SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.19)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)
Tiếng gõ cửa khá nhẹ cất lên. Hạ Lam buông tờ báo đang đọc dở sang bên mặt chiếc tủ gỗ. Mắt nàng chăm chăm về phía cửa.
“Eric? Anh vào đi…”
“Ồ, không…”, giọng một người phụ nữ lạ cất lên.
Và hơi thở của Hạ Lam đột nhiên bị đứt. Cơ thể nàng co rúm lại và quấn chặt lấy mảnh chăn, “Ai? Ai ó… đó…ó…?”

“Thật xin lỗi. Cô Hạ Lam. Tôi là Leslei Winner. Ông Paul muốn tôi giúp cô thay một bộ đồ. Ông ấy sợ cô sẽ khó chịu và có cảm giác không thoải mái khi đã đến giờ ăn trưa.”
Cả cơ thể Hạ Lam mềm nhũn, trườn xuống tự do theo bề mặt bông mịn của chiếc gối kê dưới lưng. Nàng lắp bắp, “Tôi không khóa cửa. Thật xin lỗi vì tôi phải làm phiền bà.”
Cánh cửa mở ra. Hạ Lam nhận ra người phụ nữ này. Bộ quần áo của nàng đã được hong khô, vắt dọc trên cánh tay của bà.
“Phiền hà ở đâu? Cô ngại ngùng gì chứ? Tôi coi cô như con gái của tôi mà”, giọng bà ấm áp, “Tôi mang thêm củi cho ông Paul vì lúc sáng giao thức ăn mà sơ ý quên béng mất”. Bà tiến gần về phía giường, “Nhìn cô thật đẹp. Cô để tôi phụ cô việc mặc lại đồ nhé!”
“Cảm ơn. Tôi không sao. Tôi có thể tự làm việc này. Ông Paul có vẻ luôn coi tôi là một đứa trẻ. Nhưng chúa tôi! Tôi đã hai mươi bốn rồi đấy!”
Nàng rên rỉ trong lúc trườn xuống khỏi giường. Nhưng người phụ nữ này vẫn cương quyết giúp nàng mặc váy, áo. Trước tấm gương khổ rộng đóng dập vào bề mặt tường, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên dừng tay, mặt ngây ra như thể niềm vui, tiếng nói cười ban nãy chỉ là giấc mơ bị bỏ ngỏ.
Hạ Lam nhận ra sự im lặng đột ngột này. Một giây, quá nhanh để nàng quay mạnh người lại, vơ lấy đám váy áo còn sót lại trên thành ghế tựa để che lấy phần cơ thể. Nàng lung túng, “Làm ơn. Bà hãy ra ngoài được chứ? Tôi hứa với bà, tôi sẽ nói với ông Paul, bà đã rất rất tốt đối với tôi”.
“Ôi không! Cô Hạ… Hạ Lam… Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý… không cố ý đâu…?”
“Phiền bà”, Hạ Lam cướp lời”, Bà hãy ra ngoài đi…”
Bà Winner lúng túng, bà chần chừ vài giây sau và quyết định ra ngoài. Yana thở hổn hển, nàng ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh. Đột nhiên, cảm giác đau nhói từ vùng lưng dội lên khiến nước mắt nàng chảy xuống. Những vết thẹo, nổi lên thành đường dài, màu trắng tái, chi chit ở khoảng dưới phần lưng, kéo dài xuống tận đầu gối và điểm dừng là những vết lờ mờ ở bắp chân. Lẽ nào, Eric cũng đã từng hoảng sợ khi nhìn thấy cơ thể nàng. Và giờ là lúc, chàng không dám đối mặt. Vậy nàng lên rời đi, chẳng còn điều gì giữ chân nàng ở đây nữa, chẳng còn điều gì cả…
Nhưng giọng chàng từ lầu dưới đột ngột vang lên. “Bà Winner? Cô Hà Nam lại làm nũng bà phải không?”, tiếng chàng dừng lại không quá một giây, “Hana? Lúc nào với anh, em cũng là cô gái tuyệt vời nhất. Đừng cầu kì để trở thành quý cô. Em đang đói, và sức khỏe của em cần phải hồi phục trước khi trở nặng hơn nếu đợt bão tuyết kéo tới vào đêm nay đấy”.
Đôi mắt nàng mở lớn. Tiếng bà Winner tóc vàng khe khẽ qua lớp cửa, “Cô Hạ Lam? Cô nên để tôi giúp một chút. Ông Paul sẽ trách tôi mất thôi”.
Hạ Lam đưa mắt về phía cánh cửa, những giọt nước mắt lại xối ra, liên tục. Cơ thể của nàng, những vết thẹo trở thành nỗi ám ảnh, nuôi dưỡng theo thời gian biến thành sự tự ti, mặc cảm mà nàng không bao giờ muốn ai biết đến. Nàng ngu ngốc, tâm trí nàng tê dại, cả trái tim nàng nhức nhối vì sự xuất hiện của Eric, những cử chỉ, sự quan tâm, câu bông đùa trọc tức từ chàng khiến nàng quên mất mình là ai. Tại Việt Nam, nàng là 3L. Nhưng với chàng, nàng là ‘cô gái tuyệt vời nhất’, luôn luôn.
Hạ Lam đứng dậy, thọc cánh tay vào ống tay áo dài, những ngón tay gầy uể oải cài lại từng nút cúc. “Tôi đã sắp xong, bà Winner thân mến. Mọi chuyện vẫn bình thường cả.”
“Tôi xin lỗi, cô Hạ Lam”, giọng bà Winner nhỏ nhẹ qua lớp cánh cửa gỗ, “Tôi thực sự không nên…”
“Tôi đang mặc váy”, Hạ Lam lờ đi những gì bà Winner đang nói, “Ái chà, nó rất thơm – một mùi thơm của gỗ đàn hương và hoa hồng, bà Winner ạ”.
“Dạ phải, phải rồi”, giọng bà cuống cuồng, “Đó thực sự là một mùi thơm hoàn hảo và vô cùng dễ chịu, cô Hạ Lam! Ông Paul, ông ấy luôn…”
“Tôi đang chải tóc.” Hạ Lam ngắt lời trước những điều ca tụng về Eric Paul sắp được bà Leslei Winner tung hô. “Tóc của tôi thật cứng, và nó lại bị rụng. Tôi luôn lo lắng về điều này. Tôi cũng đang tự hỏi, vì sao tóc của tôi vào ngày hôm  nay, không mềm suôn, óng mượt như thường ngày cơ chứ?”
Và lần này, bà Winner không lên tiếng. Bà không hiểu cái cô Hạ Lam được ông Paul cưng chiều này là người như thế nào. Bà chỉ cảm thấy bản thân thật xấu hổ khi cô Hạ Lam đang có vẻ ám chỉ về sự ‘hoảng hốt’ của mình mà thôi. Nhưng bà không suy nghĩ được nhiều, chưa đầy ba mươi giây sau, cánh cửa phòng mở ra, trước mặt bà là cô gái khá cao, người mảnh dẻ, mặc lên người chiếc váy màu xanh lơ, hơi bồng lên từ phần eo buông rủ dài xuống tận mắt cá chân, chỉ để lộ ra một đôi dày vải màu sữa. Mái tóc dài của cô gái đúng là khô, xơ, được chia đều sang hai bên che kín hai bên ngực. Cái cổ của cô gái khá trắng, cao. Ở đó, cái yết hầu nhỏ hoạt động liên tục như thể đang kìm những tiếng nấc. Và cuối cùng, khuôn mặt của cô gái, một màu trắng tái trông đến tẻ nhạt, làm nổi bật lên đôi mắt màu đen láy ẩn dưới hang chân mày cong, đến sống mũi không quá cao và bờ môi đang mấp máy. “Bà Winner? Tôi có thể tự làm được mà. Tôi rất cảm ơn bà đã có mặt và hôm nay, nhưng tôi sẽ tự xoay sở được vào những ngày kế tiếp.”
“Ôi trời! Hana?” Eric xuất hiện ở giữa cầu thang, “Em ổn cả đấy chứ?”
Hạ Lam hơi nghiêng người để tránh bả vai của bà Winnwer, nàng có cái nhìn trực diện với Eric Paul, chàng đang rất thoải mái trong chiếc quần tây và áo sơ mi màu hạt dẻ.
“Em ổn. Rất ổn. Và em rất muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới và Leslei Winner. Bà ấy quả thực rất tốt, giúp em mọi việc, từ đính cái khuy áo cho đến chải tóc.”
Bà Winner hết sức hoảng loạn. Môi bà lắp bắp chẳng nói được một câu gì trước sự tán dương một cách lố bịch đến mức trơ tráo của cô gái tóc đen này. Kể cả khi ông Paul cảm ơn bà, bà cũng nghệt mặt ra.
“Em phải ăn súp nóng, xuống đây đi Hana.”
Rõ ràng, Eric tỏ ra rất hài lòng vì lối xưng hô của Hạ Lam cùng sự giúp đỡ từ bà Winner. Chàng đi nhanh lên cầu thang, đỡ tay nàng và dìu từng bước một cách cẩn trọng.
Bà Winner đứng nguyên ở chỗ cũ ít phút. Bà có cảm giác, người con gái này là phù thủy chứ không phải nàng bạch tuyết. Dù cho Hạ Lam vẫn đang đi cùng Eric và hướng về trước mặt, nhưng bà luôn tưởng tượng ra, đầu người con gái này quay lại nhìn bà, đôi mắt đờ đẫn, và khóe môi cong lên, vẻ chế giễu, ngầm thách thức, “Cơ thể đầy thẹo mang phần xấu xí của cô vẫn đánh cắp được trái tim của chàng hoàng tử này”.
Eric không hề đả động đến những vết thẹo trên cơ thể nàng. Chàng quan tâm và thúc ép nàng cần phải ăn uống, và tuyệt nhiên trong suốt bữa trưa, chàng không trêu ghẹo nàng, buông lời tán tỉnh nàng, chỉ nhìn nàng với sự xót xa ẩn sâu trong tâm khảm.

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét