo chiều ngang dọc mà tựa vào nhau và cùng lộn nhào xuống mặt sàn. Không đầy
một phút, sàn gỗ trong quầy bếp bị nhuộm đẫm một màu đen đỏ, bóng loáng.
Eric gào lên như kẻ hoảng loạn, “Ôi không? Con không thể, không thể!
Con không muốn hãm hại gia đình Marc thêm lần nào nữa! Khôngggggg….!”
Mái tóc nâu của chàng rối xù lên bởi hai bàn tay đang ra sức vò lấy.
Eric nhảy khỏi chiếc ghế cao và chạy ào về phòng khách. Màu đen – đỏ của rượu
vẫn như bám lấy nhãn cầu, trước mắt chàng chỉ là hàng ngàn chai rượu nhập từ
Berlotti Marc bị đập bể và thay thế bằng nước lã và đường hóa học, phẩm màu
đóng chung vào một thùng để vận chuyển đến nhà hàng hay quán bar trong các khu
thành phố lân cận.
Gã trợ lý Lonny kinh hãi trước hành động của Eric, anh tay cũng vội vàng
chạy theo sau về phòng khách. Giọng vẫn lải nhải, “Anh bị sao thế hả? Eric chết
tiệt! Chúng ta chỉ bỏ lẫn vài chai vào một thùng lớn mà thôi. Công ty chúng ta
chẳng bị thiệt hại gì ngoài việc phải xa thải vài gã vận chuyện vì lý do là đổ
lỗi cả. Thằng cha Dexter Marc sẽ phá sản, trên các mặt báo và bản tin trong những
ngày qua, những hợp đồng béo bở của lão cũng đã bị cắt phéng. Chúng ta chẳng hả
hê, sung sướng ư? Rượu từ dòng tộc Paul không phải đã đến lúc trở lại và bành trướng trên thị trường ư?”
“Mẹ kiếp! Lonny! Im mồm ngay.” Eric vẫn không thôi hét lên. “Và đừng có
bám theo tôi nữa. Biến đi.”
“Eric? Anh bị làm sao thế hả? Em xin lỗi. Em biết, lẽ ra mình phải đến
Lille cùng anh. Nhưng anh biết đấy, em đã phải ở lại công ty và xử lý hàng tá
việc. Giá cổ phiếu ngày hôm nay trên sàn lại tiếp tục lên điểm rồi.”
“Mẹ kiếp!” Eric gầm lên. Chàng đứng hẳn dậy và túm lấy cổ áo Lonny.
“Tiền thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản ngay sáng mai. Giờ thì làm ơn, hãy biến
đi giùm tôi.”
Da mặt Lonny xám ngắt. Anh ta đã bị Eric tống ra khỏi nhà và cánh cửa
chính đóng rầm lại. Áp mặt vào lớp kính, Lonny vẫn tiếp tục phân bua những
thành quả mà mình đã làm trong suốt thời gian qua. Eric đùng đùng kéo mạnh
những tấm rèm che chắn. Chàng vất mình nằm trên chiếc trường kỉ ngay phòng
khách, và giờ thì chàng chỉ còn biết lẩm
bẩm cầu nguyện mà thôi.
Y Y Y
0 Nhận xét