Chương 13, Hà Nội,
tháng 7 năm 1996
“Không!
Tôi sẽ không rời khỏi căn nhà này đâu.”
Mẹ Thành nói qua điện thoại. “Nếu cô muốn dọn tới đây sống, thì phải có gan và
bước qua xác của tôi.”
Thành
nép người sau cánh cửa phòng riêng.
Mẹ
Thành im lặng một hồi lâu, những ngón tay bà siết lại và nắm chặt lấy ống nghe.
Rồi bà nói, “Cô dám đến cơ quan của ông ấy để gây rối ư? Cô cứ thử xem! Nếu
công việc của ông ấy có xảy ra điều tiếng gì, thì căn hộ mà cô đang sống, tôi
cũng buộc phải ngừng chi trả, và hai mẹ con cô nên từ tìm kế sinh nhai.
Bà
lại im lặng một hồi lâu. Và cơn giận dữ cuối cùng cũng bùng phát. Cánh tay bà
đưa lên, rút cây trâm trên đầu và đặt mạnh xuống bàn trang điểm. Bà gằn giọng,
“Cô dám uy hiếp cả tôi ư?” Và bà cúp ông nghe xuống, rất mạnh! “Ả đàn bà trơ
trẽn này!”
Thành
vẫn thường bắt gặp những cuộc điện thoại như thế khi cậu định sang phòng mẹ
chơi hoặc có việc cần bà giúp đỡ. Nhưng ở cái tuổi lên mười một, cậu chẳng hiểu
đầu đuôi câu chyện và luôn tin tưởng vào lời trấn an của bà, “Đó chỉ là một
người bạn xấu tính của mẹ mà thôi. Cô ấy điện thoại tới để trêu đùa ý mà.”
Nhưng
không, vào buổi chiều đã tắt nắng ngay trong
ngày hôm đó, sự việc xảy ra trước tầng trệt nhà Thành đã trở thành tâm
điểm cho hàng chục người sống xung quanh trên con phố Hàng Bông.
Một
người phụ nữ - có lẽ là trẻ tuổi hơn mẹ Thành – đang ra sức lôi kéo một cậu
trai đi theo mình. Bà ta khóc thét với khuôn mặt lấm lem nước mắt, trong khi
hai tay đập ầm ầm vào cửa xếp đã kéo chặt.
“Ả
đàn bà cướp chồng!” Bà ta nói, “Cướp chồng mà lại còn trơ trẽn cướp cả nhà của
tôi nữa.”
Mẹ
Thành đứng từ trên ban công nhìn xuống. Người dân quanh phố cũng ra sức bàn tán
và chỉ tay về phía nhà Thành.
“Con
trai tôi đây!” Bà ta kéo cậu con trai theo lời chỉ trích của mình, “Nó còn
nhiều tuổi hơn cả con trai của ả đàn bà này. Ả ta chỉ là thứ lẽ, vậy mà dám to
gan phá hạnh phúc của chúng tôi.”
Thành
đu người lên ban công và nhìn xuống dưới. Cùng lúc, cậu con trai – tên Tuấn –
cũng ngẩng đầu lên nhìn với vẻ sợ sệt.
Tất
cả những gì Thành có thể giúp đỡ mẹ trong hoàn cảnh này là trò nghịch ngợm
của những cậu trai mới lớn. Từ trên cao,
trứng và cà chua được Thành ném tới tấp xuống dưới, “Cút về đi! Hai người hãy
cút đi cho. Nếu không, tôi sẽ gọi công an tới ngay bây giờ.”
Buổi
tối hôm đó lặng thing, mẹ Thành không khóc, bố Thành cũng chỉ ngồi lặng yên
ngoài ban công và châm hết cả bao thuốc lá đầy.
Ban
đêm tháng bẩy mưa rào, trời xối cơn mưa như trút nước.
Buổi
sáng hôm sau, người dân trong khu phố kéo nhau đi tập thể dục đông đúc và sớm
hơn thường lệ.
Qua
lớp kình mờ nhìn vào gian phòng trên tầng hai của căn nhà, người dân hô hoán nhau:
có người treo cổ bằng sợi vải trắng.
Là
mẹ Thành - người đàn bà cam chịu nỗi đau
suốt hơn mười năm kể từ lúc bắt đầu cuộc
hôn nhân của mình.
{ { {
Hà Nội, tháng 8
năm 1986
Trước
ngày cưới hơn một tháng, bố Thành đi cùng quan khách tới tụ điểm của thành phố
chỉ để tiêu khiển và kí kết những hợp đồng. Tại đây, ông có qua lại với
một người phụ nữ - nhưng đó chỉ là lần
duy nhất và cho rằng họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nhau.
Vào
ngày Thành đầy một tháng tuổi, bi kịch bắt đầu ập xuống căn nhà ba tầng nằm
trên con phố Hàng Bông ấy.
Người
phụ nữ trong quán hát nọ xuất hiện trước cửa
nhà, trên tay cô ta là đứa trẻ hơn hai tháng tuổi. Cô ta đã không khóc
lóc và van xin. Cô ta chỉ đưa ra đề nghị là được chung sống cùng một mái nhà.
Mẹ
Thành cắn răng chịu đựng, bà quyết định chu cấp cho cuộc sống của hai mẹ con
Tuấn trong một căn hộ khác cách đó rất xa.
Bố
Thành lúc nào cũng mang trong mình ám ảnh của tội lỗi. Ông thường xuyên nhận
những chuyến đi công tác xa để tránh gặp mặt hoặc rơi vào hoàn cảnh khó xử. Có
những năm, ông đi biền biệt ở nước ngoài đến gần cuối năm đón Tết Nguyên đán
mới trở lại quê hương.
Chỉ
cần nghe được tin bố Thành về, mẹ Tuấn lại mang con trai qua nhà kể lể công sức
và những tổn thương, đau khổ suốt những ngày cơ cực vừa mang bầu vừa đi tìm ông
là ai, ông đang sống ở đâu?
Ngay
cả Tuấn – từ một cậu bé nhút nhát, ngoan hiền, sau khi nghe những lời chỉ trích
thậm tệ từ mẹ mình, cậu trở lên hư hỗn, có suy nghĩ lệch lạc và cho rằng Thành
là người đã cướp đi bố, mẹ Thành là
người đã cướp vị trí đứng trong căn
nhà đó.
{ { {
Bốn
chín ngày mẹ Thành mất, cũng là ngày mẹ con Tuấn dọn dẹp đồ đạc chuyển đến sống
ở căn nhà trên phố Hàng Bông.
Từ
một đứa trẻ hiếu động, Thành trở nên trầm tính hơn. Ngoài những thời gian trên lớp, cậu ngồi suốt nhiều
giờ đồng hồ trong phòng mẹ để tránh mặt mẹ kế, và chối đây đẩy việc gây gổ đánh
nhau với người anh – em cùng bố khác mẹ.
Sau
khi cúng một trăm ngày cho người đàn bà bạc mệnh, Thành thu gom quần áo và đồ
dùng cá nhân để lên sống cùng bố tại cơ quan của ông. Trong khoảng thời gian
ấy, ông cũng quyết định rao bán căn nhà và chuyển mẹ con Tuấn về thị trấn Cẩm
Phả - Quảng Ninh.
Rồi
ông và Thành cũng chuyển về nơi đó. Ông không muốn những lời dị nghị hay ác ý
từ người dân quanh khu phố hoặc lời đàm tếu của đám trẻ sẽ ảnh hưởng đến nhận
thức và sự trưởng thành của con trai ông.
Ông
muốn cho Thành một môi trường mới để cậu bắt đầu lại. Ông nói, “Bố rất yêu
thương và kì vọng vào tương lai của con.”
Và
Thành đã chịu đựng, rất nhiều.
0 Nhận xét