SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Khi Eric Paul trở
xuống phòng khách, Hạ Lam cũng đã không còn ở trên chiếc trường kỉ, bên cạnh lò
sưởi cũng không, những những âm thanh phát ra từ căn bếp nhỏ đánh thức sự tìm kiếm
của chàng. Khóe miệng chàng hơi cong lên, một nụ cười mang vẻ cuốn hút đầy bí
ẩn.
Hạ Lam không nấu nướng
– điều này đi ngược với dự đoán của chàng. Bầu má nàng tì lên cánh tay duỗi
thẳng theo chiều rộng của bàn ăn. Những đầu ngón tay mân mê cái quai cầm của
chiếc tách café nguội lạnh. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, chúng mở to và nhìn chằm
chằm về ô cửa sổ được tách ra rộng khoảng quá gang bàn tay. Eric hiểu nàng đang
cảm nhận điều gì, mọi thứ tò mò hệt như những ngày ngắn ngủi chàng ở Việt Nam
với không khí tuyệt vời và cảnh quang đa sắc nơi thành phố hoa Đà Lạt.
Những ngón tay Eric
đập vào mép tường ngăn giữa phòng khách và phòng bếp. Hạ Lam giật mình, ngoảnh
đầu lại.
“Anh không cố ý làm
em phải hoảng hốt, Hana!”, chàng cười ủ dột khi tiến về phía nàng, “Mọi thứ thế
nào? Có giúp cho công việc của em không?”
Eric Paul đơn giản
trong chiếc quần jean màu tro và chiếc áo choàng dài tới đầu gối. Tóc chàng vẫn
hơi ươn ướt. Bộ râu quai nón có vẻ ngắn hơn so với ban chiều. Và nàng ngửi thấy
mùi thơm dịu của nước hoa khi chàng vòng qua người nàng để kéo chiếc ghế ra
khỏi hộc bàn.
“Mọi thứ còn khá lạ
lẫm với em. Có thể là nó sẽ giúp cho công việc rát nhiều, nhưng hiện tại, em
vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.”
“Vậy hãy cứ để mọi
thứ được tự nhiên”, chàng thì thầm. “Em muốn ăn và uống gì vào bữa tối? Bà
Winner sẽ không đến vào chiều nay, vì thế chúng ta phải tự xoay sở thôi.”
Hạ Lam nuốt khan khi
kí ức vào buổi sớm nay lại dội về. Và rõ ràng là Eric đang cố tình lảng tránh
về cơ thể của nàng. Bà Leslei Winner hoảng sợ - điều mà lẽ ra bà ấy hoàn toàn
không nên phản ứng quá lộ liễu. Vậy còn Eric Paul? Chàng đã nhìn thấy chúng, thậm
chí là toàn bộ cơ thể nàng, chàng cũng đã sợ hãi, hay chàng thương hại, và sự
dịu dàng mà chàng đang đối xử là vì điều gì? Vì chàng nghĩ nàng có khuôn mặt
đẹp tự nhiên cùng cơ thể nữ tính, ấm áp, đầy cuốn hút dù luôn ăn vận trong
những bộ đồ kín như bưng? Vì chàng không còn cách nào khác, như xa lánh, như
hạn chế tiếp xúc, trò chuyện vì nàng đã gần như vứt bỏ mạng sống của mình để
đến đây. Không thể nào! Không thể nào! Chàng yêu nàng! Và chàng muốn gìn giữ
cho nàng! Chỉ vậy thôi?
Eric vừa nói vừa với
tay mở tủ lạnh, “Tối nay em muốn ăn gì? Anh thấy có thịt bỏ, mì Ý, khoai tây,
với một chút rau củ quả khác nữa. Có lẽ sáng mai cơn bão qua đi, chúng ta sẽ
không còn phải ăn những đồ kiểu đông lạnh thế này nữa”.
“Cứ nhét đầy dạ dày
là em ưng”, Hạ Lam cười khẽ, “Em không biết nấu những món ăn kiểu Pháp đâu. Vì
thế, em không chọn gì cả”.
“Ôi Chúa. Chẳng lẽ
chúng ta lại ăn bánh mì nướng, uống kèm rượu hay sao?” Eric kêu lên. “Không!
Không! Hana? Ý em thế nào? Những thứ có sẵn trong này có đủ đầy để chế biến
thành món ăn Việt Nam?”
Tất nhiên, Hạ Lam mỉm
cười. “Em nghĩ là vừa đủ để chúng ta có một bữa tiệc nho nhỏ chào mừng cơn bão
này đấy!” Và nàng không hiểu rằng, nụ cười của Eric chứa đầy sự cay đắng là nỗi
đau mà chàng đang phải nếm dần, vì đây sẽ là bữa ăn đầu tiên hoặc duy nhất
trước khi nàng biến mất khỏi cuộc đời đầy dã tâm, âm mưu và sự giả dối mà chàng
đã – đang phạm phải.
Trong lúc chuẩn bị
bữa ăn tối, Eric phụ bếp bằng việc gọt khoai tây, cà rốt, rửa cà chua và ít rau
sống. Chàng kể cho nàng nghe về tuổi thơ trên nông trường cùng cha, hay khi trở
về giúp mẹ bổ củi và đi câu cá ở vùng này. Chàng nói về mẹ mình rất nhiều, cách
bà yêu thương và chăm sóc cho con cái, cách bà luôn nói mọi điều tốt đẹp về
chồng mình dù thực tế rõ rằng bà đã bị đuổi ra khỏi căn nhà đó. Khi Eric kể về
thời trai trẻ của mình, Hạ Lam tò mò hỏi chàng đã để ý đến bao nhiêu cô gái
rồi? Eric lặng người đi ít giây, rồi chàng nhún vai, “Có một người, từ lâu lắm
rồi, và không ai khác nữa, cho đến khi em xuất hiện và bước vào cuộc đời anh”.
Đôi mắt nàng ngây dại
nhìn chàng, “Anh nói dối em?” Nhưng Eric chỉ im lặng rồi lắc đầu. Hạ Lam dừng
việc thái những lát thịt bò lại, nàng lẩm bẩm, “Trái tim em sẽ nhức nhối vô
cùng nếu phải tin điều này đấy”.
“Hana…”, chàng nói và
bước về phía nàng, tay chàng bao quanh và siết lấy cơ thể nàng vào ngực mình từ
phía sau. Giọng Eric thì thầm, “Anh biết, em nghĩ rằng anh đã buông hàng tá
những lời tán tỉnh cho các cô gái mong muốn có một cuộc tình mây mưa sau vài ly
rượu nặng. Nhưng anh nói thật, chưa có một cô gái nào cả trong nhiều năm nay”.
chàng nhìn sâu vào mắt nàng, “Thề có Chúa”.
Trước khi Hạ Lam có
thể cằn nhằn, cãi lí, môi chàng đã ép chặt lấy môi nàng. Cánh tay của chàng bao
quanh người nàng, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt sàn gỗ trong khi môi chàng vẫn không
rời khỏi môi nàng. Hai tay nàng loạng quạng đưa về phía sau để chắc rằng, mình
không ngồi lên một vật gì đó đang đặt trên thành kệ bếp. Đầu nàng ngả vào vòng
tay chàng, đôi môi nàng vừa hé ra để muốn có chàng nhiều hơn, thì đột nhiên,
nàng nhận ra má mình ươn ướt nước. Nhanh chóng, nàng chấm dứt nụ hôn đột ngột
này.
Hai tay nàng thả lỏng
ở gáy chàng, lướt ngang về phía vùng cổ, chầm chậm, len lên khuôn mặt mà nàng
luôn tò mò, đường nét sẽ như thế nào nếu bộ râu được cạo bỏ và tóc sẽ cắt ngắn
hơn. Và đôi mắt đẹp, sâu thăm thẳm, tròng mắt là một màu xanh lục từng đẹp dịu
dàng của chàng giờ lại long lanh nước.
Giọng nàng hoảng hốt,
“Anh sao thế? Eric?”
“Anh ổn”, chàng chỉ
gật đầu, “Xin lỗi.. Anh rất xin lỗi em. Xin lỗi, Hana…”
Và nàng không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, “Vì điều gì cơ?”
Chàng lấp lửng, nước
mắt vẫn chảy ra quá sức dễ dàng, “Nếu anh làm điều gì có lỗi với em, có thể em
sẽ không tha thứ, nhưng em có thể hứa, em sẽ không rời xa anh, không rời xa
anh, được không? Hana? Em có thể hứa không? Không rời xa anh, không rời xa
anh?”
Hạ Lam sững người.
Chàng đã quá tốt đối với nàng. Chàng đã quá đỗi hoàn hảo. Chàng là một người
đàn ông đẹp, tuyệt vời, một người mà bất kể người phụ nữ nào cũng tự hào, hãnh
diện nếu được ở bên, và gọi chàng là chồng. Chàng chẳng có lỗi gì với nàng,
ngoài việc, chàng đã đánh cắp trái tim
của nàng.
Eric Paul vẫn xin lỗi
nàng. Tay chàng vòng qua hông nàng. Đầu chàng áp nghiêng lên mảnh vai gầy của
nàng. Hơi thở khó nhọc từ chàng phả vào vùng da nhạy cảm ở cổ họng nàng. Nàng
nuốt khan, “Không. Em sẽ không rời xa anh, không rời xa anh cho đến khi anh vẫn
còn muốn ở gần bên em”.
Eric cười ủ dột.
Chàng là ai? Chàng đã làm gì thế này? “Hana. Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Đừng
bao giờ rời xa anh cả”.
“Không rời xa.” Hạ
Lam cố gắng ngồi thẳng người. Nàng nhắc lại, “Không rời xa”.
“Cảm ơn em, HaNa.”
Chàng thở dài như một sự nuối tiếc nặng nề. Eric ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay
chàng lướt trên bờ môi run rẩy của nàng. Lần đầu tiên, chàng thừa nhận, “Anh
yêu em, Hana. Anh muốn nói với em rất nhiều lần, rất nhiều lần, rằng, anh yêu
em”.
Y Y Y
0 Nhận xét