Lời mở: Tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, một chứng minh bạn đã có thanh xuân trọn vẹn.
Phần 1.3 Đã chia tay, còn biết nói gì đây vào ngày gặp lại
Thắng
cảm thấy đau đớn nhiều hơn là nếm mùi thất bại. Anh ngỡ tưởng, Miên luôn tự ti
vì đôi chân tật nguyền của mình mà không thể chấp nhận tình cảm của anh, nhưng
hóa ra chẳng phải, bởi trái tim mềm yếu ấy đã dành cả cho một người khác - một
tình yêu mà cả hai người họ đã bị tổn thương sâu sắc và chưa bao giờ nguôi
ngoai nỗi nhớ đắng cay về nhau.
Thắng
nhận thức rõ vẻ mặt đớn đau của cô gái mặc chiếc váy màu hồng đào ngồi bên cạnh
chàng trai ấy nữa. Cô ta cũng giống anh, cảm giác như vừa bị đá ra khỏi lan can
thuyền, bì bõm quẫy đạp giữa làn sóng nước biển đang dâng lên để tìm cách bơi vào
đất liền giữa sự tuyệt vọng mà tình yêu đơn phương đáp trả và bản năng muốn
sống ít ỏi còn sót lại.
Khi
ánh mắt Hải Miên hướng cả tới chàng trai xa lạ trên chuyến tàu Tình nhân, Thắng hiểu, đó là tất cả thế giới của
cô, dù đớn đau, tủi hờn, trách giận, hay khoảng cách chia xa mãi mãi. Và thế
giới tình yêu nhiệm màu trong anh cũng vừa đổ sụp, hoàn toàn.
Anh
đã yêu cô, thứ tình cảm gần như muốn cho đi tất cả và chẳng thèm quan tâm tới
những xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Nhưng giờ đây, anh hiểu, cả anh
và cô đều không Tự do như ý nghĩa mang tên của chuyến tàu. Trái tim của anh và
cô đều bị ràng buộc bởi một người khác, dù biết rõ sự đeo đuổi này không có
chút hi vọng hay kết quả tốt đẹp nào. Và đúng ra, họ nên cùng nhau dùng bữa ăn tối trên chuyến tàu mang tên Cô độc.
Chiếc
tàu Tình nhân đã đi xa, hình ảnh Gia Khánh chỉ còn là điểm chấm lờ mờ trong màn
đêm tối giữa biển cả. Ánh mắt Hải Miên vẫn dong duổi nơi ấy như thể chỉ cần cô
khẽ chớp mắt một cái, bóng dáng anh sẽ vụt bay và trở thành ảo ảnh như chưa bao
giờ tồn tại.
Cho
đến khi, chiếc tàu Tự do cũng bắt đầu di chuyển với hướng ngược lại, nam phục
vụ nhà hàng mang xe đẩy thức ăn tới bàn tròn đã vô tình đụng chạm vào cánh tay
cô, Miên mới đờ đẫn quay lại, khuôn mặt đau đớn nhìn người đàn ông đối diện với
đôi mắt ầng ậc nước. “Thắng à. Em xin lỗi anh.”
Miên
không có lỗi, bởi vốn dĩ cuộc hẹn hò là do anh nài nỉ đến khô cả cổ họng từ
suốt tối qua cho đến chiều hôm nay. Anh nên biết ơn cô nhiều hơn vì sự ban phát
từng mảnh thời gian quý báu ấy mới phải. Anh lắc đầu, “Đừng xin lỗi anh, Hải
Miên. Anh không chắc chuyện khỉ gì đang diễn ra mà khiến em đau buồn đến vậy.
Anh không dám đòi hỏi em hãy chia sẻ chuyện đó với anh. Chỉ cần, ở đây, trên
chuyến tàu này, anh muốn em thực sự Tự do, chứ không phải Cô độc.”
Miên
khóc thành tiếng. Tiếng nấc nghèn nghẹn bị kìm nén nơi cổ họng cuối cùng cũng
được thoải mái bung ra như đóa hoa đến ngày nở rộ vẫn bị kìm kẹp bởi miếng nhựa
khuôn khổ bao quanh.
Anh
không dỗ dành Miên. Anh lặng lẽ ngồi nhìn cô khóc. Anh đưa ra từng mảnh khăn
giấy mềm và chứng kiến cảnh những vụn giấy ướt nhàu bị cô vò xé trong lòng bàn
tay. Không phải anh cao thượng, rất đàn ông, rất lịch thiệp. Anh chỉ muốn nhìn
thấu con người yếu đuối, mỏng manh nơi cô. Một lần và mãi mãi.
“Anh
không hiểu đâu, Thắng ạ. Em vẫn ngỡ tưởng anh ấy là của em, duy nhất là của em
thôi.” Nhiều phút trôi qua, Miên mới bình tâm và bắt đầu nói chuyện. Cô cũng
không biết vì sao bản thân có thể mở lòng với một người khác về nỗi đau tưởng
như không bao giờ nguôi ngoai trong kí ức. Cô càng không có chủ ý, câu chuyện
này sẽ là dấu chấm hết cho sự đeo đuổi tình yêu của Thắng. Cô càng không mong
mối quan hệ giữa cả hai có thể níu kéo bằng một tình bạn thi thoảng gặp lại thì
gật đầu khẽ chào hỏi nhau bằng vài lời xã giao rỗng tuếch. “Thế rồi, em chủ
động xa anh ấy. Có lẽ, anh ấy nghĩ em là kẻ bội phản lời thề.”
Thắng
ngừng xoay cuống ly thủy tinh trong kẽ ngón tay trỏ và ngón tay giữa. Tâm trí
anh như mụ đi khi nghe những gì Miên nói. Trong quá khứ, anh thẳng thắn thừa
nhận bản thân đã từng qua lại với một vài cô gái xinh đẹp trong vùng, nhưng rồi
kết quả cũng chẳng tới đâu. Anh chưa từng có một mối tình sâu sắc, càng chưa có
ai khiến anh phải si mê và bền bỉ theo đuổi như Miên. Hơn cả, anh là đứa con và
thuộc về biển cả từ khi bước qua tuổi mười tám. Cuộc sống của anh quanh năm
suốt tháng quẩn quanh với những chuyến hàng xuyên đại dương trong cái nắng gay
gắt hay những trận bão dông quay cuồng. Liệu anh có hình dung một cách rõ ràng
và thực sự thấm nhuần nỗi đau-vị ngọt mà mối tình thời thanh xuân của những nam
thanh nữ tú như Hải Miên hay chàng trai kia đã từng trải qua?
Bữa
ăn tối của Miên là món salad nước lọc trộn nước mắt, của Thắng là rượu vang và
rượu vang, nhưng cổ họng cả hai dường như đều bị chắn ngang bởi chiếc bánh mì
khô ứ nghẹn. Nỗi đau trong cô chưa bao giờ nguôi ngoai, dẫu cho ba tiếng đồng
hồ đêm nay đã kể ít nhiều về người đàn ông trong kí ức mà Thắng chỉ vừa mới
biết mặt. Và Thắng, anh đắm chìm vào mối tình thanh xuân ấy như thể đang nghiền
ngẫm một cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy sôi nổi nhưng cũng lắm đau thương như
một vài buổi tối giam mình trong boong tàu lênh đênh giữa biển thay vì cùng đám
đồng nghiệp đi thả cần câu mực đêm.
Hơn
hai mươi hai giờ, nước mắt Miên gần như cạn kiệt và được hong khô ít nhiều bởi
gió biển. Họ xuống tàu, thả bộ dọc đường ven dải biển tiến về SEA SLEEP SOUND
đang lấp lánh ánh đèn điện trong đêm. Miên không chắc bản thân có còn muốn sống
ở đây không, nhưng vào khoảnh khắc này, cô hiểu, chốn dừng chân đó không còn là
ốc đảo an toàn cho một con nhím luôn gồng mình tìm đường tháo lui nữa.
“Anh
sẽ không tìm gặp em nữa, đúng không?” Miên ghì hai tay mình lên bánh xe lăn.
Giọng cô lạc đi, khản đặc sau buổi tối khóc ròng rã. Tâm trí cô đặc quánh như
miếng đậu phụ. Sau khi thốt ra câu hỏi ấy, Miên đã nghĩ mình ngu ngốc biết
chừng nào. Nhưng lạ thay, cô có chút kì vọng vào câu trả lời của anh. Dù chỉ là
một chút xíu thôi.
Chiếc
xe lăn dừng lại đột ngột theo yêu cầu của chủ nhân nó. Thắng giật mình, không
chỉ bởi hàm ý câu hỏi kia mà anh vẫn tưởng cô sẽ im lặng tuyệt đối cho đến lúc
buộc phải thốt ra vài lời như tạm biệt hay chúc ngủ ngon khi đến trước sảnh khu
resort.
“Em
muốn anh biến mất mãi mãi à?”
Đôi
mắt đẹp đã sưng húp vì khóc lóc nhưng vẫn lộ rõ vẻ sửng sốt đến khó tin. “Không
phải như vậy đâu, Thắng à. Em không hề muốn thế.” Miên nói, giọng điệu chân
thành, “Xin hãy tin em.”
Thắng
cười, niềm vui lộ liễu sáng bừng trong đôi mắt màu nâu hổ phách và phô hàm răng
trắng đến khó tin trên gương mặt vuông vức xạm đi vì nắng gió. “Anh rất biết ơn
em, Hải Miên à. Anh đang thành thật đấy!” Anh tiếp tục đẩy chiếc xe lăn về phía
trước. “Em đã thổ lộ với anh ít nhiều về mối tình không thể quên được của mình.
Em không hiểu nó có ý nghĩa lớn với riêng cá nhân anh như thế nào đâu.” Cánh
tay anh lùa vào mái tóc xơ cứng của mình, cố gắng chọn lọc từ ngữ xếp lộn xộn
thành câu, “Ý của anh là, tuổi trẻ của mình lăn lộn ngoài biển cả, thật khó để
hiểu hết về câu chuyện của em. Nhưng anh nghĩ, tuổi trẻ của ai cũng đều đáng
nhớ cả, dù cho buổi tối hôm nay em đã đau khổ và khóc nhiều vì nó.”
Miên
mỉm cười. “Anh không buồn thật chứ? Em đã phá hỏng bữa ăn tối còn gì?”
Cô
bắt đầu cảm thấy thoải mái và thả lỏng cơ thể hơn trên chiếc xe lăn. Cô đã từng
nghĩ, Thắng khô khan, nói chuyện với anh chỉ loanh quanh về những thùng hàng
dầu hỏa, thi thoảng bị đám nhân viên lừa phỉnh cấp trên để mang theo vài thùng
hàng lậu nếu cập những cảng phụ tiếp xăng và lương thực chỉ để kiếm thêm vào
túi riêng của mình, những lần tưởng đã phải làm thức ăn cho cá mập giữa sóng
ngàn khơi và không bao giờ nhìn thấy đất liền nữa nếu gặp phải cướp biển... Hóa
ra, cũng có lúc Thắng chuyện trò với giọng điệu đầy triết lý mang tính sách vở.
Cô cảm thấy anh rất thật, luôn hết mình, và đầy chân thành nữa.
Cổng
chào SEA SLEEP SOUND mang vẻ đẹp mộng mơ, quyến rũ đã ở chính đối diện bên
đường. Thắng chần chừ giữ chiếc xe lăn lại, anh đi vòng lên phía trước, ngồi
xổm xuống với chân trái chống cao và vắt ngang một cánh tay lên đầu gối.
Anh đưa tay kia lên cao vuốt
lấy khuôn mặt mình, day day vầng trán rộng, rồi lại khụt khịt mũi. Từ ngữ lộn
xộn trong đầu anh. “Nếu tự chuốc lấy nỗi buồn vào bản thân mà anh có thể đánh
đổi bằng những buổi trò chuyện dù chỉ là ngồi yên lắng nghe tâm sự của em,
thì..., cũng đáng lắm. Nếu em chưa sẵn sàng bằng một mối quan hệ tình cảm,
chúng ta liệu có thể bắt đầu bằng một tình bạn bền vững. Em thấy thế nào?”
Miên
từng có một tình bạn với người khác giới cách đây nhiều năm, nhưng cũng chính tự
tay cô phá hủy nó chỉ bởi tình yêu dành cho Gia Khánh. Nhưng làm bạn với Thắng
là điều hoàn toàn mới lạ. Anh bụi bặm, trải đời, không trau truốt. Cô nên vui
vì đề nghị của anh mới phải.
“Anh
từng kể rất nhiều chuyện về bản thân cũng như hoàn cảnh của mình. Anh không
chắc em có nhớ và đã từng để tâm vào những lần chúng ta trò chuyện. Anh hoàn
toàn không bỡn cợt, tán tỉnh em, yêu em và rồi bỏ đó chỉ để giết thời gian vài
ngày ngắn ngủi khi lên bờ.”
Đột
ngột, Thắng nắm lấy hai bàn tay Miên, chặt, rất chặt, mặc cho cơ thể cô co rúm
người lại trong chiếc xe lăn và bặm chặt móng tay vào chính da thịt mình.
“Hải
Miên à. Anh có một người thân duy nhất nhưng bà đã mất cách đây nhiều năm. Anh
càng không thể nói lời từ biệt và chính bàn tay này không thể tự mình chôn cất
thi thể già yếu ấy. Anh đi biển biền biệt như thằng bỏ xứ quê hương. Anh bán
lưng cho biển, bán tuổi xuân cho biển..., để rồi đổi lại cũng chẳng có gì ngoài
những khi rảnh rỗi ngồi đếm xấp tiền và nhét bỏ vào ngân hàng đấy thôi. Em
nghĩ, anh có đáng bị trừng phạt không?” Khóe môi Thắng cong lên, điểm thành nụ
cười chế giễu. “Cách đây hơn một năm, gặp được em là may mắn của anh. Anh không
còn nhận những chuyến tàu hàng đi quanh năm suốt tháng. Em hiểu không? Miên à.
Anh chỉ đồng ý chuyến đi ngắn hạn dù nó được tính bằng nhiều tháng trời chỉ để
tàu quay về Việt Nam, chạy đến chỗ resort này, cầu Chúa là em vẫn sống và làm
việc ở đây mà đừng biến đi đâu mất.” Khuôn mặt anh nhăn nhó trong lúc bì bõm về
những hồi tưởng cũ, cảm thấy bản thân rất ngớ ngẩn nhưng ngọt ngào. “Em không
hiểu được tâm trạng của anh trong mỗi lần đó đâu. Anh luôn hi vọng rất nhiều và
rồi em vẫn xuất hiện, em cười và nói với anh dù câu chuyện chẳng đâu với đâu.
Em tin điều này chứ? Em cho anh cái cảm giác muốn được sống thực sự, chứ không
chỉ là tồn tại đơn thuần và làm việc quần quật như một thằng khốn chỉ biết vác
những thùng hàng càng khỏe càng tốt. Em cho anh hi vọng để trở về đất liền, chứ
không còn là gã trai ngoài ba mươi tuổi ngơ ngác mỗi lần nhớ về quê hương và tự
hỏi, còn-ai-mà trở-về-nữa.”
Da
mặt Hải Miên tái xanh và dần chuyển sang trắng bệch. Cô đã làm gì thế này? Tại sao cô lại
gieo hi vọng cho người đàn ông đang quỳ gối đây một niềm tin mãnh liệt và tin
yêu cuộc sống mà lẽ ra anh ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn thế?
“Chúng
ta có thể làm bạn mà, đúng không?”
Miên
nghe anh hỏi, cô lắc đầu nguầy nguậy rồi lại gật gật như gà mổ thóc. Làm bạn
với anh chỉ là một năm gặp vài lần và nói những mẩu chuyện cỏn con, vô vị?
Không phải anh thiếu duyên, câu chuyện của anh nhạt nhẽo tẩm ít muối, mà vì cô
vô tâm và thờ ơ trước sự nhiệt tình và quá đỗi chân thành của chàng trai vùng
biển.
“Được
mà!” Cuối cùng cô nói. Bàn tay Miên ngọ nguậy trong cái siết chặt tay của
Thắng. “Anh đang làm em đau.” Cô hụt hơi. “Tay em. Đau.”
“Anh
xin lỗi.” Thắng buông lỏng tay Miên ra, chúng đỏ ửng theo đường vằn của ngón
tay anh. Anh ném ngang niềm vui to lớn khi được Miên nhận lời đồng ý của mình
ra phía sau một vết thương nhỏ-không-thể-nhỏ-hơn của cô. “Chúa trên cao! Anh
đang làm gì thế này. Xin lỗi, Miên à. Anh hoàn toàn không cố ý đâu. Xin hãy tin
anh đi.”
Thắng
thổi phì phì – một hành động hết sức tự nhiên như thể bàn tay nhỏ nhắn trắng
trẻo này thuộc quyền sở hữu của anh, là-của-anh.
Nhìn
vào đôi mắt màu nâu hổ phách và khuôn mặt nhăn nhó của Thắng thi thoảng ngẩng
đầu lên thăm dò cảm xúc từ Miên, cô hiểu anh chân thành và đầy tin yêu. Nhưng
hiện tại, thật khó để hai người bắt đầu hẹn hò nghiêm túc. Miên cần thời gian,
cô không muốn dối lừa Thắng cũng như chính bản thân mình. Và đề nghị thiết dựng một tình bạn
nghiêm túc rõ ràng là bước tiến vững chắc và bền chặt nếu họ muốn đi xa hơn.
“Chúng
ta sẽ còn gặp nhau, cho đến lúc anh lên tàu, phải không?”
Miên
mỉm cười. Cô không nên tiết kiệm nụ cười với anh. Thắng đã luôn cố gắng làm cô
vui vẻ mỗi khi có thời gian ở cạnh. Tại sao, cô lại không thể cười nhiều hơn
với người-bạn-mới của mình cơ chứ. Và cô cười tươi, hé lộ chiếc răng khểnh đáng
yêu và núm đồng tiền khoét sâu xuống bầu má tạo thành một ốc đảo nhỏ đầy duyên
dáng. “Tất nhiên rồi. Em sẽ không đi đâu cả.”
Cơ
mặt Thắng không thể cử động. Ánh mắt anh nhìn cô đau đáu, gần như đờ đẫn vì tê
liệt. Anh chưa bao giờ thấy cô không xinh đẹp. Nhưng lần đầu tiên trong suốt
hơn một năm qua, cô ban phát dành tặng anh một nụ cười đúng nghĩa thực sự.
“Anh
rất vui.” Giọng anh nhỏ đến mức nghe như thì thầm chỉ đủ để bản thân tự hiểu.
Miên
không nghe rõ tiếng anh nói. Cơn gió biển mạnh mẽ vừa tràn qua rừng cọ nghe như
tiếng tù và trên đỉnh núi cao phía xa. Cô ngơ ngác khi Thắng loạng choạng trong
lúc đứng người dậy giống như kẻ say. Anh còn không nói cả lời chào tạm biệt với
cô nữa. Anh bỏ đi. Anh quên mất việc phải đưa cô sang bên kia đường. Và anh còn
không ngoái lại nhìn cô, dù-chỉ-một-lần.
Cô
vừa nói gì sai ư? Thật tâm, cô đã muốn làm bạn với anh. Vì anh cho cô nhận thức
dần trở lại và có niềm tin vào một chỗ dựa tinh thần với người khác giới. Vì
anh đã sống thực sự khi nghĩ đến hình bóng cô khi hai người cách xa nhau hàng
trăm hải lý. Và bởi vì, anh quá đỗi chân thành.
Cách
Miên một đoạn xa, Thắng bỗng khựng chân. Anh quay người lại, nhảy lên vì sung
sướng. “Anh về đây.” Và rồi anh chạy vụt đi, bóng dáng anh dần mập mờ trong ánh
đèn điện. Tấm áo lưng đập phập phồng trong gió biển đêm.
Miên
nghe thấy tiếng cười trong từng câu chữ ấy. Chỉ vừa mới là quyết định xây dựng
một tình bạn thực sự, anh đã không biết tiết chế cảm xúc của bản thân. Bởi lẽ,
anh đã thực sự yêu cô? Anh đã tôn thờ cô như đứa trẻ nhỏ vẫn tự kì vọng bản
thân vào một ngày không xa có thể hái được mặt trăng tròn trịa hay những vì sao
tinh túy phía trên cao màn đêm này?
Miên
run rẩy trong lúc điều khiển bánh xe lăn băng qua đường tiến về cổng resort. Cô
không muốn anh kì vọng quá nhiều trước khi tự cho phép bản thân một cơ hội hé
mở trái tim nhỏ vốn đã đầy thương tổn.
Miên
thở nhẹ nhõm khi chiếc xe lăn băng qua đường an toàn. Dù gì, cô cũng cảm thấy
buổi tối hôm nay dễ chịu hơn tưởng tượng. Một điều mà cô không ngờ nhất đó là
đã mang nỗi đau của mình phơi bày trước mặt Thắng hệt như món thịt bò lúc lắc
thơm ngon còn nóng hồi được sắp xếp gọn ghẽ trên chiếc đĩa ăn vô cùng nghệ
thuật. Món ăn của cô đã chẳng ngon lành và dễ nuốt, nhưng cách Thắng thưởng
thức và chịu đựng bữa ăn kéo dài ba tiếng đồng hồ giống như một người được ban
ơn tiệc tùng thịnh soạn sau nhiều ngày bị bỏ đói. Miên nên biết ơn anh vì điều
đó – một tình bạn thực sự tưởng như sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời
cô nữa.
0 Nhận xét