Ngoại truyện 3: Nếu còn
yêu nhau, sao ta không trở lại?
Trích “Nhật kí của Nam”
– Tháng 12/2012
Đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi vội vã bắt taxi trở về quận Thủ
Đức khi trời đã quá trưa. Ba năm đi qua, Sài Gòn thay đổi nhiều quá, tôi cũng
trở thành con người khác sau khi sang Mỹ du học, chỉ tỉnh yêu của tôi là vẹn
nguyên, không sứt mẻ, không phai màu. Sau khi chữa lành vết thương ở vùng bụng,
tôi cùng mẹ sang Mỹ định cư sau khi ba tôi đột ngột qua đời vì đột quỵ. Chị gái
cùng gia đình chồng cũng quyết định sang Úc sinh sống sau vài tháng đó.
Lần này, tôi tranh thủ trở về Việt Nam trong thời gian của kì nghỉ
đông bên đó. Cũng vừa là để thăm gia đình anh Hải, cũng vừa là việc quan trọng
hơn vì tôi muốn nói chuyện với Đàm Di Đan. Tôi không dám chắc, lần này gặp lại
sẽ khiến trái tim tôi vui trở lại hoặc phải quên đi mãi mãi, nhưng ít ra, tôi
vẫn muốn nói chuyện với cô ấy một lần cuối cùng, thật lâu, rất lâu.
Chiếc taxi vừa dừng trước con
hẻm của xóm trọ, cũng là lúc tôi bắt gặp hình ảnh người con gái mà tôi không
thể nào quên trong suốt nhiều năm dù khoảng cách địa lý có xa đến ngàn dặm. Di
Đan vẫn trong chiếc quần jean đen, áo trắng, vai khoác chiếc ba lô gắn thêm
hình con mèo nho nhỏ mà tôi đã tặng cô ấy trong một dịp hai đứa cùng đi nhà
sách, hay chiếc mũ rộng vành màu nắng mà Di Đan từng thêu ‘NĐ’ chạy vòng thành
một chiếc nơ nho nhỏ. Cô ấy lau kĩ chiếc kính cận, lên xe đạp và gồng mình lên
đạp xe. Tôi cười ủ dột, cô ấy luôn ngủ
nướng thêm năm hay mười phút và lại sợ muộn giờ làm đây mà. Cô ấy không
thay đổi gì.
Anh tài xế hỏi tôi, “Mình có cần bám theo cô ấy không?”
Tôi lắc đầu, trả tiền xe, và đi bộ vào xóm trọ cũ. Trong lòng nao
nao một cảm giác lạ kì.
Kéo cánh cửa sổ văn phòng, trước mắt tôi vẫn là một không gian hệt
như ba năm về trước. Nhưng trên bàn học, Di Đan để thêm một tấm hình rất mờ của
một gã trai mặc quần áo đá bóng đang ngồi nghỉ ngơi ở phía góc sân nhưng vẫn
hướng mắt về phía khán đài và cười toe toét.
Mũi tôi chợt cay xè…
Tôi đưa tay vào túi quần, siết lấy một vật kim loại nhỏ, nó lạnh toát
nằm trong lòng bàn tay tôi. Đắn đo mãi, tôi cũng quyết định dùng nó để mở cửa
phòng. Ba năm qua, ổ khóa vẫn còn y hết, tôi vẫn giữ một chìa ở bên cạnh mình.
Thật không ngờ là cái ngày này đã xảy ra khi tôi luôn tin rằng không gian này
sẽ mãi hạnh phúc, vậy mà nó bỗng trở nên lạnh lùng chỉ vì sự sai lầm ngu ngốc
trong quá khứ.
Tôi khép cánh cửa lại khi đã bước vào. Mũi tôi lại càng cay hơn,
nồng hơn.
Xung quanh căn nhà này, hình này của tôi, cái đậm nét, cái mờ nhạt,
cái cười toe toét, hay cái làm mặt xấu, hay cái thì giả bộ khóc nhè…, khi chúng
tôi đi công viên, trong trường học, trên sân bóng…, đều được dán khắp nơi trên
bức vách kề bên giường ngủ. Chiếc laptop tôi vẫn dùng nằm ngay ngắn trên đầu
giường. Trên mặt laptop, những dòng chữ nghiêng nghiêng được viết lên một mảnh
giấy nhỏ, ‘Anh về. Anh ngồi chơi game
cũng được. Em sẽ nấu cơm. Em sẽ cười nhăn nhở, toe toét. Chỉ cần anh về. Anh
ngồi ôm laptop. Anh chơi game. Chỉ cần anh về. Em chỉ cần anh’.
Tôi nhấc chiếc laptop, ôm vào ngực rồi lại đứng lên đi loanh quanh
trong căn phòng. Tủ quần áo vẫn chừa một phần hai với những chiếc móc trống
không đang hơi đẩy đưa. Bộ ly đôi vẫn xếp ngay ngắn trên chiếc kệ ở gần bên.
Thậm chí, tôi còn nhìn thấy trái cầu long đã rụng gần hết lông tơ mà mỗi chiều
về chúng tôi hay cùng nhau đi tập thể dục đã được xếp gọn vào chiếc hộp nhỏ cũ
màu.
Tôi kéo ghế bàn học ra và ngồi xuống. Vài quyển vở cũ của tôi còn
sót lại đã được bọc bằng một lớp ni long mỏng kèm theo ghi chú, ‘Tập vở của người đẹp trai nhất thế gian’.
Hộp nhựa trên giá được xếp đầy những mảnh giấy nhàu nhĩ, và một con hạc nhỏ nằm
bên trên cùng. Mặt lắp hộp nhựa chỉ ghi vỏn vẹn vài từ, ‘Thiếu một, thiếu một, tình yêu của em tuột mất khỏi vòng tay anh’…
Tôi nhìn khắp xung quanh căn phòng với ý nghĩ, Đàm Di Đan yêu tôi,
cô ấy không quên tôi, mặc cho ba năm thì cũng chẳng là khoảng cách thời gian
lớn lao gì.
Tôi biết anh Hải và Di Đan chia tay nhau ngay sau Tết năm đó với lí
do cô ấy đưa ra, “Em nhớ cậu ấy, rất nhớ”.
Dù anh Hải đã nói mọi chuyện với tôi, khuyên tôi nên suy nghĩ kĩ,
nhưng tôi vẫn lựa chọn được đi, được rời xa Việt Nam, xa nơi cô ấy nhìn thấy
mặt trời…, chỉ để xóa nhòa mọi kí ức. Tôi không làm được, rốt cuộc, tôi vẫn trở
lại đây, muốn được quay lại với tình yêu của cô ấy. Tôi bây giờ đã khác, tôi
học xong, tôi đang đi làm, tôi muốn cô ấy hiểu rằng, tôi đã lớn, tình yêu tôi
dành cho cô ấy không còn là sự bồng bột, non trẻ.
Tôi khóa cửa phòng và rẽ vào siêu thi mua đồ ăn. Tôi đã từng hứa
phải có cơm ngon, canh ngọt khi cô ấy đi làm về. Tôi đã từng hứa giặt áo quần,
dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã từng hứa cơ mà…
Y Y Y
Ở màn hình
laptop là những trận game đã mở. Nền phòng trọ đã lau khô. Quần áo cũng được
tôi mang ra tiệm giặt. Kề bên là cơm đã chin, canh đã ngọt. Tôi đậy lồng màn
rồi khóa cửa đi ra đầu con hẻm chờ Di Đan đi làm về.
Vừa nhìn
thấy bóng dáng Đàm Di Đan, tôi đã định chạy nhanh tới và ôm cô ấy. Nhưng gã
trai đang đi xe máy phía sau làm tôi chùn chân lại. Tôi biết anh ta, gã quản lý
nhà hàng ở quận một.
“Anh về đi.
Muộn lắm rồi. Lần sau anh đừng đưa em về nữa. Em ngại lắm.” Di Đan nói khi vừa xuống
khỏi chiếc xe đạp.
“Không sao
mà. Anh thích thế. Đưa em về anh mới yên tâm. Em ngủ sớm nhé.” Gã quản lý nói,
mắt hắn gắn lên người Di Đan. “Anh muốn nói là…”
“Em coi anh
như anh trai. Tuần sau, em đi thực tập rồi. Em sẽ xin nghỉ làm luôn. Chào anh,
em về đây.” Di Đan thẳng thừng từ chối rồi dắt xe vào con hẻm xóm trọ.
Gã quản lý
nhà hàng có lẽ muốn đi theo Di Đan nhưng đã bị tôi ném một viên gạch cảnh cáo.
Hắn rõ ràng nhận ra tôi, miệng định hét lên tên Nam thì mắt tôi lại lừ lừ về
phía hắn, yêu cầu hắn ngậm miệng lại. Hắn gật đầu ái ngại rồi vòng xe, lên ga.
Tôi men theo
con hẻm đi về xóm trọ. Di Đan vẫn loay hoay lách người dắt xe để tránh những
chiếc xe máy xếp ngổn ngang ngoài lối đi. Cuối cùng, cô ấy cũng về đến phòng
trọ, chậm chạp tra chìa vào ổ khóa… Còn tôi, cảm giác như muốn nín thở để chờ
phản ứng của Di Đan.
Cánh cửa
phòng bị đẩy ra. Từ xa, tôi cũng nhìn thấy nơi phát sang duy nhất trong căn
phòng là màn hình laptop với những trận game lỗi thời đang phát ra vài tiếng
kêu nhỏ. Di Đan hoảng hốt nhìn ngó xung quanh rồi vội bật công tắc điện. Cô ấy
chạy vào phòng, ném ba lô lên giường, lật lồng bàn ở bàn ăn. Rất nhanh, Di Đan
khóc toáng lên khi đang ngồi bệt xuống sàn nhà, ‘Nam ơi! Nam về sao không gọi
cho em? Nam ơi… Hu hu …’
Tôi rất muốn
bật cười khi bắt gặp hình ảnh ăn vạ lần đầu tiên của cô ấy. Trong kí ức của
tôi, Di Đan chưa bao giờ vậy, ngoài cái vẻ bề ngoài cố tỏ ra lạnh như thép, hay
thi thoảng vài câu bông đùa như muốn nhắc nhở. Nhưng lần này, nước mắt tôi cứ
thế lăn ra. Tôi khóc khóc, cười cười.
“Nếu anh gọi
em, em có quay lại nhìn anh? Nếu anh nói yêu và nhớ em, em có thứ tha và chúng
mình bắt đầu lại như chưa hề có ba năm về trước?”
Tôi vừa gửi
tin nhắn đi thì điện thoại lại báo Di Đan đang gọi tới. Tôi nhấn máy bận. Di
Đan vẫn tiếp tục gọi lại nhiều lần. Nhưng khi bắt máy, tôi chưa kịp nói gì,
tiếng Di Đan mếu máo, “Nếu anh gọi em, em sẽ vâng vâng dạ dạ. Nếu anh nói yêu
và nhớ em, em sẽ mong anh tha thứ và đừng chối bỏ khi em cũng muốn nói rằng,
mình cũng rất nhớ… và yêu anh”.
Di Đan cứ
thế khóc trong lúc chạy về lối hẻm thoát ra đường lớn. Tôi không đuổi theo cô
ấy mà chỉ nói lại sau một hồi lặng thinh. “Em không về nhà mà còn cố chạy ra
ngoài đường lớn. Anh sẽ ăn hết cơm đấy. Đồ khóc nhè!”
Tôi cúp máy
rồi luống cuống chạy về phòng trọ, nhưng bất ngờ, Di Đan đã đang đứng trước tôi
khoảng vài mét. Cô ấy xinh đẹp hơn trước, dáng người mỏng manh hơn trước. Tóc
cô ấy dài và đen như buổi chúng tôi gặp gỡ lần đầu. Vẫn là nụ cười đấy, vẫn là
mùi thơm của tóc đấy…, vậy mà tôi phải kiềm chế mình, không được để chuyện cũ
được lặp lại lần hai.
Di Đan đi
một bước về phía trước rồi dừng lại, “Nếu anh không bước mà chỉ đứng nguyên
đó…, em sẽ…, em sẽ về phòng ăn hết cơm của anh.” Và cô ấy cứ thế khóc to hơn,
mặc kệ những kẻ hàng xóm tò mò chuyện đang nghiêng ngó qua ổ cửa sổ.
Di Đan trẻ
con hơn tôi nghĩ dù đã sắp bước sang tuổi hai mươi ba. Tôi đi về phía cô ấy,
“Anh nấu bữa ăn tối. Anh lau nhà. Rồi anh mới chơi game. Em có giận không?”
Di Đan chỉ
lắc đầu, vừa nói vừa khóc, “Đêm nay, anh thức trắng để cày game cũng được…”
Tôi cười toe
toét rồi kéo Di Đan về phòng.
“Em chẳng
nhớ anh gì cả. Anh của hiện tại thế này này, không phải mấy cái hình cười nhăn
nhở, trẻ con như thế đâu”, tôi trọc cô ấy khi cả hai đứa đã vào trong phòng.
“Vậy đừng bỏ
đi nữa, em sẽ nhớ anh của hiện tại”, Di Đan nói gần như tiếng thì thẩm, “Em sắp
học xong rồi. Em sẽ không trách mắng anh nữa đâu. Em lớn rồi mà…”
Di Đan của
tôi thật ngốc. Suốt gần ba năm qua, tôi đã học miệt mài hơn cô ấy gấp nhiều
lần. Tôi muốn cô ấy nghĩ, tôi không còn là một cậu công tử, nghiện game, không
biết suy nghĩa.
Đêm đó, sau
khi ăn tối, chúng tôi nói chuyện gần đến sáng về mọi thứ đã qua, những thứ đang
xảy ra hay chuyện của sau này nữa.
“Anh còn đau
ở đây không?” Tay Di Đan vòng qua bụng tôi và nói.
Tôi lại chỉ
lên ngực trái của mình, “Làm sao mà đau được. Em đang ở ngay cạnh anh mà. Lành
lặn rồi”.
“Không, chỗ
này cơ…” Di Đan giãy lên, hai chân cô ấy đập xuống giường, “Anh nói đi. Đau
không?”
“Không mà.
Anh và Linh đã giảng hòa lâu rồi. Đau sao được?”
Di Đan bật
người dậy, “Sao cơ? Buổi đêm đó, không lẽ người ấy là chị Linh?”
Tôi gật đầu
và kéo cô ấy nằm xuống, “Thôi nào. Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi. Quan trọng
là, bây giờ, em chịu tha thứ cho anh?”
“Vậy anh có
tha thứ cho em không?”, Di Đan hỏi ngược lại.
Tôi không
trả lời mà chỉ đáp lại bằng một nụ hôn trên trán của cô ấy. “Anh muốn có một
gia đình cùng em ngay sau khi tập đoàn bên Mỹ đặt trụ sở tại Việt Nam vào đầu
năm tới. Được không?”
Di Đan nhoẻn
cười, “Em là người hạnh phúc nhất”.
Tôi đã hứa,
tôi sẽ chỉ ôm và hôn cô ấy trong đêm nay, nhưng Di Đan hỏi rõ, “Anh muốn dậy
cày game hay đi ngủ?”
Tôi ôm lấy
cơ thể mà tôi đã luôn nhớ cùng những nụ hôn sâu, và… hơn thế nữa.
0 Nhận xét