Chạy theo ánh mặt trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương cuối



Chương cuối
Tuấn chạy khắp vài con đường lớn giữa lòng thành phố Huế. Anh tìm đến cửa hàng cắt tóc, tìm hiểu phải mua hoa oải hương ở đâu, rồi anh lóng ngóng trở lại khách sạn do công ty chuẩn bị sẵn. Sự háo hức và tình yêu nồng nhiệt thôi thúc anh.
“Em hi vọng anh sẽ đến đúng giờ”, Tố Uyên vui vẻ nói. Cô đang thoa môi bằng một thỏi son mới, đỏ mọng như trái dâu tây. Cô cười khúc khích khi nghĩ đến nụ hôn bỏng rát đã bỏ quên suốt nhiều năm...

“Tất nhiên”, anh đáp lại bằng tất cả sự nồng nhiệt.
Tố Uyên đề nghị, “Em sẽ tới chỗ anh và chúng ta cùng đến buổi trình diễn”.
“Ừm”, anh di di đầu ngón tay vào chiếc điện thoại, “Anh ổn. Anh sẽ bắt taxi tới đó đúng giờ. Hiện tại, anh vẫn đang phải giải quyết cho xong một vài chuyện dưới xưởng đã”.
“Vâng. Rất vui vì sự có mặt của anh”, Tố Uyên hơi khó chịu và cúp máy.
Cô hi vọng tình yêu trong quá khứ của họ có thể đưa anh đến với cô trong hiện tại. Vì cô tin rằng, anh sẽ để cái vật đàn ông điều khiển đầu óc mình, chắc chắn thế, sau buổi trình diễn, cô sẽ đưa anh lên giường, tất cả sẽ như chưa có ngày cô rời xa khỏi cuộc đời anh.
Cô đánh má hồng đậm hơn, chân mày kẻ cong hơn. Tóc búi cao, lịch sự như một quý cô có tiền và quyền lực. Hình dáng cô khêu gợi dưới lớp vải nhung màu đỏ cổ điển, một chiếc khăn lông cừu vuốt ve bờ vai và cánh tay cô.
Cô rời khỏi phòng khách sạn. Chiếc đuôi váy lết dài theo từng bước chân cô.
{ { {
Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt, Tô Kim Uyên cố nở một nụ cười gượng với những người mẫu khác đang tập rượt lại lần cuối trước khi trình diễn. Áo khoác của cô nằm chỏng chơ trên bàn trang điểm. Mái tóc đen dài buộc lại phía sau một cách cẩu thả. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong đời, cô còn làm việc liên quan đến thời trang. Bởi điều quan trọng nhất bây giờ là, cô cần phải vực lại nghề thêu thủ công của gia đình đã bị sụp đổ ba mươi năm về trước.

“Uyên, lâu quá mới gặp em. Em gầy đi một cách quá đáng”, Nhã khanh cười rạng rỡ ngay từ lúc mới đẩy cửa bước vào.
Cô không nhận ra ai, nhưng cảm giác quen thuộc lởn vởn đâu đó trong suy nghĩ, “Chị? Em xin lỗi. Em không nhớ rõ. Chị là...?”
“Tất nhiên là em không biết chị rồi”, Nhã Khanh vẫn vui vẻ với cô, đôi mắt Nhã Khanh sáng trong như vì sao lấp lánh, “Chị là Nhã Khanh, em gái của Tố Uyên. Chị ấy thường cho chị xem những thiết kế của em nên chị rõ về em lắm. Ai ngờ gặp em ngoài đời, nhìn em giản dị và hiền khô à”.
“À”, Kim Uyên mỉm cười, “Cũng là do chị Tố Uyên chỉ dạy em. Chứ thoạt đầu, em không phải là sinh viên của ngành này”.
“Thế mới là tài năng chứ”, Nhã Khanh thốt lên. “À, bên chương trình nhờ chị gởi em một đĩa CD. Em nghe lại phần sắp xếp nhạc đã hợp lý chưa để còn điều chỉnh, thời gian cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Em cảm ơn chị nhiều, Nhã Khanh. Chị tốt với em quá.”
“Với em cũng là với chị Tố Uyên mà. Quyết định thế nhé, chị còn ở lại Huế, mong gặp em vào ngày tới. Giờ chị còn bận việc ngoài đó, chào em nhé.”
Kim Uyên đưa tay vẫy chào lại với Nhã Khanh. Nhã Khanh hơn tuổi cô mà sao cô thấy mình già và khó tính?
Cô nhìn chiếc CD, mỉm cười để an ủi chính mình.
Cô chọn góc phòng yên ắng hơn và cho CD vào ổ laptop.
Cô rùng mình.
Giọng ông Trần rít lên, “Bà là người không có trái tim... ”
{ { {
 “Bà là người không có trái tim. Bà đi vào đây cho tôi. Ngồi xuống đây. Nhanh lên... ” Ông Trần nổi cơn giận dữ. Bằng sức mạnh nhất có thể, ông đẩy mạnh cánh cửa phòng. Một tiếng phập khiến bà Châu rùng mình ngay cả khi đã ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Bà Châu cũng đoán ra phần nào nội dung của câu chuyện, nhưng bà không thể ngờ ông Trần lại phản ứng kịch liệt như thế. Bằng vai diễn cầm cán dao cố hữu, bà cười nhạt, “Ông tiếc cho đứa con gái của mình à? Có nhiều lắm không? Thưa ông chủ tịch Trần?”
Ông không quan tâm câu hỏi chế giễu đó. Ông giằng lấy ly nước ra khỏi tay bà Châu đang đưa lên miệng, “Tôi hỏi bà, con bé nó đang ở đâu? Bà đã ép nó phá thai và đày nó phải ở đâu? Bà nói ngay, nói ngay cho tôi?”
“Về mặt pháp luật, con bé mang họ Tô, không phải họ Tôn, nên càng không thể là con gái của ông”, bà Châu cười nhạt, “Nhưng trên giấy tờ, ông là ba đẻ của thằng Tuấn, xin ông Trần hãy nhớ cho”.
“Được. Bà nói hay lắm. Nhưng về thân thế, về cốt nhục, đã bao giờ bà tự hỏi bản thân, ba đẻ của con trai bà hiện đang sống ở thành phố nào của Liên bang Nga chưa?” Ông Trần giận dữ, “Bà xót con trai bà, nhưng con gái tôi không có tội. Tội là ở tôi, không phải con bé. Bà hiểu không?”
Bà Châu cười gằn. Đôi mắt bà bắt đầu nổi những đường vân đỏ. “Sao năm xưa, ông không vì tình yêu vụng trộm đó mà vứt hết vinh quang, quyền lực? Tôi nói cho ông hay. Thứ ông cần là tiền, là tiền, là đứng tên ở công ty cũng như căn nhà, chứ không phải là con gái. Ông không đủ tư cách để lên giọng với tôi.”
“Bà...  Bà... ”, ông Trần tháo gọng kính và đặt xuống bàn. Hai tay ông ôm lấy đầu và day day bên thái dương. “Bà giỏi lắm. Bà là người vợ biết ngồi lên đầu chồng rồi đấy... ”
“Còn ông? Ông biết gì về việc phải làm một người chồng tốt là như thế nào?” Bà Châu hỏi lại và từ từ ngồi xuống chiếc ghế như cũ. Giọng bà mệt mỏi, “Tôi khẳng định và yêu mến sự thông minh cũng như nhan sắc của con bé. Nhưng, đời cha ăn mặn, đời con khát nước, là ông phản bội tôi trước, là ông ép tôi, là ông có lỗi với tôi trước, ông không có quyền trách móc gì cả. Cho dù thằng Tuấn không phải con trai ông đi chăng nữa, nhưng ông đồng ý kết hôn với tôi là vì cái gì khi tôi đã mang bầu bốn tháng? Vì tiền. Là vì tiền cả thôi! Sau khi kết hôn, tôi không phản bội ông. Còn ông? Ông nhìn lại mình mà xem. Ông đã làm gì? Làm gì? Khi làm chuyện đó, ông có thử nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Ông Trần im lặng. Do ông, từ đầu đến cuối, là do ông, do ông. Ông xua tay, “Bà về đi... ”
“Còn điều này nữa, chuyện ông nhờ lão Trương thu mua cả chục hecta cao su với giá cao hơn trên thị trường lúc bấy giờ để người đàn bà đó có tiền chữa bệnh ở Mỹ. Nói cho ông nghe, tôi biết hết, biết hết. Nhưng tôi im lặng bởi tôi biết ông đã không hề đặt chân lên đó. Ông thử hỏi lại mình đi, là tôi, hay là ông, người nào mới là người không có trái tim?”
“Bà thôi ngay đi. Tôi nói cho bà hay. Chuyện bà mướn bà Miên làm việc ở rừng cao su là ý gì? Không phải là việc bỏ một lượng độc nhỏ vào từng lần sắc thuốc chứ? Bà ra khỏi phòng này ngay. Ra ngay.”
Đáp lại sự giận dữ của ông Trần, bà Châu mở nụ cười nhạo báng.
{ { {
Tiếng cười của người đàn bà dội đến tai cô nghe chua xót. Cô ngồi gần như bất động ngay trên sàn tập lạnh buốt. Cô chết lặng, vẻ trầm tĩnh bị tước bỏ, chỉ còn cơn đau và sự yếu đuối hằn rõ trên khuôn mặt gầy hao.

“Bô sưu tập đông – xuân năm nay có ấn tượng không ạ?” Cô gái dẫn chương trình dứt tiếng, một tràng pháo tay dội lên rát bỏng.
“Các bạn sẽ cùng chúng tôi gặp gỡ với nhà thiết kế trẻ ngay bây giờ. Xin mời nhà thiết kế đầy tài năng, Tô Kim Uyên?”
Tiếng pháo tay vang lên như trống làng. Sau vài phút, thay vào đó là tiếng xì xầm bàn tán được rỉ qua lại tai nhau. Người dẫn chương trình tiếp tục mời gọi sự xuất hiện của Tô Kim Uyên thêm lần nữa.
Cho đến khi khán giả rối loạn, bóng dáng gầy và khuôn mặt tái nhợt mới thấp thoáng xuất hiện ở giữa cổng của sân khấu đang từ từ mở ra hai bên.
“Nào, cố lên em”, Nhã khanh trấn an cô, “Em. Nào. Đừng có xúc động nghen”.
Tiếng vỗ tay của khán giả dội lên liên tục.
Trong góc tối, anh nở một nụ cười vì cuối cùng cô cũng dám đối diện với sự thật mà anh đã đủ cam đảm để gửi đến theo lời dặn của ba anh trước khi ông sang Mỹ chữa bệnh.
Chen ra khỏi đám đông, anh bước lên phía khán đài với một cái cằm mới được cạo nhẵn, một chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu xám tro ấm áp, và một bó oải hương tím khô mà anh lặn lội mua được trong gian hàng cuối phố. Trái tim anh đập rộn ràng. Ánh mắt anh hướng thẳng về phía cô.
Cô cũng lặng im nhìn dáng anh trong tư thế cứng nhắc. Anh vẫn luôn yêu cô. Thậm chí còn yêu nhiều hơn cả trước đó.
Đến ngay cả Nhã Khanh đang đứng nép mình bên cánh gà cũng phải há miệng trước hành động của anh. Tố Uyên nổi giận và cố trụ chân trên nền gỗ của sân khấu. Nếu như Tố Uyên không phải là người phụ nữ được dạy dỗ, ăn học đầy đủ, chắc chắn cô sẽ dậm chân thình thịch rồi.
Nhưng anh không bận tâm. Anh vẫn tiến về chỗ Kim Uyên đang đứng. Vừa đi, tay anh vừa buộc chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh vào bó oải hương màu tím chung tình. Anh đẹp đẽ như một người Cossack, bay đến và trao tình yêu tới cô...
Kim Uyên đón nhận bó hoa oải hương trong nước mắt và cổ họng nghẹn lại. Nhưng cô không kịp đỡ và lôi anh đứng dậy, sau đó thì tống khứ anh ra khỏi khán đài như bao khán giả từng mang hoa tới.
Anh đã quỵ gối trước cô. Bàn tay đa tài của anh mà cô từng biết đến đang đưa lên trước mặt một chiếc nhẫn trắng, lấp lánh viên kim cương, cùng một lời cầu hôn qua ánh mắt.
Cô im lặng nhìn anh với sự tập trung đau đón. Mọi tế bào gào thét trong cô. Hai tiếng trả thù khiến cô chìm trong mộng mị.
Mọi ngọn lửa hân hoan mà anh muốn trao tới cô hình như không có hi vọng như khi anh đã tưởng tượng đến. Anh bình tĩnh nói, “Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào lúc khác, được không? Em yêu? Chỉ cần tình yêu của em dành cho anh vẫn như những tháng ngày trước, thì mọi rào cản sẽ là vô nghĩa. Đừng cố chấp. Đừng đánh mất cơ hội thứ hai.”
Đừng đánh mất cơ hội thứ hai.
Đừng đánh mất cơ hội thứ hai.
Tất cả những gì còn lại trong khoảng thời gian trên khán đài mà cô nhớ đến, là chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh đã trở thành lời thề ước ngay từ khi anh giữ chặt nó vào một buổi trưa nắng đổ lửa; là nụ hôn ngọt ngào kéo dài không một chút gượng gạo; là vòng ôm cô nhớ nhung và khao khát đã ở ngay bên khi mà nhiều đêm tưởng như đã lạc mất mãi mãi; là mùi hương của gỗ đàn và hồng nhung quyện trong lớp áo anh mang; là hơi thở nồng nàn mà cô tìm thấy giữa ranh giới mong manh yêu và hận; là ánh sáng mặt trời trong những ngày đông tê tái, ảm đạm.
Anh nói đúng, cô nên tin vào cổ tích, dù chỉ là một lần thôi.
Cô quên hết những nỗi đau mà mình đã chịu đựng. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô chìm trong ảo mộng của hạnh phúc. Chỉ cần thế thôi.
Anh tìm thấy cô, thấy đầu nguồn ẩm ướt mà chỉ anh mới được phép ngự trị. Điều này làm cô đỏ mặt vì xấu hổ khi nó quá dễ dàng. Sự xâm nhập nóng bỏng của anh như thứ kim loại bị nấu chảy cả nghìn giờ thôi thúc cô vì ham muốn và chìm trong khoái cảm.
Theo những cái vuốt ve dài và chậm chạp khi anh đi vào cô, theo những môi hôn ấm nóng được anh rải rác trên từng cm của làn da trắng mịn, nỗi đau trong trái tim cô như vơi đi từng chút một, tình yêu trong hai như nhân thêm theo một bội số.

Cô gối đầu lên cánh tay anh, hơi thở vẫn nhanh và đứt quãng, “Nói cho em nghe đi, sự thật đó là như thế nào?”
“Em luôn tin anh mà. Trước khi sang Mỹ dưỡng bệnh, ba đã gửi CD cho anh kèm theo lời nhắn, phải tìm và trói buộc em vào cuộc đời anh.”
“Ba đang bị bệnh ạ?” Cô hơi do dự, lần đầu tiên trong đời, cô biết đến tiếng nói của ba, và cô thiết tha mong một ngày, sự tồn tại của ba trong cuộc đời cô sẽ thành sự thật.
“Ba sẽ ổn thôi. Ba qua đó để kí hợp đồng là chủ yếu. Trợ lý sẽ giúp anh chăm sóc ba thời gian ở bên đó.”
“Ờ... ”, cô cười mỉm. “Nhưng CD đó là mới đây thôi ạ?”, cô nghĩ anh quá nóng vội và đã không nghĩ gì tới phản ứng của riêng cô.
“Không”, anh hôn lên trán cô và rẽ những lọn tóc sang bên vành tai, “Bốn ngày trước đó. Thật khủng khiếp. Anh chỉ muốn lao tới chỗ em ngay khi cái CD ấy dừng âm thanh ở giữa chừng. Nhưng anh không làm được. Anh nghĩ đến ai mới là ba thực sự của anh. Ông ta đang ở đâu. Rồi đến bên em? Như thế là anh ích kỉ, là ham muốn. Anh cố đày mình ngoài xưởng nhưng không tài nào tập trung nổi vào công việc. Anh nghĩ tới mọi giả thiết, mọi khả năng phản ứng nếu như em nghe chiếc CD này. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không có câu trả lời nào là khôn ngoan hơn cả. Anh đi đến một quyết định là sẽ để dành cho sự sắp đặt của duyên phận. Anh phải làm một điều gì đó công khai để em không thể từ chối trước sự ủng hộ cuồng nhiệt trên khán đài.” Một nụ cười ranh mãnh cong lên trên đôi môi anh, “Và, là thế đó... ”
Cô dụi đầu vào ngực anh, “Mọi chuyện vói em vẫn chỉ như mơ. Em cần một chút thời gian nữa. Nhưng ở hiện tại, em biết, anh thật tốt với em.”
Chân mày anh đột nhiên co lại, “Đừng nói với anh rằng, em đã yêu...  Thanh?”
Cô nhăn mặt, “Em tưởng, anh và chị Tố Uyên sẽ tái hợp”.
Anh tỏ ra bất ngờ về chuyện này, “Không đúng. Đó là chuyện quá khứ. Việc anh tới buổi biểu trình diễn lần này là vì em và Nhã Khanh gửi vé mời tới anh”.
Cô ngoan cố, “Em e là không phải thế. Thời gian em làm việc chung với Tố Uyên ngoài Hà Nội, em vô tình biết một tấm hình chung của hai người rơi ra từ cặp chị ấy lúc say xỉn. Rồi em phát hiện ra màu vàng chanh mà chị ấy thích. Và tên em, tên chị ấy... ” Cô dừng lại và nhìn vào mắt anh.
Không phải sự lúng túng hay bối rồi, thay vào đó là nụ cười như sao sáng điểm xuyết trong mắt anh, “Em ghen?”
Cô khờ khạo và chối đẩy, “Không có”.
“Rõ ràng là thế mà. Ngốc. Anh đã không còn yêu cô ấy kể từ lần đầu tiên gặp em.”
Cô kìm sự vui sướng của mình bằng một câu hỏi ngờ vực, “Lần đầu tiên?”
“Phải. Em nhìn anh chăm chú, và, ừm...  Anh đã không thể gặp em khi em luôn nghỉ học suốt một thời gian dài sau đó... ”
Cô vẫn nhìn anh, “Anh đã chú ý à?”
Ngón tay anh lướt trên môi cô và chỉ gật đầu, “Anh đã chú ý. Cái cách em nhìn anh thật đặc biệt khiến anh không quên nổi”.
Cô vùi đầu vào ngực anh, “Em biết mà. Em biết là trong suy nghĩ của anh, em khác người mà”
Anh cười toe toét và hôn lên vầng trán thông minh của cô.
Cô không nghi ngờ gì về tình yêu của anh nữa. Ngay cả lúc này, hận thù và nỗi đau cũng tan biến hết theo những cái vuốt ve dài của ngón tay anh. Cô cảm thấy mình dễ chịu, trở lên nhỏ bé, ngoan hiền, mềm lòng và yếu đuối.
“Thanh đã nghỉ làm ở xưởng. Kể với anh về anh ta đi. Chuyện gì đã xảy ra sau chiều hôm đó?”
“Anh ấy tỏ ra cáu kỉnh với những gì em gây ra. Nhưng sẽ tốt cả thôi, anh đừng bận tâm. Anh ấy trở ra Hà Nội, đang hoàn thành thủ tục và sẽ đi du học tiếp.”
Anh cười ranh mãnh, “Anh biết, anh biết mà”.
Cô lại đa nghi, “Anh theo dõi em?”
“Không hề. Anh chỉ vô tình đến đó thôi. Anh thề đó”, anh hôn lên vai cô, “Nhưng em có biết một điều là? Em có khả năng lưu đày những người đàn ông giỏi và đa tài không?”
Cô trề môi, “Vậy anh có biết, hiện tại mình có bao nhiêu cô gái đang chờ anh để mắt tới không?”
Anh cười phá lên, “Anh già rồi mà”.
Cô cười ngặt nghẽo, “Nhưng đủ khỏe để cùng em gây dựng lại lâu đài tình ái, nhỉ?”
Nụ cười chầm chậm lướt qua môi cô khi câu nói vô tình đó phát ra. Chẳng phải là kể từ ngày xa anh, cô đã luôn nghe “Lâu Đài Cát” hay sao?
Anh làm rối thêm mái tóc đã rối bù của cô từ hồi chiều, “Chắc chắn thế. Một sự kì diệu thứ hai và anh sẽ bảo vệ cả hai người. Hãy tin anh”.
“Em xin lỗi”, giọng cô ướt nước.  Đôi mắt vẫn cố gắng mở căng như ngăn cản những giọt lệ trong suốt đang bị ứ đọng nơi khóe mi. Chỉ cần cô chớp mắt là chúng sẽ thi nhau ào ạt chảy xuống.
Anh ôm cô chặt hơn. Anh nói cho cô nghe về đứa con họ sẽ có, về gia đình mà họ sẽ cùng nhau gây dựng. Anh sẽ giúp cô khôi phục lại phòng tranh thêu truyền thống. Anh muốn cùng cô là những vị khách đầu tiền đặt chân lên chuyến tàu mà giờ đây anh đã chắc chắn nó vượt hàng ngàn hải lý xa xôi một cách an toàn.

Cô đã dừng chân, không còn phải mải miết chạy theo ánh mặt trời ấy, không còn phải dò dẫm khi giật mình nhìn lại chỉ còn là một khoảng không mù mịt, tối tăm.
Từ giây phút ấy, anh đã luôn bên cô trong những ngày hạ nóng bỏng, luôn sưởi ấm linh hồn cô qua những ngày đông tê tái, luôn bên cô tìm về khoảng trời mới với trồi non xanh khi mùa xuân ghé lại, luôn cùng cô ý vị những câu thơ trong nắng vàng tươi khi thu ập về.
Cô biết, cô hiểu, từ giây phút này, cô sẽ không còn là kẻ cô đơn nữa. Và anh cũng thế, họ sẽ có một gia đình, một gia đình của riêng họ.


{  HÊT {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét