MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 11.4

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)
Du xin nghỉ làm tại studio ngay trong buổi chiều mặc cho người quản lý có van vỉ về hoàn cành thực tại bận rộn ra sao, hay đề nghị một mức lương bổng cao hơn trước.
Nhưng Du một mực chối từ.

Làm sao có thể làm việc ở đây được nữa khi ai nấy đều biết rõ cô lập gia đình với một người đàn ông đã có con riêng, thậm chí con bé còn hạ nhục cô bằng cách quấy rối ở chốn đông người và coi danh phận của cô chỉ bằng một người giúp việc, đồng nghĩa với việc cô sẽ không có tư cách, không có tiếng nói, không được coi trọng…
Rồi đám nhân viên ở đây sẽ có dịp bàn ra tán vào những chuyện phiếm không đâu, không chủ đề, không lợi nhuận…, miễn là họ thoải mái mặc cho người quản lý có ra lệnh bịt miệng tất cả không được nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc.
Vì sự việc diễn ra căng thẳng vào buổi chiều, nên trong bữa cơm tối có cả mặt Viễn, Giang tự cho mình cái quyền cần phải ‘tha bổng’ với Du. Trong khi đó, Du nóng lòng không yên vì nỗi lo lắng thường trực, không biết bé Giang sẽ tiếp tục ‘hạ gục’ cô bằng chuyện gì?
Mọi chuyện tưởng như đã êm đẹp sau bữa cơm tối, Viễn trở về phòng thư viện làm báo cáo chuẩn bị cho buổi hội nghị cao cấp vào sáng hôm sau, Giang bắt đầu tỏ ra gần gũi và thân thiện với Du hơn. “Dì Du? Chuyện buổi chiều nay đó, Dì cho con xin lỗi nhé!”
Du không nghĩ ‘xin lỗi, cảm ơn’ lại có mặt trong danh sách ngôn ngữ từ điển của con bé. Vì thế khi nghe lời nói ấy, Du đã rất cảm kích, gần như là xúc động, “Không sao đâu. Dì ổn mà.” Giọng cô nhẹ nhàng hơn trong những âm tiết cuối cùng.
Giang tỏ ra hối lỗi, “Những người trong cửa hàng đã biết hết mọi chuyện rồi, họ sẽ không gây trở ngại hay khó khăn gì cho dì Du chứ ạ?” Cô hồi hộp lắng nghe câu trả lời từ Du.
Du cảm động thực sự. Những giọt nước bắt đầu bơi luẩn quẩn trong vành mi. Con bé đã thực sự biết lỗi và suy  nghĩ chín chắn hơn rồi? “Dì đã nói là không sao. Dì xin nghỉ việc ở đó rồi.”
Giang nhảy khỏi chiếc ghế gổ. “Sao cơ? Dì bị người ta đuổi à? Là vì…, vì chuyện con đã gây ra ư?”
Du thoáng cười, “Đã nói là không phải mà. Dì xin nghỉ vì dạo này dì không được khỏe. Dì chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Đôi chân mày Giang co lại. Thái độ của con bé thay đổi một trăm tám mươi độ. “Vậy là dì thất nghiệp nên sẽ ở nhà từ ngày mai? Như vậy, việc con gọi dì là  người giúp việc cũng đâu có gì là oan uổng cơ chứ!”
Du quá đỗi bất ngờ.
Giang đã cho Du leo từng nấc thang lên thiên đường, và khi cô vừa mới chớm tận hưởng một không gian hoàn toàn mới lạ, thì con bé lại thẳng tay không mảy may suy nghĩ mà ngáng chân để cô rớt thẳng xuống địa ngục.
“Và đồng nghĩa với việc, dì sẽ ăn bám ba Viễn, đúng không?”
Mỉm cười đắc ý, Giang bỏ về phòng thư viện.
Phía xa, con bé lại tỏ ra ngây thơ như cái tuổi ô mai đến trường, “Ba à! Ba đi công tác xa cả nhiều ngày rồi. Giờ thì ba nói chuyện với GiGi một lúc đi.”
Và cánh cửa gỗ trong phòng thư viện khép lại ngay sau đó, như thể muốn chia thế giới làm hai, nơi chỉ có mình Du, và nơi kia mãi mãi là hai người:Giang và Viễn.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét