SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Lonny chạy bổ nhào về
phía thang máy, “Chờ đã. Xin chờ đã.”
Hạ Lam vội vàng nhấn
nút và cười mỉm với người đàn ông trong bộ vest đen khi anh ta bước vào. Đáp
lại sự thân thiện của nàng, cái nhìn thô lỗ của Lonny quét nhanh một đường
xuống tận gót chân rồi lại chuyển lên khuôn mặt, và sau cùng là tập hồ sơ đang
được giữ trong những ngón tay trắng của nàng.
Anh ta cười, “Cô đến
phỏng vấn hay nhận việc thế?”
“Vâng. Tôi đến phòng
vấn”, Yana gật đầu, “Và rất mong có ngày được quay lại để nhận việc ở đây.”
“Ái chà!!! Nếu cuộc
nói chuyện này là do tôi phỏng vấn thì cô đậu chắc cú rồi”, và Lonley cười ha
hả.
“Cảm ơn anh.”
Nàng bước ra ngoài và
được Lonny hướng dẫn cặn kẽ lối đến phòng chờ. Trước mắt nàng là hàng chục
người phụ nữ khác đang ngồi thành hàng chờ đến lượt phỏng vấn. Họ là những
người phụ nữ xinh đẹp và thời thượng. Trong bộ vest đen vùng đôi guốc cao ngất
ngưởng, nhìn họ thật tự tin, năng động mà vẫn thừa sức quyến rũ. Nhìn lại hình
ảnh phản chiếu trong gương, nàng trông hệt như cánh hạc trắng, bé nhỏ và cô
đơn. Nhưng mặc kệ, nàng đến đây là để xin việc, hay chí ít là để gặp được Eric
Paul. Nàng phớt lờ những cái nhìn tò mò của những ứng cử viên khác mà chỉ tập
trung cao độ vào việc xem lại những câu hỏi mà cả đêm hôm qua, nàng đã lục tung
khắp trên các trang mạng.
Tên nàng đã được gọi
và sẽ vào phòng sau hai phút nữa. Hít thở sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, bàn tay
nàng nắm lấy chốt cửa và xoay. Vừa bước vào phòng, nàng cười mỉm vì gặp ngay
‘anh chàng mới quen’ đang ngồi phía trước và là một trong hai người của hội
đồng tuyển dụng. Nhưng ngay lập tức, quai hàm chợt cứng ngắc và nàng gần như
ngã nhào về phía trước vì dẫm phải lớp váy dài trong lúc chỉnh lại tư thế để
chuẩn bị ngồi xuống. Và đối diện với nàng, Tường cũng đang nhìn không chớp mắt.
“Hừm. Hừm.” Lonny lên
giọng, và lập tức Hạ Lam buộc phải chuyển hướng nhìn về anh ta. “Hạ Lam Trần?
Hai mươi bốn tuổi.” Anh ta gật gật đầu trong lúc xem nhanh bộ hồ sơ và cuối
cùng, anh ta gào tướng lên, “Chúa tôi! Cô là con gái lớn của nhà ông Marc đấy
à?”
“Vâng.” Hạ Lam bình
tĩnh đáp lại và thầm nhủ, anh ta nên gọi Eric Paul ngay lập tức.
Và không ngoài dự
đoán, Lonny chộp lấy điện thoại và xin phép ra ngoài ít phút. Việc phỏng vấn
giờ chỉ còn Tường – bạn trai thuở thanh mai trúc mã của nàng.
Tường cầm lại bộ hồ
sơ và cố dán mắt vào từng trang giấy. Sau nhiều phút im lặng, anh ngẩng đầu lên
và cười mỉm trước sự căng thẳng đang hiển hiện rõ nét trên khuôn mặt Hạ Lam.
“Được rồi. Bỏ mấy câu
hỏi mào đầu nhé. Anh sẽ nhận em vào làm việc. Em còn có thắc mắc gì không?”
Bờ vai mảnh của nàng
trùng hẳn xuống. Lẽ nào lần đầu tiên tham gia phỏng vấn, kinh nghiệm mà nàng sẽ
có chỉ là như thế này thôi ư? Miễn cưỡng ít giây, nàng nói, “Em không có thắc
mắc gì cả. Buổi phỏng vấn thú vị nhất trong lịch sử, như em được biết.”
“Anh đã quá hiểu em,
nhưng câu hỏi kia cũng đâu có ý nghĩa gì. Em có thể đến nhận việc vào hôm nào?”
Thật tuyệt, Tường
luôn có những lời hay ý đẹp để khơi gợi lại mối quan hệ đã rất xa xưa của cả
hai người. Nàng cười mỉm, “Ngay ngày mai.”
“Anh đồng ý.”
“Cảm ơn”, Hạ Lam gật
đầu và đứng dậy, “Anh đã quá hiểu con người em mà. Không mào đầu đâu nhé. Em
xin phép về trước.”
Em được lắm, Tường ngẫm thầm và chào tạm biệt nàng. Anh
nhắn nhủ, anh rất mong sự xuất hiện cũng như công việc sẽ thuận lợi khi hai
người có làm chung trong dự án nào đó. Nàng cười khổ sở rồi toan bước đến cửa.
Tường gọi với, “Khoan đã…”
Những ngón tay nàng
nắm chặt lấy nắm chốt chưa kịp xoay, nửa thân người nàng quay lại.
“Ừm…”, Tường nhún
vai, “Rất vui được gặp em”, cuối cùng anh nói, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt”, nàng gật
đầu.
Y Y Y
0 Nhận xét