SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
PHẦN 2.7: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC
“Ái chà, Lam ơi? Một
gã Pháp cao to, mái tóc xoăn, thân hình vạm vỡ, em trai của kẻ muốn thâu tóm
toàn bộ hai đầu xuất-nhập rượu vang. Sao em quen…?”
“Ôi thôi thôi”, nàng ngắt
lời, “Anh không nên châm biếm em cùng những ý tưởng điên rồ đang hình thành
trong suy nghĩ của anh như thế nữa đi”.
“Ý anh không phải
thế”, Tường hét lên.
“Rõ ràng là anh đang
nghĩ em quen anh ta, là vì vật chất mà”, giọng nàng cáu
kỉnh, “Em không hề có. Em quen Franck từ khi anh ấy vẫn còn ở Việt Nam, đi xe
đạp và chỉ có một chiếc vali với vài bộ quần áo cùng sách vở. Anh hiểu chưa, Tường?”
Không, anh cố tình
không hiểu. Anh định nói gì đó nhưng nàng đã kịp ngăn lại. Kéo tập bản thảo còn
dang dở để ở trên bàn, nàng lấy tấm hình của Tường và Neeley được kẹp vào tờ
bìa và giơ lên trước mặt, “Anh xem đi. Anh đừng tưởng em không biết vì sao anh
không còn liên lạc với em nữa. Anh cho rằng, em sang đây là để tìm anh. Thế
đấy. Anh nên giữ lại nó thay vì em cầm nó, nhìn nó, và đau khổ mỗi ngày”.
“Em?”, Tường do dự
vài giây, “Neeley đã kể mọi chuyện với em?”
“Không gì cả”, nàng
thở dài, “Em tìm được chúng trong hộc tủ lúc dọn dẹp đồ đạc”.
“Vậy anh cần giải
thích”, Tường nói nhanh, “Anh cần em cho anh một cơ hội”.
Hạ Lam không biết
phải làm sao. Những con mắt tò mò từ phía sau vẫn đang đổ dồn về phía hai người
đứng. Nàng hấp tấp, “Hãy để lúc khác đi, họ đang nhìn… cả hai chúng ta đấy”.
“Anh không quan tâm.”
“Nhưng em thì có.”
Nàng chìa tấm hình ra
phía trước một lần nữa và yêu cầu Tường hãy nhận lại. Anh đắn đo và cuối cùng
cũng quyết định từ chối. “Anh không muốn giữ nó.”
“Nhưng nó là của anh
trong suốt nhiều năm liền.”
“Không đúng. Anh chỉ
quen Neeley được vài tháng, và sau đó cô
ấy yêu Franck.”
Nàng đánh rớt cả tấm
hình và chiếc hộp bọc da màu đen xuống đất. Nàng choáng váng thực sự. Dạ dày
nàng muốn đảo lộn lên khiến cơn buồn nôn tràn lên tận họng. Nàng ngồi thụp
xuống đất, nhặt chiếc hộp bọc da đen và ôm chặt nó vào lòng. Nàng đưa mắt nhìn
theo tấm hình bay lộn nhào trong cơn gió đã bị cuốn văng ra xa.
Chuyện quái quỷ gì thế này, nàng lẩm bẩm, Chúa tôi! Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?
“Em không sao đấy
chứ?” Tường đỡ lấy người Hạ Lam đứng dậy và giúp nàng ngồi xuống ghế. “Xin lỗi.
Anh không thực sự cố ý khi nói điều đó đâu.”
“Anh thực sự không có
sao?”
“Anh…”
“Vậy hãy nói gì thêm
đi”, nàng van vỉ, “Hãy nói cho em biết mọi điều mà anh đang biết. Được chứ?”
“Không. Anh xin lỗi.
Ý anh không phải vậy. Anh không cố tình gây đổ bể mối quan hệ của em và Franck.
Chỉ là…”
“Vậy hãy nói cho em
biết chuyện gì đã xảy ra. Được chứ? Em cần biết. Neeley là em gái của em, anh
biết đấy.” Giọng nàng nghẹn lại. “Hãy nói đi, được không?”
“Tức là em yêu
Franck?”
Câu hỏi mà nàng khiếp
sợ, bởi chính bản thân nàng cũng không hề biết, nàng đang yêu hay chỉ là cảm
mến. Nàng lắc đầu, “Em không biết”.
Tường gắt gỏng, “Làm
sao em lại không biết cơ chứ? Em còn không hiểu mình muốn gì thì làm sao anh có
thể giúp em. Nghe này, em biết được cảm giác của mình khi ở cạnh anh ta mà. Ừm,
ý anh là, có giống như khi ở cạnh anh không?”
“Sao cơ?”, nàng thốt
lên.
“Như ngày trước, đấy,
giống không?’
“Em không biết”, nàng
sụt sùi.
“Cái quái gì thế? Em
chỉ biết phát âm ba cái từ đó thôi à?”
“Vậy sao anh phải nổi
nóng với em chứ? Anh đâu còn là gì của em đâu.”
Nàng vùng vằng đứng
dậy, một tay ôm chặt chiếc hộp vào trước ngực, một tay nhấc cao váy và bỏ đi
khỏi khu vườn nho.
Cả đám sinh viên ồ lên
và bắt đầu bàn tán. Tường nóng mặt, “Các bạn thật nhiều chuyện. Cô ấy là đồng
hương của tôi”.
Y Y Y
Hạ Lam chìm trong suy
nghĩ. Ở bữa ăn tối, nàng gần như lặng thing và chỉ thốt ra vài câu nói cho phải
lẽ. Neeley cũng tỏ ra chán nản không muốn ăn. Đĩa của cô gần như vẫn đầy. Cô
đẩy nó sang một bên và kéo đĩa rau trộn dầu dấm lại trước mặt.
“Neeley? Con không ăn
gì cả?” Bà Amy nói trong lúc cầm đĩa lên, “Nếu con không thích ăn trứng và cá,
vậy một chút pho mát có được không?”
“Con không thấy đói.”
Neeley lại đẩy đĩa
rau trộn dầu dấm sang một bên, kéo đĩa hoa quả lại. Cô cầm dĩa lên và xiên một
miếng táo ngập tràn trong nước si rô hồng. Cô đưa vào miệng và cảm thấy việc
tiêu hóa nó còn khó hơn cả kì thi tốt nghiệp phổ thông.
“Cả Hạ Lam nữa. Sao
con ăn ít vậy? Con không quen món ăn Pháp à?”, ông Dexter nhìn nàng rồi quay
sang bà Amy, “Phải rồi, em yêu! Vì sao chúng ta không thử những món ăn Việt Nam
vào ngày mai nhỉ?”
Bà Amy mỉm cười, “Em
sẽ tự vào bếp trong chiều mai”.
“Thật tốt”, ông
Dexter nói, “Hai con gái của cha! Hãy nói cho cha biết nếu các con có gặp khó
khăn trong việc quản lý đám sinh viên đó nhé!”
“Con ổn cả”, Hạ Lam
nhấp một ngụm trà nguội và nhìn về phía ông Dexter, “Họ thường tự làm mọi việc
và viết khóa luận. Con gần như nhàn rỗi ngoài việc tìm kiếm một chút thông tin
thôi”.
Ông Dexter gật đầu ra
vẻ hài lòng, “Con có cảm thấy thích thú nếu chiều mai con sẽ cùng tham gia với
hội sinh viên ở phòng thí nghiệm rượu?”
“Con thực sự biết ơn
cha”, Hạ Lam hết sức ngạc nhiên, “Con cũng rất tò mò và muốn tìm hiểu. Con biết
cha là cha đẻ của nhiều loại rượu vang nổi tiếng của vùng.” Ông Dexter nhìn
nàng với vẻ phấn khích, nàng cần bình tĩnh và tạm quên đi những phiền muộn, “Mẹ
Amy nói rất nhiều về cha cho con nghe. Con thực sự ngưỡng mộ”.
“Em yêu? Em nghĩ sao
nếu chúng ta cho con bé tới công ty của Eric
Paul để học và làm việc. Anh nghĩ, con bé có đủ tố chất để là một là nhà quản
lý tốt đấy.”
Nàng nhìn thẳng về
phía bà Amy cầu cứu. Nàng không rõ mình muốn gì, đơn giản là ở hiện tại, nàng
chỉ cần được yên tĩnh với không gian nơi đây.
“Dexter. Em nghĩ là
chúng ta nên để một dịp khác”, bà Amy nói, “Hẳn Eric cũng sẽ đến đây thường
xuyên vì ngày hội Beaujolais sắp tới. Chúng cần biết nhau nhiều hơn trước khi
có thể cùng làm việc”.
“Phải.”
Ông Dexter quay lại
bàn ăn và nhíu chân mày nhìn Neeley. Ông hiểu Neeley đang buồn phiền vì chuyện
gì. Và ông đã quyết định từ chối việc Franck muốn ở lại trong một phòng trọ
thuộc khu nông trường Berlotti Marc vào chiều nay.
Neeley nhìn chăm chăm
vào tách trà đã nguội lạnh khi cảm thấy ông Dexter đang hướng về phía mình. Ông
thở dài và đứng dậy bước ra phòng khách cùng nhóc Jimmy. Cô đã dư sức chán nản
và bắt đầu càu nhàu với bà Amy.
“Sao cha mẹ lại không cho Franck ở đây nữa?”
“Vì con. Neeley ạ”,
bà Amy nói, “Nhưng cha mẹ không hề phản đối nếu cậu ta đủ kiên nhẫn đi hơn một
giờ đồng hồ mỗi ngày tới đây nếu còn muốn là học viên”.
Sau đó, Neeley đùng
đùng bỏ lên phòng ngủ. Bà Amy nhìn theo, lắc đầu mệt mỏi.
“Có phải đây là chàng
trai mà cha mẹ đã nói vào bữa ăn tối hôm trước không ạ?”, Hạ Lam cố giữ cho
giọng nói của mình không để lộ sự nôn nóng.
Bà Amy gật đầu, “Là
Franck, em trai cùng cha khác mẹ với Eric, con yêu ạ”.
Nàng tiếp tục tò mò,
“Anh ta có gì không tốt ư? Hay anh ta đã làm gì khiến cha mẹ không hài lòng ạ?”
“Mẹ thực sự không rõ
về chuyện này. Tất cả những gì mẹ hiểu là Neeley rất đau khổ và buồn chán khi
Franck bỏ về Việt Nam.” Bà Amy bắt đầu
dọn chén dĩa ra bồn rửa, “Mà kì lạ. Mẹ chẳng hiểu Franck còn quay trở lại đây
làm gì nữa? Nhưng sao con lại tò mò về Franck nhỉ?”
“Con quen anh ấy ở Đà
Lạt”, nàng úp chén dĩa đã rửa lên kệ và tỏ ra rụt rè, cẩn trọng trong từng câu
nói, “Anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều trong việc giao tiếp bằng tiếng Phápvào
những ngày cuối cùng trước khi chuẩn bị sang đây”.
“Sao cơ? Franck lên
Đà Lạt làm gì? Con biết không?”
Hạ Lam lắc đầu và
cũng nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Nàng muốn tìm thêm thông tin của Franck từ
Neeley nhưng cô ấy đã hoàn toàn biến mất.
Ngồi thu lu trên
giường và nàng bắt đầu khởi động laptop. Suốt nhiều ngày rồi, nàng chưa check email
và tham gia Facebook nữa. Nàng để tâm trí mình đi một vòng luần quẩn về Tường-Neeley-Franck.
Rốt cuộc, nàng tự hỏi, mình đang là ai trong mối quan hệ rắc rối này?
Bạn bè gửi tin nhắn
đổ đầy trong hộp email. Lượng truy cập Facebook và số người yêu thích, theo dõi
trên fanpage vẫn tăng lên đều đều. Có người hỏi cuộc sống của nàng có thực sự
ổn không sau nhiều phản hồi không tốt của độc giả về cái kết đã đi quá xa đỉnh
điểm của sự bi thương và thù oán giữa các nhân vật ở một tập truyện vừa trước.
Có người lại hỏi sự mất tích của nàng trong thời gian này là đang trong quá
trình chuẩn bị cho ra một tác phẩm mới như mọi khi. Bất giác, nàng mỉm cười mãn
nguyện.
“Cưng? Em đang làm gì
đấy?”
Nàng căng mắt khi
nhận được một lời nhắn cùng một lời mời kết bạn mới. Nàng tò mò và nhấp chuột,
là… Eric Paul.
“Ồ. Chào Eric. Nhưng
sao anh lại tìm được facebook của tôi nhỉ?”, nàng gõ nhanh.
Một mặt cười khúc
khích hiện lên, “Tôi đã nói. Chỉ cần tôi muốn gặp em, tôi sẽ biết em ở đâu mà”.
Nàng cắn móng tay và
trả lời lại bằng cách mổ cò trên bàn phím, “Anh không nên biến tôi thành một
con mồi”.
“Nhưng rõ ràng tôi đã
chứng minh cho em biết, tôi là một người thợ săn giỏi và có độ kiên nhẫn cao.
Phải không Hana?”
Eric tỏ ra lém lỉnh
và lại bắt đầu vặn ngang. Nàng cười phì và chần chừ không biết nói gì tiếp theo
để trả đũa thì tin nhắn của chàng lại đổ tới tiếp tục, “Nho ở Berlotti có ngon
hơn không? Em đã ăn nhiều đến mức bị đau bụng chưa thế?”
Nàng chua ngoa, “Chỉ
tiếc là thiếu sữa bò, bằng không tôi sẽ gõ cửa làm phiền anh mỗi sáng để gửi
tặng một ly sữa mới vắt”. Và nàng nhấn kèm thêm một hình mặt cười nghiêng ngả.
“Tôi cá là mình sẽ
phải nhập viện vì em đã đụng tay đến con bò và chiếc ly thủy tinh. Nhưng sẽ sẵn
lòng biết bao, nếu em sẽ là người chăm tóc tôi ngày đêm ở bệnh viện.”
Nàng duỗi thẳng chân
trên giường và bắt đầu nhăn mặt vì kiểu đáp trả có một không hai của Eric. Nàng
ôm laptop và cố gắng dò hỏi chàng thông tin về Franck với Neeley. Nhưng Eric
khéo léo từ chối vì không dư dả thời gian để quan tâm đến những chuyện tình yêu
nhăng nhít đó.
“Anh không nên nghĩ
tôi là con nít, bằng không, vào buổi hội thảo chiều mai, tôi sẽ trọc phá anh
đó”, nàng nhấn mặt hình trề môi khinh khỉnh.
Eric cười nhăn nhở
lại, “Cưng! Em không nên hù dọa người khác. Đó là buổi làm việc của rất nhiều
lãnh đạo cấp cao. Em không nên phá vỡ nếu muốn yên ổn vào thời gian tới khi làm
học trò của tôi ở công ty?”
“Sao cơ? Ông Dexter
đã nói với anh về chuyện này?”
“Đó là chuyện của
tương lai”, Eric trả lời sau một hồi đắn đo.
“Tôi sẽ sớm về lại
Việt Nam, Eric ạ. Tôi thực sự cảm thấy cô đơn và lạc lõng khi ở đây”, nàng uể
oải gõ bàn phím.
“Làm sao cưng lại có
thể cô đơn được? Như những gì tôi đang nhìn ở đây, em có một lượng người quan
tâm cùng những lời động viên, ủng hộ. Franck đã trở về, chắc chắn anh ta sẽ gặp
em mỗi ngày, đôi khi còn có thể vài lần một ngày khi nó quyết định vẫn là học
viên ở đó?”
“Sự cô đơn không bao
giờ có thể xóa bỏ dù cho một người có thể được nhiều người quan tâm. Mà làm ơn
đi, Eric! Anh đừng có gán ghép Franck gì nữa. Tôi thực sự đang rất mệt mỏi.”
“Thôi nào, cưng?”
Eric nhấn một mặt cười nữa, “Rõ ràng em vẫn luôn nghĩ về Franck. Vì sao lại
chối bỏ điều đó chứ?”
“Neeley yêu Franck,
tôi mới biết thông tin điều này. Tôi không thể tranh dành với con bé. Tôi là
chị của nó. Anh hiểu không?”
“Vậy thì, đó không
phải là một tình yêu thực sự, cưng ạ?”
“Vậy anh biết gì về
một tình yêu như thế?”
“Tôi sẽ làm mọi việc
để có được tình yêu. Tôi không phải người ôm cây đợi thỏ hay có phương châm
sống, nếu – thì.”
Cứ thế, nàng ngồi trò
chuyện với Eric đến giữa đêm. Nàng cảm thấy, chừng đó thời gian là không đủ bởi
cái nhìn của chàng hằn học và thực tế y hệt nàng.
Chàng thừa nhận rằng,
ngoài gia sản, chàng thèm muốn sự bình yên và những khoảng lặng của nàng. Còn
nàng vẫn cứ hay tự phân vân, đứng trước một luồng giới trẻ cuồng nhiệt, chạy
đua theo vật chất, liệu nàng có bị đẩy lùi ra sau cả vài thập kỉ hay không?
Y Y Y
0 Nhận xét