SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Bữa cơm tối đến muộn
hơn so với dự kiến. Họ ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn gỗ nhỏ. Những
món ăn giản đơn đúng như Hạ Lam nói nhưng nó được sắp xếp, dàn trải ra gần hết
mặt bàn. Eric uống khá nhiều rượu trong lúc lắng nghe nàng kể về cuộc sống của
mình trước đây. Nhưng khi nàng kể về Tường, Eric cắt ngang dòng hồi tưởng đó.
“Anh ta luôn bảo vệ
em trước mọi tình huống?” Eric nhìn nàng chằm chằm qua vành ly đã uống cạn. Nhưng Chúa
tôi! Hình ảnh Hạ Lam cứ dạt sang trái, lại trôi sang phải.
“Gần như thế, trừ lúc tối đến, người nào phải
về nhà người nấy thôi”, nàng cười thành tiếng.
Chàng chớp mắt liên
tục để chắc rằng Hạ Lam vẫn đang ngồi thẳng lưng trên ghế, hoàn toàn không phải
là ảo giác cứ đung đưa. “Vậy sao anh ta lại bỏ em? Chẳng lẽ chỉ vì mấy năm ngắn
ngủi khi đi du học ư?”
Hạ Lam cười buồn,
“Anh ta tán tỉnh Neeley. Nhưng Neeley lại chủ động tấn công Franck”.
“Ôi Chúa”, Eric gật
đầu. Chàng nấc lên nhưng vẫn không để mắt mình rời bỏ mắt nàng. “Hana. Anh muốn
giải thích. Nghe này, em yêu? Anh từng không thường xuyên đến gặp em, dù rất
muốn, rất rất muốn. Không phải vì anh không yêu em, không nhớ em. Mà anh chỉ cố
gắng, ừm…, anh chỉ muốn không có lỗi với em thôi, không muốn, không hề muốn có
lỗi với em…, và với bất kể ai. Hãy tha thứ cho anh, Hana. Anh yêu em. Đừng bỏ
anh. Đừng xa anh. Hana. Anh yêu em…, yêu em…, Hana…”
Và Eric Paul đổ gục
xuống bàn.
Y Y Y
Sáng ngày hôm sau, Hạ
Lam trở dậy khi bầu trời đã quang đãng. Đầu nàng đau ê ẩm với cái bụng phát ra
vài tiếng kêu khó chịu vì cơn đói. Nàng không nhớ vì sao mình lại ngủ ở trong
phòng Eric nữa? Vậy Eric đã ở đâu?
Rồi nàng thở phào.
Váy áo của nàng vẫn nguyên vẹn, đủ đầy như buổi tối ngày hôm qua. Cả căn phòng
trống trơn không tiếng động. Tất cả những gì còn xót lại trong trí nhớ của nàng
là lời xin lỗi cùng tiếng yêu từ Eric.
Nàng đưa tay cào nhẹ
mái tóc rối và mỉm cười hạnh phúc, không hơn. Khẽ gạt khuy chốt, cánh cửa sổ mở
ra theo chiều đẩy sang ngang. Bầu trời cao và trong hơn, tuyết cũng ngừng trút
từ bao giờ. Cách lối đi chừng hai mươi mét, Eric Paul cùng một vài người dân
trong vùng đang nói chuyện về việc cào tuyết sau cơn bão để lấy lại đường đi. Hạ
Lam thích thú ngắm nhìn chàng từ khoảng xa mà chàng vẫn đinh ninh, nàng đang
ngủ say như kéo bễ.
Đến khi Eric quay
người lại lối đi về căn nhà, chàng phát hiện ra cửa sổ căn phòng ngủ đã thông
gió. Hana của chàng ngờ nghệch, đôi mắt vẫn gần như mơ màng, chỉ có đôi môi của
nàng, chúng mở rộng như một đóa hoa, “Chào Eric. Buổi sớm sau cơn bão thật dễ
chịu”.
Eric hét lên, “Em có
muốn một cuộc đi dạo không?”, chàng vòng hai tay chống sang bên hông.
“Tất nhiên rồi”, Hạ
Lam cũng hét trả lại kèm theo nụ cười toe toét.
“Vậy nhanh xuống đây
đi, con heo ngủ nướng của anh”, Eric cười thành tiếng. Phía xa, mấy người dân
trong vùng cũng ngoảnh đầu nhìn lại.
“Ôi Eric? Anh vừa gọi
ai cơ chứ? Anh đang làm em xấu hổ đấy.”
Hạ Lam chạy nhanh vào
phòng tắm và làm vệ sinh buổi sáng. Sau những bậc cầu thang ngoằn nghèo, nụ
cười trên môi nàng chợt tắt ngúm khi bắt gặp Eric đang ở dưới chân cầu thang nghe
điện thoại, “Được rồi, Lonny… Tôi hiểu… Tôi sẽ về ngay”.
Chàng nhìn nàng, nhún
vai đầy tiếc nuối. “Hanaa. Anh rất tiếc. Chúng ta phải trở lại nông trường Marc
ngay thôi. Trợ lý của anh vừa điện thoại, ông Dexter Marc không được khỏe, và
bà Amy Nguyễn đang cho người đi tìm em”.
“Ôi không!!!”
“Bình tĩnh nào, Hana”,
chàng kéo nàng về phía mình, “Em đã hứa với anh, dù có chuyện gì, em cũng sẽ
không bao giờ rời xa anh. Em nhớ không?”
Nàng gật đầu, “Em
nhớ. Giờ thì chúng ta đi thôi. Em không muốn bị trễ giờ tàu đâu”.
Eric hôn nhanh vào
trán nàng. Chàng kéo lấy áo choàng, khăn len và lục tìm chìa khóa trong ngăn
tủ, “Chúng ta sẽ về bằng xe của anh. Dĩ nhiên, chúng ta phải ăn tạm gì đó trên
xe luôn.”
Chàng mệt mỏi với sự
giả dối của chính mình. Nhưng vì kế hoạch đã sắp được hạ màn, chàng kiên nhẫn
thêm, một chút, một chút nữa.
Hạ Lam sửa soạn áo
quần và ít đồ ăn cần mang theo, trong khi đó Eric gần như lặng thing ở ngoài
phòng khách. Chàng biết chắc rằng, Hạ Lam sẽ không bao giờ thứ tha, và nàng sẽ
rời bỏ chàng, sau vài giờ nữa.
Chàng chấp nhận, đó
là điều chàng xứng đáng phải nhận. Bởi tình
yêu thánh thiện, không vụ lợi đến thơ ngây của nàng đã đi trật đường, và chàng
trở thành kẻ ngáng đường không báo trước.
Y Y Y
0 Nhận xét