SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
“Hãy đi ra ngoài ngay
lập tức”, ông Dexter nói, giọng khàn khàn, “Con đang làm cha tức muốn điên
lên”.
“Con cũng thế”,
Neeley hét lên khi cố lán lại trong phòng làm việc, “Cha luôn cấm đoán con. Và
con cũng muốn phát điên lên với câu nói cuối cùng của cha ở buổi tiệc ngày hôm
đấy.” Đôi vai Neeley bắt đầu rung lên, “Cha thật đáng khinh!”
“Cái gì? Neeley? Con
đang nói cha đấy à?”
“Vậy cha nên nghĩ như
thế nào? Con hãy nói cho cha biết đi”, ông Dexter hét lên, “Con có quyền gì mà
đối xử với cuộc đời của mình như vậy? Con có thực sự nghĩ rằng mọi thứ với con
thật tồi tệ hay không? Con đã bao giờ suy nghĩ trên thế gian này còn bao nhiêu
con người khổ sở, sống lê la trên phố, nhặt nhạnh từng mẩu bánh mì thiu hay ngủ
dưới những gầm cầu đầy ruồi muỗi. Làm ơn! Neeley? Con hãy thôi than thân trách
phận của mình đi có được không? Chúa ơi! Lúc này con thật đáng thương. Con hệt
như một kẻ thất bại chết tiệt thôi, Neeley ạ. Sao con phải đi van xin tình yêu
của một kẻ khi kẻ đó không yêu con, và con đạp đổ mọi tình yêu của những người
thân trong gia đình này cơ chứ? Con chỉ là một đứa nhãi ranh thôi! Con biết gì
về hôn nhân và sự ràng buộc của nó? Hãy nói cho cha biết đi?”
Dexter Marc quát tháo
ầm ĩ và không có ai ngăn cản khi đang là giờ làm việc ngoài nông trường. Cơn
thịnh nộ trong ông bùng lên. Ông đứng dậy và nện mạnh nắm đấm xuống bàn làm
việc đến mức những lọ thí nghiệm bằng thủy tinh phải nẩy lên. Và khi ông nhìn
thấy điều đó, ông hất tung giá đựng những lọ thủy tinh, gạt phăng mọi thứ trên
bàn. Chúng rơi loảng xoảng xuống đất và những dung dịch, chất hóa học xủi bọt
và lên màu khi phản ứng với nhau.
Neeley đứng tựa người
vào tường, dần dần ngồi thụp xuống sàn nhà. Hai tay cô ôm lấy đầu gối đang run
lên nhìn người cha nổi cáu với đôi mắt long lanh nước.
Cuối cùng, sự mất
kiểm soát của ông Dexter Marc cũng qua đi. Ông tiến về phía Neeley và nhận ra,
có thể ông không phải là một người cha tâm lý, mẫu mực, nhưng sự giận dữ mà ông
đã đổ lên đầu đứa con gái là có tác dụng. Bởi vì, kể từ khi bà Marc mất, đây là
lần đầu tiên ông nhìn thấy nước mắt của Neeley.
Ông ngồi xuống sàn
nhà bên cạnh con gái, cố gắng kéo tay Neeley ra khỏi mặt nhưng cô không để ông
làm thế. Ông muốn xin lỗi, muốn ôm Neeley vào lòng và nói cho cô hiểu, từ khi
bà Marc mất, ông cùng buồn và đau lòng hệt như cô vậy, nhưng cuộc sống là phải
tiếp tục và hướng về những điều lương thiện, chứ không phải tự đày đọa để làm
đau bản thân. Nhưng Dexter không làm thế, ông ngồi xuống sàn nhà, bên cạnh đứa
con gái gầy sọp đến đáng thương, lắng nghe những âm thanh thổn thức của Neeley
mà lòng quặn lại.
Cuối cùng Neeley cũng
bỏ hai tay ra khỏi mặt, sụt sùi và lau nước mắt bằng chiếc tạp dề đeo ở ngay
trước ngực.
“Con muốn cha nghĩ
rằng, con đã đủ lớn để quyết định cuộc đời con mà không phải việc gì cũng cần ý
kiến từ cha nữa. Con không biết… Thực sự con không biết mình đã làm gì nữa…?
“Vậy hãy dừng lại
đi”, ông nói và nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhưng…” Neeley đưa
tay và xoa phần bụng của mình. Một cảm giác mềm mại từ đống vải bông được chèn
phía trong. Đúng như ông Dexter nói, cô
hệt như một kẻ thất bại chết tiệt.
“Cha sẽ để con sinh
đứa bé xong. Sau đó, con lập tức phải nhập học.”
Y Y Y
Eric dựng cổ áo, chiếc
khăn dày được quấn nhiều vòng liên tiếp quanh cổ. Chiếc áo lông cừu dày chẳng
thể làm chàng đủ ấm. Hai hàm răng vẫn va lập cập vào nhau, chàng nguyền rủa khi
một đụn tuyết vừa bay thẳng vào mặt chàng theo hướng đẩy của một cơn gió quái
ác. Đến cả bộ râu quai nón, những bông tuyết xinh xắn vẫn còn đậu lưa thưa dù
cho chàng đã cố gắng dùng tay gạt đi liên tiếp. Bàn chân mang ủng cao đến hơn đầu
gối giẫm lạo xạo trên lớp tuyết dày do bị dồn lại suốt nhiều ngày từ trận bão
vào đợt cuối năm mà chàng ngấm ngầm mùa xuân năm nay đã không kịp đến. Lille,
vùng Nord-Pas-de-Calais, đây không phải mùa xuân đầu tiên chàng ở, nhưng đây là
lần đầu tiên chàng đón Tết chỉ một mình với những chai Whisky buồn tẻ. Sau khi
tiễn Franck trở lại Việt Nam, Eric chọn cho mình cách rời xa thực tại. Chàng
không đón Tết cùng bà Susannal và dòng tộc Paul tại lâu đài cổ ở bờ sông Rhore.
Thay vào đó, khoảng thời gian này, bất kể ban ngày cũng như ban đêm, chàng giam
mình trong căn nhà gỗ được đóng chắc chắn với đầy đủ tiện nghi nhưng lại nằm
chơ giữa rừng cây với một không gian tuyết trắng xóa mênh mông bao bọc xung
quanh đến lạnh giá.
Vào ngày hôm nay,
trời đã sáng hơn, những cơn mưa tuyết không còn trút xuống nữa, chỉ có đám
sương mù che mờ mọi thứ ngoại trừ một lối đi nhỏ dài chừng mười mét hướng về
phía căn nhà. Và chàng quyết định ra ngoài câu cá trong những cái hố cách đó
vài dặm mà chàng chắc như đinh đóng cột, băng đã chịu tan khi tuyết ngừng trút
xuống.
Nhưng khỉ thật, Eric
mới chỉ vừa chọn cho mình được một chỗ ngồi chắc chắn, gió lại đột ngột rít
lên, kéo theo những đụn tuyết lớn đập thẳng vào người chàng. Và chàng buộc phải
đứng dậy, dọn thu đồ đạc để nhanh chóng trở về nhà, vất tấm xác mỏi mệt nằm dài
trên chiếc trường kỉ gần kề bên cái lò sưởi với tiếng nổ lách tách của đám củi còn
hơi ẩm nước.
Trên đường về, chàng
gặp gỡ vài người dân ở vùng Nord-Pas-de-Calais. Cả chàng và họ đều dành cho
nhau nụ cười mỉm tạo sự thân thiện dù cho quai hàm có cứng ngắc đi vì lạnh.
Rồi chàng hoảng hốt,
bằng tất cả sức lực còn lại, chàng chạy nhanh, tóm lấy vai áo của một người con
gái vừa đi ngang qua.
“Hana? Hanaaaa???...”
Cô gái hoảng sợ. Bàn
tay siết chặt vào bộ váy xòe dày, đôi mắt cô mở lớn nhìn người đàn ông lạ mặt có
cách cư xử không lịch sự chút nào.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
Chàng tuyệt vọng nói khi cô gái vẫn nhìn chàng với sự ngạc nhiên đến khiếp sợ.
Dù biết mình nhầm lẫn
nhưng chàng vẫn cố tình lấn lá nhìn cô gái kia bước đi sau vài phút.
Chàng nhớ nàng, rất nhớ.
Nhưng vì kế hoạch,
chàng sẽ phải ở lại đây, ít nhất cũng phải hết mùa xuân này.
Chàng đi thẳng về
phía trước, leo lên một gò đất cao trong vô thức và mặt tuyết trơn trượt khiến
chàng ngã nhào xuống một con dốc mép bên dòng sông nhỏ đã đóng băng. Sau nhiều
vòng lăn tròn như cây gỗ bị thả xuống đoạn dốc, chàng không có cảm giác bị đau
hay những đụn tuyết làm da mặt chàng lạnh tê rồi chuyển sang màu đỏ tía. Chàng
vẫn để suy nghĩ rượt đuổi theo những kí ức hiếm hoi về sự tồn tại của nàng,
những cái ôm bỏng rát, những lần giam giữ cái nhìn của nhau mà chàng kìm lại
khao khát muốn có được nàng ngay trước mặt bao người, đến cả nụ hôn lâu nhất mà
nàng gửi đến chàng nữa.
Chàng gần như không
cử động. Mắt chàng lờ đờ nhìn ngắm bầu trời hình ngũ giác màu xám ngắt phía
trên cao bị đóng bởi những tán cành cây trụi lá thẳng tắp.
Nhưng chàng dần dần
tỉnh dậy khi nghe thấy một âm thanh đổ lại từ phía dòng sông. Âm thanh như một
vật nặng rơi bẵng xuống nước… và tiếp theo đó là những tiếng nghèn nghẹn đến
sít lại quyện đều với gió. Chàng bật người dậy, mọi thứ xung quanh lại im ắng
ngoài những cành cây kêu lạo xạo cọ vào nhau khi gió đưa đẩy.
Y Y Y
0 Nhận xét