SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.17)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)
Nàng mong ngóng được gặp lại Eric Paul hơn bất kể lúc nào. Và bây giờ, tai họa ập xuống đầu nàng. Nàng có thể chết trước khi được nhìn thấy cái cơ thể rũ rượi không còn chút nam tính của chàng, nằm trườn mình bên đống chai Whisky rỗng nước không còn một giọt rượu nằm ngổn ngang trên mặt sàn gỗ.

Nàng lo lắng. Nàng sợ hãi. Và nàng băng qua dòng sông đang kì đóng băng thay vì cuốc bộ một khoảng dài và đi lên con cầu gỗ được người dân ở đây xây dựng tạm bợ.
Bước chân đầu tiên đặt lên lớp băng dày, thật cứng, nàng nghĩ, bước chân thứ hai, thật ổn mà, và nàng lao về phía trước được thêm ba bước trước khi rơi xuyên qua một lớp băng. Đầu nàng trống rỗng khi rơi xuống tự do, rồi chìm nghỉm vì hoảng sợ. Nàng không biết bơi và vùng vẫy hết sức có thể để tóm được một trong những gờ băng vỡ đang nổi xung quanh.
Đầu vừa ngoi lên khỏi mặt nước, nàng hớp lấy không khí. Nhưng mọi thứ lại xảy ra quá nhanh, chỉ chưa đây hai giây, gờ băng mà nàng vừa bám đột nhiên nứt ra thành nhìêu mảng, mỗi mảng đều không lớn hơn một gang bàn tay. Và nàng lại chìm nghỉm. Nước sủi bọt lên trên bề mặt. Nàng bặm chặt miệng, siết chặt răng để chúng thôi va đập vào nhau, cố đưa cánh tay lên quờ lấy một gờ băng khác để cứu rỗi sự sống ít ỏi còn lại, hết lần này đến lần khác, bàn tay đi găng của nàng trượt đều đều trên mặt gờ băng trơn, và nước lại tràn vào miệng, tuột trôi xuống vòm họng, lạnh buốt... Nàng yếu ớt vật lộn. Nàng phải thở. Nàng muốn thở đến tuyệt vọng.
“Có ai… Ai… Cứu… Cứu tôi… Có ai… Cứu…?” Giọng nàng vỡ ra khi vừa bám vào được vào thành hố băng, những hàng nước dài từ trên tóc, trên trán cũng chảy xuống, “Eric… Cứu… Paul… Eric Paul…?” Và nàng ho sặc sụa, nước từ trong miệng tràn ra. Chỉ sau một khoảnh khắc, đôi môi vốn đỏ tươi của nàng chuyển sang màu tím sậm.
Cố gắng tháo bỏ hai gang bàn tay, nàng thọc mạnh những ngón tay trần lên thành hố băng, tì một phần cơ thể lên và lấy đà để ngoi dần lên khỏi mặt nước. Nhưng Chúa tôi, băng nứt ra nhiều không thể tưởng, và nàng lại chìm nghỉm chỉ sau một giây chới với vì nỗi sợ kinh hoàng không kể siết. Nước sủi lên kêu ồng ộc mà tai nàng thì ù đi, bốn xung quanh giam giữ nàng toàn là thứ chất lỏng chết tiệt, lạnh cóng đến tê cứng.
Dòng nước bắt đầu chảy, đẩy đưa cơ thể Yana từng chút một. Nàng nhận ra điều này thật không ổn chút nào. Có thể nàng sẽ bị dòng nước đẩy đưa đổ ra con suốt lớn ở gần đây, cơ thể nàng sẽ làm mồi cho lũ cá hoặc là bữa ăn đầy bụng cho loài động vật nào đó vừa trải qua một kì nghỉ đông… Nàng rùng mình gần như trong vô thức…
Hạ Lam cố với tay bám vào một cành cây lớn bị mắc kẹt giữa những lớp băng dày. Vịn cả bàn chân vào thành lớp băng bị rữa ra nham nhở, nàng cố gắng đẩy cơ thể trồi lên khỏi mặt nước. Nàng hớp lấy không khí… Thở, thở, thở…
Cơn ho sặc sụa khiến cổ họng nàng rát cháy. Nàng tì má lên thành hố băng, nước mắt trào ra ngay cả khi việc thở cũng trở lên cực kì khốn khó.
Đôi mắt lờ đờ muốn nhắm lại. Cả phần dưới của cơ thể không tài nào cử động được. Bộ váy áo dày cùng chiếc khăn len dài ướt sũng nước như muốn kéo nàng xuống nhanh hơn. Ông Dexter, bà Amy, kể cả Neeley đều không biêt nàng đang đi tìm Eric, ngoại trừ Franck. Nhưng anh ta đã sang Việt Nam trước sự thẳng tuột đầy cay đắng của Neeley, “Anh là kẻ chết bầm, và tôi chẳng thể nào muốn có con với một kẻ dối trá như anh”.
Bầu trời đen sậm như muốn đổ ập xuống. Bốn bề xung quanh yên ắng và hoang vu. Nàng hiểu điều này có nghĩa là gì, đôi chân của nàng tê cứng và sẽ biến mất hoàn toàn nếu nhiệt độ tiếp tục hạ nhanh, tuyết trút xuống từng đụn liên tiếp và vùi lấp phần còn lại của cơ thể. Giấc mơ tìm thấy chàng chỉ còn là ảo tưởng, và sự hồ đồ của nàng chính là nguyên nhân phá vỡ điều mong ước đấy.
Ngay cả trong cơn vô thức, nàng cũng cảm thấy sự việc này là không thể tin nổi. Lẽ ra, nàng phải về Việt Nam, lẽ ra Eric không nên xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Lần đầu tiên, nàng biết đau trong nỗi nhớ, biết ngóng trông trong cuộc kiếm tìm. Lần đầu tiên, nàng xót lòng và không còn dám nghĩ về cái chết trong sự buông xuôi. Lần đầu tiên, trái tim nàng ngập tràn tình yêu, nhiều đến mức phải đau quặn khi hình ảnh chàng bao trùm trong cả bầu không khí mà nàng thở.

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét