SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
“Anh không biết nên nói với em thế nào về
chuyện này, Amy?” Giọng ông Dexter khản đặc cất lên khi cả ba vừa đẩy cửa phòng
khách bước vào. Ông hít một hơi xì gà, nhíu mày vẻ hối tiếc, “Tất cả đều muốn
phản bội lại gia đình này? Phải thế không?”
“Nghe này! Dexter!”, bà Amy tiến vào phòng trước
trong khi Hạ Lam siết chặt tay Neeley.
“Em cũng đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, giống như anh vậy. Neeley là một đứa
trẻ trước cái nhìn của chúng ta, và trong hoàn cảnh này, con bé thực sự cần
chúng ta ở bên và yêu thương nó nhiều hơn. Em muốn trong suy nghĩ của con bé,
em là một người mẹ thực sự. Và trong thâm tâm của mình, em không thể chống mắt
lên nhìn con bé một mình tự lo toan ngày vui của cả đời người như thế!”
Ông Dexter ho lên vài
tiếng rồi đứng dậy trở vào phòng làm việc. Trước khi cánh cửa tiếp theo định mở
ra, ông nói, “Amy! Anh hiểu chuyện này! Và anh càng hiểu ra, em đang dần thay
đổi kể từ khi xem chiếc hộp bọc da đen quỷ quái đó”.
Hạ Lam cảm thấy kiệt
sức. Chiếc hộp màu da đen đó chứa bí mật gì mà nó có thể gây ảnh hưởng nghiêm
trọng tới mối quan hệ tưởng như đã bền vững thực sự suốt nhiều năm?
Nàng nhìn bà Amy bằng
đôi mắt đầy hối lỗi. Nhưng tận sâu trong suy nghĩ, nàng hiểu, nàng sắp biết được
lý do tan vỡ của cuộc hôn nhân đã cách đây hơn hai mươi năm về trước.
Bà Amy trở vào phòng
riêng của ông Dexter ngay sau đó. Dù đã rất muốn đứng lép mình sau cánh cửa để
biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai người, nhưng Neeley đã nhanh tay kéo Hạ Lam
về phòng riêng, “Em có một kế hoạch. Hãy giúp em! Chắc chắn cha Dexter sẽ phải
gật đầu đồng ý”.
Neeley điện thoại
ngay cho Franck khi cửa phòng vừa mở. Anh đã khiến Neeley nổi nóng thực sự
nhưng cô phải cố nhịn lại vì cô không muốn cả hai sẽ to tiếng để rồi những
người xung quanh thừa cơ hội mà nói rằng, ‘Hãy suy nghĩ lại đi. Chắc chắn hai
đứa còn quá trẻ để đối mặt với hàng loạt rắc rối của vấn đề hôn nhân’.
Trong khi, Neeley
thức gần như cả đêm chỉ vì quá lo lắng cho những việc cần chuẩn bị trước tiệc
cưới, thì Franck lại hoàn toàn phó mặc, “Không cần thiết phải chuẩn bị đâu, bộ
vest anh mặc hôm tham dự buổi from lần cuối cùng tại trường vẫn còn mới cứng…
Ái chà, cả việc chọn nhạc nữa đấy hả? Được rồi, anh sẽ tham khảo cùng Eric. Anh
cá là anh ấy sẽ đưa ra những ý tưởng hay…”
Cho đến khi Neeley
không còn sức để chịu đựng, cô vứt mạnh ống nghe xuống hộc tủ kế bên. Hạ Lam chộp
lấy, giọng cô sít lại, “Anh vô tâm quá rồi đấy, Franck? Khỉ thật, anh có biết
em gái tôi đã hồi hộp và lo lắng cho tiệc cưới này như thế nào không? Anh đúng
là kẻ chết tiệt mà…”
Đầu dây bên kia không
hề có phản ứng. Hạ Lam vẫn tiếp tục sự nóng giận của mình mà nàng cho rằng cần
phải lấy lại công bằng để bù đắp phần nào sự tổn thương đối với Neeley. “Nghe
này! Franck? Anh cần phải có trách nhiệm, hiểu không? Hãy đến đây và đưa cô ấy
lên phố. Hai người cùng phải lên kế hoạch chọn thiệp cưới, danh sách khách mời…
Anh không thể để một mình cô ấy như thế này mãi được…”
Đầu dây bên kia vẫn
không có tín hiệu nào được coi là khá khẩm hơn. Trước khi Hạ Lam úp mạnh ống
nghe điện thoại vào vị trí của nó, cả nàng và Neeley cùng mở tròn mắt… Một
giọng nói re ré và dần dần cao vút về những âm điệu cuối cùng được phát ra từ
ống nghe… “Eric. Anh chẳng hiểu gì cả. Em không yêu cô ấy. Người em yêu là Hạ
Lam.”
“Franck? Anh…Anh?”
Neeley lắp bắp và cô cố giựt lấy ông nghe trước khi Hạ Lam có thể lại chộp lấy
lần nữa và đập mạnh vào vị trí mà nó vốn phải thuộc về.
Không có tiếng Eric
trả lời. Tiếp theo đó là một tiếng bịch được thụi mạnh vào cơ thể người nào đó.
Liên tiếp, liên tiếp những tiếng bịch do những cú đấm tiếp theo dội lại…
Hạ Lam hoảng hốt.
Nàng đau khổ nhìn nước mắt của Neeley chảy xuống rồi lại nín thở khi những
tiếng bịch liên tiếp phát ra từ điện thoại. Nàng vừa tiến về phía trước, Neeley
lại hét lên, giọng cô nghẹn lại, “Làm ơn đi! Hãy để yên thế này …”
Trước khi Hạ Lam nói
thêm điều gì đó, giọng Eric vỡ ra thành một tiếng gầm, “Đồ khốn! Franck! Em là
đồ giả dối chết tiệt. Em đang làm gì thế
này? Hả? Đồ khốn!”
Hạ Lam không nghĩ
rằng Eric lại có khả năng chửi thể như thế. Và nàng chắc chắn, những tiếng bịch
liên tiếp đó hoàn toàn là do các cú đấm gần như làm vỡ cả bàn tay mà Eric gây
ra với sức mạnh của sự tức giận.
Trước sự câm lặng của
Neeley và cái siết mạnh tay mà cô đã ghì lên ống nghe điện thoại, Hạ Lam chạy
nhanh về phía cuối phòng, nàng vấp phải bộ đồ chơi lắp ráp của nhóc Jimmy nằm
ngáng ở giữa đường. Loạng quạng đứng dậy, nàng vươn tay bám víu lấy góc cạnh
của chiếc tủ trắng ở ngay trước mặt, đẩy mạnh cửa tủ, lục tung các ngăn đựng đồ
để tìm lấy tấm card của Eric Paul. ‘Khỉ thật, nó nằm ở đâu cơ chứ…?’, nàng rối
trí, ‘Ôi! Chúa giúp con! Sao lại có thể biến mất vào lúc này?...’
Trong lúc chạy nhào
ra ngoài phòng để tiến về khoảng sân trước nhà, lục tung các ngăn túi của những
bộ áo quần phơi trên dây, cuối cùng thì nàng cũng đã có tấm card ướt đẫm nước.
Chạy nhanh vào phòng
khách, những ngón tay Hạ Lam run rẩy bấm số… và rồi tiếng chuông cũng đổ lên,
kéo dài…
“Tôi. Eric Paul xin
nghe!” Giọng chàng nặng nhọc mà nàng hiểu việc hít thở đang thực sự trở lên khó
khăn và nặng nề.
Nàng hấp tấp, “Eric?
Tôi đây! Hạ Lam đây! Làm ơn đừng đánh Franck nữa? Chúa tôi!”
Ở đầu dây bên này,
Eric đánh mắt nhìn sang Franck đã bị anh thụi liên tiếp nhiều cú đấm cho đến
tận khi anh ta phải ghim vào tường. Chàng nhìn chằm chằm vào Franck, mặt chàng
từ từ tối sầm lại thành một cơn giận dữ tiếp theo…, bởi nàng lại vừa khiến
chàng phải ghen tức.
“Em muốn bảo vệ hắn
ta?”
“Chúa tôi! Không!
Không! Làm ơn đi! Hai người đánh nhau?... Và…và ống nghe điện thoại vẫn chưa
đặt lại vị trí cũ…và…và…Neeley đang khóc thút thít…Làm ơn… Eric…”
“Khỉ thật!” Eric lầm
bầm và nhanh chóng nhặt ống nghe điện thoại đang nằm chỏng giữa sàn nhà… và
tiếng ‘phập’ lại dội lên.
“Được rồi, Hana. Em
hãy quay lại với Neeley đi.”
Hạ Lam a còn chưa kịp
nói lời cảm ơn, Eric đã mạnh tay cắt đứt sự liên lạc của nàng. Nàng chớp mắt
liên tục, và tự đưa bàn tay mình gạt bỏ hai hàng giọt nước mắt.
Neeley đang ngồi trên
giường với một bàn tay ôm lấy cổ họng. Hai vai cô rung lên khe khẽ. Điều này
khiến Hạ Lam sợ hãi đến mức hai tay nàng cứ bấu víu lấy cánh cửa phòng mà không
dám bước vào. Nàng đã định giấu kín chuyện này với thời gian lâu nhất có thể,
nhưng số phận một lần nữa lại đẩy đưa buộc nàng phải đối mặt với Neeley sớm hơn
dự kiến, dẫu cho lỗi lầm chẳng phải thuộc về nàng.
Neeley ngẩng đầu lên,
“Hạ Lam, chị lại đây…đi?”
Đôi chân Hạ Lam muốn
mềm nhũn. Chúa tôi, Neeley sẽ tát vào mặt nàng giống như Eric đã táng vào mặt
Franck?
“Lại đây đi.” Neeley
nói, giọng sít lại, “Em có một kế hoạch, hãy giúp em để cha Dexter gật đầu đồng
ý”. Neeley quấn chiếc khăn lau vào ngón tay trỏ và bắt đầu siết chặt lấy. “Đừng
bỏ rơi em…lúc này, Hạ Lam? Em đang rất ổn mà, thật đấy! Những gì Franck nói có
lẽ chỉ là lúc anh ấy đang say xỉn mà thôi… Em biết mà. Em biết mà…”
Nàng bước vào. Lòng
bàn tay nàng đẫm nước … mồ hôi. “Chị xin lỗi. Có lẽ đó chỉ là sự hiểu nhầm
không đáng có. Nếu như em cho rằng Franck đang say thì hãy quên hết mọi thứ đi,
được không?” Cẩn thận, Yana kéo chiếc khăn lau đang bị siết chặt quanh ngón tay
trỏ của Neeley mà nàng dám chắc nó đã trắng bệch vì máu không thể lưu thông.
“Chị sẽ giúp em. Chị chẳng có lý do gì để từ chối cả.”
Neeley khom người. Cô
ôm lấy Hạ Lam và khóc òa lên như một dạo vào đêm ấy.
Y Y Y
0 Nhận xét