MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 14.2

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)


Vào bữa ăn tối,
Giang chần chừ hết ngẩng đầu nhìn lên Viễn rồi lại cúi gằm mặt xuống bát cơm vẫn còn nguyên.
Du dò xét con bé, có vẻ như GiGi chưa có hành động nào kể từ lúc trở về phòng riêng sau khi rời khỏi căn nhà u ám trên phố quận năm.

“Ba cho con xin phép đi chơi ba ngày,” Giang e dè nói.
Du không thể nuốt nổi cơm nữa. Viễn cũng rút đôi đũa lại trong lúc đang muốn lấy thêm đồ ăn ở giữa bàn.
“Ý con là, lớp con tổ chức buổi đi dã ngoại ở tình Bình Thuận ý. Nên con…”
Viễn ồ lên, “Ba lại tưởng có chuyện gì chứ. Nếu là lớp tổ chức thì con nhất định phải tham gia. GiGi à!”
Giang cười tươi, “Con cảm ơn ba.” Con bé lại đắn đo trong ít giây, “Ba có thể cho con thêm tiền tiêu vặt được không ạ?”
“Tất nhiên là được chứ!” Viễn thoải mái đưa tay xoa đầu con bé. Rồi anh vội rút tay lại trước biểu cảm nhăn mặt của Giang. Anh gật gật đầu, “Ôi! Ba quên mất! GiGi à! GiGi của ba lớn thật rồi. Làm sao có thể xoa đầu hay nhéo má nữa đây.”
Viễn cười lớn. Khóe mắt anh nhăn lại thành những nét cười vui biểu hiện của sự hài lòng.
Trong khi đó, Giang cúi gằm mặt xuống, với đôi đũa chỉ biết trọc trọc vào bát cơm của mình, là để giấu nước mắt, nỗi xấu hổ, hay sự hoang mang?
Chỉ còn Du ở giữa hai người – hiểu rõ lằn ranh của sự dối lừa và trung thực. Cô cần phải nói chuyện với Giang ngay trong buổi tối hôm nay. Bởi con bé sẽ chẳng dám to tiếng khi biết rõ Viễn đang ở ngay trong nhà.
{ { {
Giang nắn nót viết từng chữ trên trang nhật ký về sự phản bội của Minh vào sáng nay, về nỗi kinh hoàng đến hoảng sợ của bản thân khi lần đầu tiên đặt chân vào một thế giới mà trước đây cô chưa từng có khái niệm hay tưởng tượng trông nó như thế nào, về lời nói dối xin xỏ và vụng trộm dành cho ba Viễn.
Cô muốn khóc thật to mà không dám. Gục mặt xuống trang giấy còn lem nhem mùi mực tím, Giang sụt sùi cố kìm tiếng khóc.
Ai đó đang gõ cửa?
Giang quệt ngang hàng nước mắt, và hỉ mũi liên tục ra tờ khăn giấy. Không ai được nhìn thấy vẻ yếu đuối xen lẫn cả sự bất lực đến đáng thương này của cô. Không ai cả.
“Ai vậy ạ?” Giang nói lớn, hi vọng giọng mình đủ át đi tiếng nấc đang  bật lên liên hồi từ vòm họng.
“Là dì đây!” Du kiên nhẫn đứng đợi. Áp tai vào cánh cửa, cô lắng nghe những âm thanh rất khẽ từ bé Giang.
Nhiều phút trôi qua, cả hai cùng im lặng. Cánh cửa phòng vẫn khép chặt như thể muốn ngăn thế giới làm hai.
“GiGi?” Du tiếp tục gõ cửa.
Giang gắt gỏng, “Có chuyện gì thế ạ?”
Du thở dài, “Dì có chuyện cần nói!” Và với lí do này, cô chẳng trông mong gì cánh cửa sẽ mở ra.
“Có chuyện cần nói ư?” Giọng Giang trở lên cao vút, “Không đâu! Giữa chúng ta vốn đã chẳng có câu chuyện chung nào để mà mang ra bàn luận cả.”
“Không! Dì có chuyện riêng cần nói với con!” Đây rõ ràng vẫn là một lời đề nghị ngớ ngẩn.
Giang bắt đầu cảm thấy phiền phức, “Điều đó lại càng không thể!”
“Tóm lại là con không mở cửa, phải vậy không?” Du bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn. “Vậy dì sẽ mang số tiền này xuống dưới và nói con không còn cần chúng nữa.”
“Cái gì?” Giang hét lên, cô nhảy ngang qua giường, và cánh cửa trắng được mở ra ngay sau vài giây.
Du mỉm cười, “GiGi!”
Giang bặm môi không trả lời. Bàn tay con bé xòe ra và chìa tới trước mặt Du với đôi mắt mở lớn thay cho một lời đề nghị, ‘vậy hãy đưa nó ra đây!’.
Du lắc đầu. Hai bàn tay cô giữ nguyên trong túi áo.
Chân mày Giang co lại. “Dì đang đùa giỡn với con đấy à?”
Du lách người vào trong phòng.
Giang chỉ kịp hét lên, “Chuyện gì vậy chứ? Dì mau ra ngoài ngay! Mau lên!”
“Chúng ta có chuyện cần thảo luận!”
Du chọn cho mình một chỗ ngồi ngay bên cửa sổ, và có thể nhìn thẳng xuống vườn hoa. Trong ý nghĩa thoáng qua, cô nhỡ về quãng thời gian hơn mười năm năm trước, một Lệ Hạ Du nhỏ người với nước da ngăm đen – đặc trưng của vùng mỏ, cũng thường ngồi tha thẩn  bên ô cửa sổ mỗi khi có chuyện buồn.
Và cô nhớ những lần Giang cũng lén lút đứng từ vị trí này, nhìn xuống nơi cô thường phơi ảnh. Nếu bị cô phát hiện, con bé sẽ mạnh tay kéo lớp rèm che lấy. Nhưng những lúc như thế, Du cảm thấy rất vui, mặc cho những lần cách đó  nhiều phút, con bé còn buông lời nặng nhẹ chỉ trích cô về chuyện  nhỏ nhặt và rất tào lao trong cuộc sống gia đình.
“Dì có đứng dậy, đi ra ngoài không hả?” Giang gằn giọng. Những ngón tay cô nắm chặt lấy mép cửa. “Hay dì muốn ba Viễn lên đây trong lúc con đóng kịch là kẻ ác, để trông bộ dạng rất đáng thương của dì.”
Không thể kiên nhẫn hơn với đứa trẻ này được nữa. Du sẽ chạm thẳng tới nơi riêng tư nhất của con bé. “Chuyện của con và Minh đó, chúng ta cần đi đến một bệnh viện lớn, có uy tín, chứ không phải là một phòng khám tối mù và không tên tuổi như vậy được.”
“Cái gì chứ?” Giang gào lên, “Dì dám theo… theo… theo dõi ư?”
“Đóng cửa lại!” Du yêu cầu, “Và con đừng có hét lên với dì khi chúng ta đang nói về chuyện này. Tế nhị thật đấy!”
Giang nuốt cơn giận dữ xuống dạ dày, thật khó để tiêu hóa trong nhiều phút tới.
 Cánh cửa phòng đóng sập lại ngay sau đó.
Giận dữ, giận dữ, và giận dữ.
“Dì theo dõi con?” Giang lẩm bậm trong lúc tiến về bàn học, cô kéo lấy chiếc ghế ra và ngồi quay lưng lại với Du. “Dì theo dõi con? Không thể nào! Vì sao dì dám xen cả vào chuyện này chứ?”
Du mỉm cười với con bé. “Bởi vì, con biến dì trở thành kẻ thật nghiệp nên sinh ra thời gian rảnh rỗi mà.” Cô hoàn toàn không có ác ý khi nói điều này.
Nhưng Giang có suy nghĩ ngược lại. Con bé hậm hực, “Dì đang nhạo báng con? Và đây là cơ hội để dì cười vào mặt con.”
Du cho rằng cô không cần phải giải thích lại với giang về những điều trên bởi trong đầu con bé vốn dĩ đã chỉ là toàn định kiến về cô. Sẽ chẳng có tác dụng gì. Chẳng có gì, ngoài hiểu lầm, và hiểu lầm hơn.
“Lời nói dối của con trong bữa cơm tối với ba?” Du nhấn mạnh, “Sẽ là ba ngày con nghỉ ngơi trên giường bệnh. Dì sẽ tới chăm con vào ban ngày và những lúc trước khi đi ngủ. Con tuyệt đối không được bỏ trốn.”
Giang xoay ghế lại. đôi mắt con bé đỏ ngầu vì đủ lý do mà một đứa trẻ có thể tự nghĩ ra để vơ vào bản thân. “Và câu hỏi cuối cùng của dì sẽ là, ‘GiGi, con đồng ý chứ?’, phải vậy không?”
Du gật đầu.
“Và nếu con không nghe lời dì, dì sẽ hù họa việc mang mọi chuyện phơi bày trước ba Viễn để ba tùy xét xử?” Giọng Giang mỉa mai.
Chân mày Du co lại. Cô không phản đối cũng không đồng tình. Trong suy nghĩ, cô thật chưa bao giờ có ý định như thế. Cô chỉ muốn hù dọa con bé nếu nó quá ngang bướng mà thôi.
Du đứng dậy, “Chúng ta sẽ gặp nhau vào sáng sớm mai. Trước hết, là phải lấy chiếc xe đạp điện ra trước đã, rồi tới bệnh viện. Con nghỉ ngơi đi!” Cô rời khỏi bệ cửa sổ, “Ngủ ngon, GiGi!”
Khi Du sắp đóng cửa phòng lại, Giang nói vọng ra, “Con sẽ không nói lời cảm ơn tới dì đâu, mẹ kế ạ.”
Du chỉ gật đầu, “Dì làm vậy, không phải đơn thuần là chỉ nhận một lời cảm ơn.”
Và cánh cửa khép lại ngay sau đó.
“Mụ ghẻ!” Giang lẩm bẩm những tiếng thì thầm chỉ để mình nghe được. “Mụ ghẻ! Tại sao mọi chuyện rắc rối luôn xảy ra với mình, để rồi mụ ghẻ có cơ hội lấn tới cơ chứ? Tại sao?”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét