SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
“Mẹ Amy, mẹ sẽ đi chọn áo cưới với con được
không?” Neeley vừa đưa vài hạt bỏng ngô vào miệng vừa nài nỉ.
“Sao ạ?”, Neeley hét
lên, “Mẹ Amyyyyy! Đến ngay cả mẹ cũng không ủng hộ con chuyện này ư? Thế này là
quá tàn nhẫn. Mẹ thừa hiểu chuyện này cơ mà. Con đang cực kì nghiêm túc đấy!”
“Mẹ biết. Neeley ạ.
Nhưng mẹ thực sự lấy làm tiếc về chuyện này khi mà cha con đã quyết định. Con
biết đấy. Chúng ta không nên làm trái ý kiến của ông, khi mà ông ấy lại đang bị
bệnh nữa.” Nói đến đây, nước mắt bà Amy đã trào ra khiến cả Hạ Lam và Neeley
cùng hoảng hốt.
Nhưng cô nhanh chóng
lấy lại tinh thần. Giọng Neeley hậm hực, “Hai người giờ chỉ còn lo cho thằng
nhóc Jimmy thôi. Hai người đã thực sự quên mất sự tồn tại của con trong cái gia
đình này rồi”.
“Chúa tôi!” Bà Amy
nghẹn giọng. “Hoàn toàn không phải thế đâu, con yêu ạ, hoàn toàn không phải mà.
Nghe này, vài năm nữa sau khi con học xong, cả Franck nữa, mẹ tin không chỉ cha
Dexter mà còn có tất cả mọi người sẽ hoàn toàn ủng hộ con việc này.”
“Nhưng đứa trẻ trong
bụng con hoàn toàn không thể chờ đợi.” Neeley lại hét lên và nhảy xuống khỏi
chiếc ghế bành giữa phòng khách.
“Mẹ hiểu”, bà Amy bất
lực nói, “Mẹ chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất đến với con mà thôi”.
Neeley im lặng. Cô
dùng chân đá mạnh chiếc ghế đang nằm chỏng ở giữa lối đi sang bên lề. Tiếng
động mạnh khiến cả bà Amy và Hạ Lam phải lấy tay vuốt dọc ngực mình.
“Ôi. Nó còn quá nhỏ
để kết hôn, phải không con?”
Hạ Lam nhìn bà và lắc
đầu. Nàng ước gì, mình cũng có đủ sự mạnh mẽ và kiên quyết để chạy theo người
đàn ông mà nàng yêu, cho dù đó là sự mù quáng – chỉ một lần thôi cũng đủ. Nhưng
rõ ràng nàng không hề biết, nàng yêu ai hay đã yêu chưa. Nàng chỉ cảm thấy thực
sự giận dữ với chính mình, nàng đã không quyết đoán, nàng đáng bị Chúa trừng
phạt vì không hiểu được giá trị của tình yêu, ở tất cả mọi thời điểm, mọi người
đàn ông đã lướt qua dòng đời vội vã.
Hạ Lam chạy nhanh về
phòng, đẩy mạnh cánh cửa.
Trong phòng tối om,
không khí như bị rút cạn kiệt. Có tiếng khóc thút thít rồi nức nở ở góc nào đó
trong phòng. Nàng biết, là tiếng khóc của Neeley.
Hạ Lam nhấn công tác
đèn. Neeley đã hét lên từ phía cuối phòng, giọng nghẹn lại vì tiếng nấc, “Làm
ơn! Hãy để em trong bóng tối. Làm ơn đi. Hạ Lam?”
Nàng nhấn công tắc
địên lần nữa. Cả căn phòng tối đen trở lại. “Được rồi. Không sao cả. Mọi chuyện
cũng sẽ ổn thôi.” Những bước chân êm ru của nàng tiến sâu vào căn phòng càng khiến
không khí trở lên ngột ngạt hơn. “Mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn. Hãy tin chị đi.
Em hãy ngủ sớm. Chị sẽ đi chọn váy cưới với em vào ngày mai…, tất nhiên là nếu
được sự đồng ý của em!”
Neeley bặm môi, im
bặt. Đôi mắt màu xanh của cô nhìn Hạ Lam chằm chằm như thể cô vừa nghe đựơc một
tuyên bố, ‘Tỉnh lại đi, Neeley! Chị sẽ thay cha và mẹ phá hủy đám cưới của em
đấy’.
Hạ Lam bối rối thực
sự. Tay nàng thả lỏng khỏi bàn tay Neeley. “Không sao. Không sao. Chị sẽ không
can dự vào chuyện này nếu em không muốn.”
Neeley vuốt ngược
những lọn tóc vương xuống trước mặt ra phía sau. Cô giữ nhanh lại hai bàn tay Hạ
Lam sắp rơi khỏi tay mình. “Nghe này! Điều đó thật tuyệt. Em lại cứ tưởng, mẹ
Amy cử chị lên đây là để thuyết phục em hãy từ bỏ chuyện này đi cơ!”
“Ở Việt Nam, chị cũng
có hai đứa em gái, mối quan hệ giữa chị và chúng cũng không được tốt cho lắm,
nhưng chị rất muốn chị sẽ là một người chị tử tế đối với một đứa em gái theo
cách tử tế nhất… Chị thực sự muốn chúc phúc cho em, bởi vì, ừm…, em làm chị
hiểu tình yêu là gì rồi đấy, Neeley ạ.”
Hạ Lam kéo Neeley
cùng ngồi lên giường. “Là chị em thì nên ngủ cùng nhau, phải không? Em thực sự
thèm cảm giác đó. Em chưa từng biết… nó sẽ như thế nào?”
Hạ Lam mỉm cười. Nàng
sẽ làm thế, dù cho ông Dexter có giết chết nàng vì đã phản bội lại mọi điều ông
mong muốn cũng như niềm tin mà ông đã đặt trọn lên nàng.
Nhưng Neeley đã không
ngủ được vào đêm hôm đó. Đến nửa đêm, cô thức dậy và bật máy tính, lôi một xấp
tạp chí ở góc phòng ra bàn học. Tất cả những việc này chỉ để phục vụ cho việc
tham khảo những thứ cần chuẩn bị trước ngày cưới. Neeley thực sự muốn kết hôn
với Franck.
Hạ Lam cũng ngồi dậy
khi giấc ngủ chưa sâu. Nàng tự hỏi, Franck liệu có đang nghĩ về Neeley giống
như cô ấy nghĩ đến anh ngay cả trong giấc ngủ để rồi tỉnh giấc?
“Đám cưới này thực sự
đã đến gần. Nhưng đừng vì vậy mà thức đêm.”
Neeley ngoảnh đầu
lại, một nụ cười méo xệch điểm trên khuôn mặt tái nhợt của cô. “Em thực sự lo
lắng, Hạ Lam. Chị hãy nhìn này…” Neeley lật loạt xoạt đến một trang báo và yêu
cầu nàng hãy nhìn vào đó. “Có quá nhiều việc phải làm. Em thực sự không biết
mình phải bắt đầu từ đâu. Chúa tôi!”
Và rồi Neeley lại
khóc thút thít. Cô trở nên yếu đuối như thế này từ bao giờ và vì ai cơ chứ?
Hạ Lam vòng tay ôm
lấy người Neeley. “Chắc chắn Franck sẽ hạnh phúc vì được có em. Hãy tin vào
điều đó, và em sẽ làm được.”
Y Y Y
Sáng hôm sau, cả Hạ
Lam và Neeley đều rời khỏi nhà từ sáng sớm để tránh gặp mặt ông bà Marc.
Trên những con đường
nối với nhau tại khu trung tâm mua sắm đông nghịt người. Không khí tại đó náo
nhiệt bởi quang cảnh Noel đang được mọi người chuẩn bị. Hạ Lam cũng không cảm
thấy lạ lẫm lắm. Bởi Sài Gòn phồn hoa mà nàng sống suốt nhiều năm cũng có quá
nhiều kiến trúc được xây dựng theo kiến trúc Pháp. Đột nhiên, nàng nhận ra,
nàng thuộc về nơi này, chính là nơi này.
Các gian hàng bán váy
áo vào những ngày cuối năm quả thực đông đúc. Ở gian hàng nào cũng có một dãy
người nối dài, trên tay đều cầm một đống đồ cần thử xếp trước cửa phòng chờ.
Neeley rõ ràng là tủi
thân khi nhìn thấy bất kể một cô gái nào đến đây cũng đều có một bà mẹ đi cạnh
để chọn váy. Lặng thing trong lúc xếp hàng chờ đến lượt thử đồ, Neeley buồn tủi
bước vào phòng với chiếc váy trắng trơn, hở vai, phía trước cúp lấy ngực.
“Neeley! Em ra ngoài
này đi?” Hạ Lam sốt ruột đập cửa phòng khi thời gian trôi đi đã quá lâu. “Em có
cần chị vào trong để giúp em không? Neeley! Em trả lời gì đi chứ? Neeley?...”
“Không! Không…” Tiếng
nói yếu ớt từ trong phòng thử vọng ra.
“Chúa tôi! Hình như
em ấy đang khóc”, Hạ Lam nhăn nhó và quay lại phía sau, “Mẹ ơi… Em ấy…?”
“Được rồi, để mẹ xem
nào.” Bà Amy tiến lên và gõ nhẹ vào cánh cửa, “Neeley! Mẹ…”
Khi bà Amy nói chưa
hết câu, cánh cửa phòng thử đồ đã bật ra, và Neeley ôm siết lấy người bà. “Con
biết là mẹ sẽ không bỏ rơi con mà… Có phải chị không? Hạ Lam? Chính chị đã
thuyết phục được mẹ.” Neeley lại khóc như một đứa trẻ mau nước mắt. “Hai người…
thật tốt với con.”
Neeley thích những chiếc
váy không quá dài, màu xanh, đỏ giống như những buổi đi dự prom của trường hay
cùng đám bạn. Hạ Lam lại thích váy bằng vải lụa trắng, dài thướt phía sau hoặc
giống đuôi của nàng cá. Bà Amy mỉm cười với cả hai cô con gái. “Chúng ta tổ
chức ở ven bờ sông Rhône mà, mẹ nghĩ váy bằng vải lụa trắng và không quá dài,
có độ bồng là hợp lý, và hợp ý với cả hai đứa luôn.”
Neeley mặc chiếc váy
mà bà Amy chọn. Cô đứng lên bục và quay vòng vòng với nét cười thích thú. Tay
cô vuốt dọc thân váy, nhấc từng lớp lụa lên và mỉm cười với hai người.
Bà Amy mỉm cười, hôn
lên trán Neeley. “Con yêu! Chính là nó. Chính là chiếc váy này, con ạ.”
Y Y Y
0 Nhận xét