SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Buổi chiều tại thành phố Lyon trời se se lạnh, những cơn gió mang hơi
sương ẩm ướt làm rối tung mái tóc nàng. Trước khi Tường định gọi tên nàng, anh
đã phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe màu đen loáng đang
cố bám lấy những bước đi vội vàng của Hạ Lam trên phía vỉa hè đằng xa. Tức giận,
Tường đẩy mạnh cửa xe, chạy nhào ra ngoài.
“Hạ Lam. Chờ anh đã. Hạ Lam? Lam?”
Nàng ngoảnh đầu lại. Mắt nheo nheo vì những tia nắng cuối cùng của ngày
xuân đang rọi tới. “Anh vẫn chưa về nhà? Em ở gần đây thôi. Mẹ Amy đang dọn đồ
đạc cho em rồi.”
Nàng luôn có những lí do để ‘cắt đuôi’ sự đeo bám của Tường. Anh không
được nóng nẩy, anh phải nhẹ nhàng. Và anh nói, “Để anh đưa em về. Anh cũng về
hướng này mà.”
Đắn đo vài giây rồi nàng cũng đồng ý và lên xe của Tường.
Ở phía xa, những tiếc nuối và nỗi thống khổ vẫn dày vò trái tim của một
lần lầm lạc. Nhưng Eric chấp nhận, bởi chính chàng đã giết chết tình yêu khi nó
vừa bén mầm sau nhiều ngày giông bão.
Tiếng chuông điện thoại đổ. Eric phớt lờ. Và một cuộc gọi nhỡ. Cuộc gọi
lại đổ đến. Chàng vẫn không có ý định nghe máy và chủ ý sẽ gọi lại vào một lúc
khác. Và lại thêm một cuộc gọi nhỡ. Nhưng cuộc gọi tiếp tục đổ. Chần chừ, chàng
bắt máy.
“Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa?”
“Chưa! Cô ấy vừa lên xe của Tường rồi.”
“Cái tên người Việt Nam, đấy ư?”
“Ừ.”
“Anh đúng là thằng khốn. Anh muốn mất cô ấy một lần nữa? Nực cười chưa?
Anh coi tình yêu của cô ấy là gì hả? Anh nghĩ cô ấy sẽ đến với em khi anh lẩn
trốn và gây ra những lỗi lầm trong công việc. Và giờ anh muốn cô ấy lại thuộc
về người khác sau khi em đã bỏ về Việt Nam ư? Ôi không. Anh là kẻ…”
Và chàng không còn nghe thấy gì nữa khi chiếc xe vừa lao thẳng vào cột
đèn giao thông. Chiếc dây phone vừa văng ra khỏi bên tai. Và một vệt máu dài trên
trán chàng xuất hiện dù không nguy hiểm gì đến tính mạng. Mải miết lái vòng xe
theo hướng ngược lại, chàng muốn gặp nàng, chàng muốn nói một vài điều gì đó,
chàng muốn có nàng trong vòng tay, chàng muốn bờ môi của nàng, chàng muốn mọi
điều thuộc về nàng.
Y Y Y
Chiếc xe chạy lầm lũi dọc theo ngọn đồi Fourvière, khu phố cổ Veuix
Lyon đang lên đèn dần hiện ra trước mắt. Hạ Lam vẫn ngồi lặng im, đôi mắt hướng
thẳng về phía trước mặt ngắm nhìn những
ô cửa sổ kính màu, những con đường lát đá đầy ấn tượng… Đã nhiều tháng trôi qua
kể từ ngày rời khỏi Việt Nam, cuộc sống của nàng vẫn chỉ loanh quanh ở khu nông
trường Berlotti Marc, tới sự kiện Beaujolais Nouveau, đến việc Neeley nằng nặc
muốn kết hôn, và hiện tại đã lên đến đỉnh điểm mà ai ai cũng có những bí mật.
Nàng đã tự hứa với bản thân, nàng sẽ rời khỏi đất nước Pháp ngay sau khi bức
rèm đen bí mật được nhuộm trắng bởi sự thật, không còn dối lừa, không còn nước
mắt.
“Em có muốn xuống xe và đi dạo không?” Tường hỏi.
Nàng vẫn không chuyển sự chú ý của mình về người đàn ông bên cạnh.
Giọng nàng mềm yếu, “Em chỉ muốn về nhà.”
Cổ họng anh nghẹn ứ. Anh cần phải làm gì để nàng thuộc về anh như trước
kia? Nàng nghe lời anh? Nàng tâm sự mọi điều với anh? Cái bản tính lì lợm cùng
khuôn mặt lạnh lẽo này sẽ chỉ dành cho những gã trai đang muốn ngỏ lời tán tỉnh
nàng mà thôi.
Anh cần phải kiên nhẫn. Anh biết, nàng hệt như một viên kẹo, nàng ưa sự
nhẹ nhàng, nàng muốn được chia sẻ - nàng của cái ngày thuộc về anh đã từng như
thế!
Đột ngột, chiếc xe cua trở lại hướng đường đi ban đầu. Chân mày Hạ Lam nhăn
lại. “Anh nên đưa em về nhà. Trễ quá rồi. Mẹ Amy sẽ không vui đâu.”
“Em nhìn sang bên kia đi”, Tường đánh mắt về phía ngoài ô cửa xe kèm
theo một nụ cười dễ mến, “Anh đưa em ra khu chợ trời Saint Antoine nhé! Có cả
khối thứ em có thể sẽ cần phải mua đấy!”
Nàng thở dài. “Anh Tường này. Chỉ lần này thôi đấy nhé. Em thực sự
không thích đâu. Anh nên dành thời gian rảnh để chăm sóc bản thân, sẽ tốt hơn.”
Nàng đang ra lệnh và từ chối anh ư? Không? Anh buộc mình phải thoát
khỏi suy nghĩ đó. Dứt khoát, anh vòng tay lái để táp xe vào lề đường cách khu
chợ trời bán đảo ít mét.
“Hạ Lam. Nhìn vào mắt anh và hãy nghe anh nói này.”
Hai tay anh níu giữ lấy đôi tay nàng. Đôi mắt của nàng không còn là sự
thờ ơ, lạnh nhạt. Anh cảm nhận được sự sợ hãi đang ngập đầy nơi đáy mắt. Mọi
điều trong suy nghĩ của anh như hóa thành cơn mây đen xám xịt đến nặng trĩu.
Quai hàm anh cứng lại. Anh có cảm giác mồ hôi đã chảy ra lòng bàn tay mình, và
làm ướt cả lòng bàn tay mềm đến yếu ớt của người con gái trước mặt.
Anh nhoài người về phía trước. Cánh tay anh vòng qua ôm lấy bờ vai mảnh
nhưng đang run lên của nàng. Đôi môi lóng ngóng của anh lướt nhẹ lên phần gáy
được bao phủ bởi tấm rèm bằng tóc của Hạ Lam. Và sự im lặng của nàng làm anh
hoang mang đến tột độ.
“Anh xin lỗi,” giọng anh đứt quãng, “Anh xin lỗi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn,
phải không?” Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nàng vẫn không thay đổi. Chỉ đôi tay nàng
cùng lúc buông thõng để tránh sự động chạm với anh, và ngay lập tức siết chặt
lấy quai cầm của chiếc túi xách đang để bên cạnh.
Tường buông tay khỏi vai nàng. Anh nhận ra mình không nên biểu hiện
tình yêu đương bằng cách này nữa. Anh vờ vịt, “Xuống xe thôi. Chúng ta sẽ đi bộ
một chút vào khu chợ Saint Antoine. Chúng giống khu chợ tự do như ở Việt Nam
cực í. Mẹ Amy cũng như em sẽ hẳn đỡ nhớ nhà với mọi đồ trưng bán ở đây.”
Nàng đi ngang hàng với anh. Mức độ vô tình đến cố ý khi vai anh liên
tục va vào vai nàng mỗi lúc một tăng lên. Bước chân nàng dần được thu ngắn lại.
Tường cố tỏ ra tự nhiên hơn. Anh kéo tay nàng, “Đi thôi. Đừng để bị lạc, nhé!”
Anh chỉ trỏ vài quầy hàng và khơi lại quá nhiều kỉ niệm mà cả hai đã
từng có khi họ cũng thường xuyên đi chợ mua sắm lúc còn ở Việt Nam. Và cuối
cùng, đôi môi lười biếng của nàng cũng chịu hé mở -khi-nhìn-vào-mắt-anh.
Y Y Y
“Hai người đã nói những gì thế? Anh có cầu xin để cô ấy tha thứ không?
Chúa tôi! Anh đang làm em phát điên lên được.”
“Anh còn chưa nói chuyện với cô ấy nữa.” Eric mệt mỏi đáp. Những ngón
tay anh day day rồi siết mạnh lấy khoảng trán rộng của mình. Đầu anh đau ê ẩm.
“Anh đang nghĩ cái quái gì thế hả? Eric? Anh đúng là kẻ điên…”
Eric buông ống nghe và rời khỏi bàn làm việc. Franck có lẽ lại bắt đầu
nguyền rủa, vì chàng mà mọi thứ đổ bể và trở lên lộn xộn như đám thủy tinh vỡ.
Anh cười ủ dột…
Đôi mắt màu xanh lam của chàng đờ đẫn nhìn về bờ phía Tây của con sông
Saône, tới nhà thờ La Basilique Notre Dame được xây dựng ngay trên ngọn đồi
Fourvière, hay căn nhà nằm len lỏi trong dãy nhà cổ trên đường Rue de Saint
Jean mà chàng đã bám theo ‘cặp thanh mai trúc mã một thời’ vào buổi chiều ngày
hôm qua. Chàng đã nhìn thấy nụ cười của nàng trong ánh nắng chiều muộn khi họ
cùng đi mua hoa quả và thức ăn tối. Chàng đã nhìn thấy ánh mắt đắm đuối có phần
si mê của gã trai luôn chăm chú nhìn nàng khi họ cùng quay trở lại nơi chiếc xe
đang ở bãi đậu.
Một sự mất mát sâu cay dày vò linh hồn chàng. Cầm trên tay chiếc di
động lạnh ngắt, ngón tay chàng chạm nhẹ vào những con số…, chàng ước gì mình đã
có thể quên, hay chí ít chỉ là nhầm lẫn thứ tự của chúng. Nhưng hình ảnh của
nàng trong kí ức của Eric, vẫn vẹn nguyên, đậm sâu đến trong trẻo.
Mọi việc sẽ chỉ rối tung hơn nếu nàng vẫn tiếp tục đi lại và tìm hiểu
công việc trong tòa nhà này. Không phải vì chàng sợ vào một thời khắc nào đó,
một Trần Hạ Lam sẽ phanh phui mọi chuyện khiến cả dòng tộc Paul phải ê chề trên
các mặt báo. Mà chàng sẽ chỉ cảm thấy nhục nhã hơn, nếu như nàng lại nghĩ cho
chàng, cho cả nghìn người nhân viên của công ty phải lao đao vì tìm kiếm việc
làm…, và vẫn là nàng – người âm thầm chịu đựng mọi rào cản mà bản thân biết
chắc nhưng vẫn nhắm mắt và lao thẳng để mảnh tâm hồn vốn đã bị thương lại thêm vỡ
vụn.
Kể cả sáng nay, chàng đã lăm lăm nhìn chiếc đồng hồ, lên lên xuống
xuống trong cầu thang máy để có thể gặp nàng. Nhưng ngoài đôi mắt tròn to đầy
day dứt đến cảm giác muốn chối bỏ, nàng vẫn quyết định quay lưng đi không một
chút chần chừ. Chàng rõ hơn bao giơ hết, một Eric Paul đã giết chết sự tin cậy
của nàng, tâm hồn nàng, và sau cùng là tình yêu của nàng.
Y Y Y
0 Nhận xét