Trích Phần 1: MANG THAI VÀ SINH EM
BÉ
“Tôi đã sẵn sàng làm
mẹ!”
Kì thực, tôi cũng không
hiểu vì sao vào thời gian đó, mình có thể thản nhiên và đầy dũng cảm tuyên bố
“di ngôn” kia khi mình còn đang tận hưởng khoảng thời gian chỉ có vợ có chồng,
chỉ biết đến công việc và công việc, nghĩa là dạo đó, tôi cũng chẳng nhàn rỗi
dư dả thời gian gì đâu.
Tôi bắt gặp một người
mẹ trẻ đang loay hoay với cậu con trai bé bỏng của mình giữa khu trung tâm mua
sắm vào ngày cuối tuần. Sở dĩ, tôi chú ý đến họ, bởi bà mẹ đó khá trẻ, có lẽ
bằng tuổi tôi, và thằng bé đó, nó dễ thương biết chừng nào.
Và chuyện gì đó đã xảy
ra?
Thằng bé đang cười đùa
bình thường, đột nhiên đứng khựng lại, nó nằm ềnh xuống sàn, khóc bù lu, và tay
chân cùng múa loạn xạ trong không khí. Miệng nó tru tréo thứ ngôn từ trẻ con,
ngọng ngịu, và đầy khó hiểu.
“Mẹ sẽ không cho con ăn kẹo nữa đâu!”
“Tôi đã sẵn sàng làm mẹ!”
“Tôi đã sẵn sàng làm mẹ!”
Người mẹ trẻ dõng dạc
tuyên bố, và tuyệt nhiên không có ý định nâng đỡ hay lôi kéo đứa trẻ đứng dậy
giữa chốn đông người.
Đáp trả người mẹ trẻ là
tiếng gào thét dữ dội hơn từ thằng bé.
Và khi đó không chỉ có
mình tôi, còn nhiều người khác tò mò nữa cũng dừng chân và chứng kiến câu
chuyện đó.
“Răng con sẽ hư hết.”
Người mẹ trẻ tiếp tục phân bua. “Con sẽ không được ăn thêm một cái kẹo nào nữa,
kể từ giờ đến tối.”
Đó gần như là một mệnh
lệnh. Tôi nghĩ thế!
Người mẹ đó có quyền
làm vậy. Dĩ nhiên, không chỉ là quyền của một người làm mẹ, mà mệnh lệnh đó còn
là mang lại lợi ích cần thiết thực sự cho đứa trẻ.
Mọi người xung quanh
tôi bắt đầu tản dần đi. Có lẽ với họ, việc dạy dỗ đứa trẻ như vậy không có gì
cần bàn cãi và góp ý cả. Hoặc là, họ tò mò một câu chuyện thú vị hơn, gay cấn
hơn. Và họ chối từ chứng kiến cuộc xung đột nho nhỏ của hai mẹ con mà hầu hết
gia đình nào cũng xảy ra ít nhất vài trận trong một ngày.
Tôi vẫn đứng đó, chín
mươi chín phần trăm vì tò mò, một phần trăm còn lại có lẽ ở giờ phút này, tôi
giải thích với bản thân rằng, đó là bản năng muốn làm mẹ bắt đầu mon men nhú
mầm dưới tầng đất sâu.
Nhưng suy cho cùng, khi
đó, tôi vẫn chỉ là đứa trẻ đang lớn, đứa sinh viên đã ra trường, vừa mới kết hôn
với anh kỹ sư đã có công ăn việc làm mà nhiều người mơ ước và đang chênh vênh
trong cuộc kiếm tìm một công việc cho riêng bản thân, cần một khoản thu nhập ổn
định hơn để bảo toàn cho cuộc chiến sinh tồn giữa thành phố Sài Gòn bận rộn.
Tôi đã mỉm cười, rồi
cười phá lên, cười một cách khoái trí như đang xem phim hài. Tôi nhớ rõ rệt
hình ảnh khi đó: thằng bé gào rú ăn vạ, nhưng tuyệt nhiên trên gương mặt trẻ
thơ đó lại chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra.
Thậm chí, trong một
giây quên mất hình ảnh của mẹ, thằng bé còn cười hi hi để lộ hai hàm răng sún
khi nhìn thấy tôi. Và khi nó nhận ra người mẹ trẻ đang quay lưng bỏ đi, nó nằm
ềnh xuống đất, tiếp tục thét gào chỉ cầu mong nhận lại được sự chú ý.
Người mẹ trẻ rốt cuộc
vẫn không đủ nhẫn tâm để bước tiếp. Tôi hiểu, cô ấy chỉ đang giả vờ phớt lờ
thằng bé mà thôi.
Cho đến lúc này, trong
tôi vẫn tồn tại suy nghĩ “Tôi chưa bao giờ sẵn sàng làm mẹ cả, là thật, là thật
đấy. Làm ơn đi.”
Và người mẹ trẻ quay
lưng lại, đi phăng phăng về phía thằng bé, kéo nó đứng dậy, và chìa một thỏi
kẹo màu tím ra.
Thằng bé cười lắc lẻ,
tọng luôn cây kẹo vào miệng, và khoái trá bước đi.
Đó là tuyên ngôn của
tôi, ngay một giây sau đó.
Tôi không rõ cảm giác
của bản thân khi ấy phải dùng từ ngữ nào để bộc bạch hết tâm tư, nhưng chắc
chắn một điều, tôi đã tự tin vào tuyên ngôn theo bản năng, chứ không nhằm mục
đích chế giễu và bỡn cợt người mẹ trẻ đó.
Cô ấy quay lại, ngơ
ngác nhìn như thể tôi có vấn đề về tâm lý, thậm chí liệu có mắc chứng bệnh thần
kinh? Sau đó, khóe miệng cong lên vẻ giễu cợt, “Chúc may mắn!”
Người mẹ trẻ đã dành
cho tôi một lời chúc. Phải, may mắn cơ đấy!
Nhưng… tôi đã không may
mắn chút nào…, kể từ sau “di ngôn hùng hồn” đó.
0 Nhận xét