MỤ GHẺ - tiểu thuyết
Lời tựa: Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)
Nhận
được tin nhắn từ bé Giang, Du không thể cười nổi với sự ngọt ngào đến phô
trương mà con bé muốn gửi gắm qua từng câu chữ. Con bé muốn cô tiếp tục bị leo
cây? Con bé muốn gây chuyện để cô phải bẽ mặt vì hôm nay Viễn về nhà sau chuyến
công tác dài ngày?
Không!
Du sẽ về thẳng nhà! Con bé đừng hòng lừa phỉnh cô được nữa!
Gần
tám giờ tối, vừa nhìn thấy ôtô đậu ở ngay bên hông nhà, Giang biết chắc là ba
Viễn đã về. “Dì dám cho con leo cây à?” Giang lẩm bẩm, khóe môi cong lên tạo
thành nụ cười ác ý.
Con
bé quăng chiếc xe đạp điện vào đám hoa hồng trước sân nhà, Giang tức tưởi vừa
khóc vừa kêu la trong lúc chạy vào nhà. “Dì Du? Dì Du? Sao dì không đến đón con
hả? Con đã nhắn tin cho dì mà.”
Viễn
buông tờ báo đang đọc dở xuống bàn và ngẩng đầu nhìn con bé.
Giang
ngồi bệt xuống nền nhà, lờ việc phải chào hỏi ba Viễn, con bé tiếp tục la lên,
“Dì làm mẹ cái kiểu gì đấy? Con đã nhắn tin là xe hỏng và điện thoại hết tiền
mà sao dì vẫn không lên trường đón con?”
Du
cũng tròn mắt và nhìn chăm chăm về phía Giang đang cách đó vài mét. Con bé đã
nhắn tin cho Du với đầy đủ nội dung như
thế thật ư?
Ôi
không! Có phải Giang lại muốn bữa cơm tối hôm nay biến thành vở kịch của nước
mắt?
“Dì
nhìn đây này!” Giang gào lên thống thiết trong lúc đứng dậy với chân tay và bộ
quần áo đồng phục lấm lem đất cát mà con bé vừa quệt vội ở bụi hoa hồng.
Và
Giang khóc to hơn nữa.
Du
ước gì Viễn đã lên tiếng. Nhưng Viễn lại đang muốn nghe những lời nói tiếp theo
từ phía cô.
Chỉ
còn tiếng khóc của Giang: trách móc, giận hờn, ác ý, đầy tổn thương.
Chỉ
còn khoảng cách vô hình đang kéo giãn ra giữa tình yêu trong gia đình chưa có
nổi một ngày hạnh phúc.
Chỉ
còn tình yêu cùng với nỗi tổn thương sâu sắc không thể biểu đạt thành lời.
Chỉ
còn lại đây, nước mắt, hiểu lầm, giận dỗi, xen cả niềm hối hận.
Ước
chi, cả anh và cô đều là những kẻ vô tình lướt qua tình yêu, khi mà vào một
buổi chiều đầy bất ngờ của ngày ấy, hai trái tim vốn lạnh lẽo đã bị gõ cửa khi
chạm mặt nhau.
0 Nhận xét