Tối
đông, những cơn gió mùa lạnh lẽo tràn vào căn phòng nhỏ, ánh điện vàng ngoài
khu phố đổ một màu lợt lên không gian lặng lẽ, Du co mình ngồi buồn bã bên
khung cửa sổ, lặng ngắm những đám mây
đen kịt đang vần vũ trên khoảng không bao la.
Mùa
đông, mùa của những khoảng lặng.
Có
tiếng lách cách của ô khóa cổng dưới sân nhà. Du nhoài người ra bên ngoài ô cửa sổ và dò xét bóng
dáng người đàn ông qua những khung hình lớn nhỏ tạo bởi đám cành khẳng khiu của
cây bàng già. Du biết, bố Hà đã đi làm về, và dì Hạnh cũng vừa đến giờ thay ca
trực buổi đêm.
Ông
Hà ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của căn nhà. Ngay lập tức, cánh cửa sổ khép chặt
lại trước mắt ông.
Du
đang hờn dỗi với ông sau sự cố va chạm vào ngày hôm trước. Nhưng ông vẫn chưa
sẵn sang để đối mặt với con bé. Bởi có Chúa mới biết, nếu ông hỏi Du muốn ông
làm gì cho con bé, rất có thể Du sẽ trả lời rằng, ‘Bố con mình hãy cùng sống
với nhau như trước kia và chờ ngày mẹ quay trở về.’
Không
phải ông không có niềm tin mẹ Du sẽ trở lại, mà nỗi đau trong kí ức vẫn thường
đội mồ trở dậy, khóc than, buồn nhớ suốt
hơn mười năm qua, nhắc nhở với ông rằng, vì ông mà mẹ Du sẽ không bao giờ có
thể trở về đây nữa.
Du
nghĩ, ông không thương mẹ Du, nhưng con bé không bao giờ biết rằng, ngày chôn
cất người phụ nữ ấy cũng là ngày ông chôn vùi luôn ở đó trái tim mình.
{ { {
‘Bố
vẫn còn đang đứng đó’, qua khe cửa nhìn xuống, Du lẩm bẩm một mình. Cô vội nhấn
công tác điện trong phòng, một màu đen tĩnh mịch phủ xuống. Và cô dõi theo, bố
Hà đang trở vào nhà.
Ít
phút sau, Du nghe thấy tiếng đổ vỡ, tiếng đập phá inh ỏi đồ đạc.
Vội
vã tháo chốt cửa, Du chạy như bay xuống
dưới nhà. Du đã nghĩ, bố Hà buồn phiền vì cô, bố Hà mệt mỏi vì cô, bố Hà đập
phá mọi thứ trong nhà để gây sự chú ý của cô…, nhưng không, ông đang trút bỏ bộ
áo quần công nhân đầy bụi than vào chiếc thau nhôm trong phòng tắm.
Hụt
hơi, Du lại chạy vội về phòng khi nghe thấy tiếng hò hét, cãi vã xảy ra. Tiếp
đó là tiếng đổ vỡ, tiếng bàn ghế va vào nhau.
Du
áp mình vào vách tường, và cô bàng hoàng nhận ra, chuyện kinh hoàng gì đó đang
xảy ra ở bên nhà cậu học sinh mới – Lê Nhất Thành. Rồi cũng đột nhiên, những
tiếng động lạ đó biến mất, thay thế bằng những tiếng kêu rin rít của gió đông
lùa qua khe cửa sổ. Du nhẹ nhàng mở chốt khóa và lặng lẽ đứng nhìn như cái cách
cậu ta đã từng theo dõi cô vào đêm qua.
Thành
nhoài người về phía trước. Hhai tay cậu vịn lấy thanh lan can. Cậu ta không
khóc, cậu ta càng không lẩm bẩm những lời nguyền rủa hay nguyện cầu một mình.
Và Du chẳng có được thông tin gì ngoài sự thật bẽ bàng là bản thân đang nhìn
trộm một người khác giới. Du sẽ không quan tâm, cậu ta cũng chỉ là một học sinh
bình thường như những nam sinh khác trong lớp học mà thôi.
Du không muốn mình
quan tâm, bởi hình như Du đã nghĩ đến điều gì đó rất đỗi xa vời?
Khóa
chốt, Du quay lưng đi, tựa người vào những nếp xếp gỗ sắp thẳng hàng trên bệ
cửa.
Du
nghĩ, mình sắp chết.
Và
Du sẽ không nói chuyện này với bất kì ai, kể cả là bố Hà.
{ { {
0 Nhận xét