SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.4)


SAY ĐẮM

PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

 “Con bị bệnh đấy à? Lam?” Bà Amy sốt sắng khi vừa nhìn thấy nàng bước về phía cửa với chiếc khẩu trang kéo lên gần hết mặt. “Ôi trời, cả đôi mắt này nữa. Đêm qua, con mất ngủ ư?” Bà lo lắng và kéo nàng ngồi ngay xuống ghế, “Vậy con ở nhà hôm nay nhé. Mẹ sẽ đi mua thuốc và cùng Neeley ra đó. Nhất định con phải ở nhà”.

“Không ạ”, Hạ Lam tháo khẩu trang và đẩy cao gọng kính cận lên, “Con không sao cả. Đây là thói quen khi ra ngoài, con luôn cần có nó”.
“Hạ Lam? Ở đây không ô nhiễm đâu”, Neeley cười lớn, “Ngoại trừ mùi phân bò là hơi khó chịu”.
Nông trường Berlotti Marc hệt như ở Đà Lạt, nàng bặm môi.
“Ai bảo thế? Neeley?” Bà Amy cao giọng. “Nếu con phát hiện ra, hãy nói mẹ nhé. Lao công không thể nào để chuyện đó xảy ra được đâu.”
“Nhưng con cá là, mùi thơm của nho, của rượu đã át hết rồi”, Neeley phân trần và quay lại với Hạ Lam, “Chị còn mang cả áo dài tay và mũ nữa á? Người Việt Nam ai cũng sợ da bị cháy nắng thì phải”.
Nàng không biết phải nói thế nào. Cuộc sống Sài Gòn đã làm nàng quen với cái nắng gay gắt và cơn mưa tầm tã. Nàng khịt khịt mũi, “Chị vẫn ngỡ đây là ở Việt Nam, và chị đã quen thế. Chứ chị cảm nhận được, nông trường Berlotti Marc trong sạch và thoáng đãng, em ạ”.
“Ôi trời, nếu cha Dexter mà nghe được những điều vừa rồi, em cá là ông ấy sẽ cười nheo cả hai mắt và cao giọng, ‘Neeley! Con phải học ăn học nói như vậy, con có hiểu không?’ ?”
Neeley cười ha hả rồi chép chép miệng và cúi đầu ăn hết những múi cam trên dĩa. Hạ Lam ngẩng đầu nhìn bà Amy bằng đôi mắt cầu cứu cần được minh oan bởi những gì Neeley nói như thể tố cáo nàng là kẻ xu nịnh. Bà Amy nhận ra điều đó qua cử chỉ và đôi mắt của nàng. Bà buộc nhanh chiếc khăn lên đầu và đứng dậy, “Mẹ mong hai đứa hãy hòa thuận. Cha Dexter sẽ lấy làm buồn nếu như có bất kì một chuyện gì không vui xảy ra giữa hai đứa. Hạ Lam mới sang đây lần đầu, mọi thứ đều còn bỡ ngỡ vô cùng, mẹ mong Neeley sẽ giúp đỡ Hạ Lam như giúp đỡ một người chị trong gia đình. Mẹ…”.
“Con biết rồi”, Neeley cắt ngang, “Con đã hứa sẽ không gây gổ với chị Hạ Lam cả hàng triệu lần rồi ý chứ”.

Y Y Y

Nàng đứng bên cạnh bà Amy và nhìn chằm chằm về phía ba mươi sinh viên đến từ trường đại học Claude Bernard. Nàng đã nhận ra Tường, anh đứng ở hàng thứ ba và trở lên nổi bật nhất trong đám sinh viên với mái tóc đen nguyên bản cùng vầng trán cao thông minh. Tường khác trước nhiều, anh tỏ ra biết chăm chút cho ngoại hình của mình hơn. Anh có vẻ đầy đặn và chững chạc hơn nhiều so với cái tuổi hai mươi lăm của mình. Và điều làm nàng hụt hẫng nhất là khi Tường mãi không thôi nhìn thẳng về phía Neeley đang đứng.
Hạ Lam kéo cao chiếc khẩu trang lên một chút và quay sang phải. Neeley tỏ ra hồn nhiên và lơ đãng với những gì bà Amy đang nói. Cô vân vê những lọn tóc xoăn màu vàng, thỉnh thoảng lại đá vài viên sỏi ở dưới nền đất bằng đôi chân thon dài, săn chắc. Neeley thật năng động, nàng nghĩ.
Khi bà Amy trở lại phòng thí nghiệm, Hạ Lam mới dám thở mạnh và nhìn về phía trước. Neeley đã cùng nhóm sinh viên của cô rời đến một diện tích trồng giống nho đỏ Grenache và Carignan. Còn nàng và nhóm sinh viên Việt Nam sẽ phải tìm hiểu về giống nho Gamay da mỏng, tannin thấp và cùng họ viết bài báo cáo thực tập.
Nàng căng thẳng dù đã tự an ủi bản thân rất nhiều lần. Nàng tháo khẩu trang và chiếc mũ rộng vành một cách chậm chạp. Từ từ ngẩng đầu lên, nàng nhìn về hướng những đám sinh viên nữ và mỉm cười với họ.
“Chào các bạn”, nàng nói, “Tôi là Hạ Lam, đến từ Việt Nam, và là người sẽ trực tiếp cùng các bạn tìm hiểu về giống nho Gamay trong thời gian tới. Trong quá trình hướng dẫn và giúp các bạn tìm kiếm tư liệu, chắc chắn tôi sẽ gặp những trục trặc không hề nhỏ. Vì thế, tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ cũng như sự hợp tác chặt chẽ từ phía các bạn”.
“Bạn học ở trường đại học nào?”, một nam sinh viên hỏi ngay.
“Làm thế nào để chúng tôi được gặp gỡ và trao đổi trựa tiếp về ý kiến của mình với ông Dexter Marc?”, một sinh viên khác nói.
“Tôi ở Đà Lạt”, nàng mỉm cười.
Một sinh viên nam khác hét toáng lên và cắt ngang câu trả lời dở dang của nàng, “Ái chà chà. Vậy thì bạn có đồng hương rồi đấy nhé”.
Nàng biết, anh ta đang ám chỉ đến Tường. Nhưng nàng lờ đi và tiếp tục, “Tôi biết một chút về các giống nho và quá trình sản xuất rượu vang. Ông Dexter đang bận cho kế hoạch ‘Truyền thống tổ chức Le Beaujolais Noveau’, vì thế ông sẽ không gặp gỡ các bạn thường xuyên như kì thực tập của những năm trước. Bà Amy và những kĩ sư dày dạn kinh nghiệm sẽ thu xếp thời gian để trao đổi trực tiếp với chúng ta”.
Nàng chuyển hướng nhìn về phía Tường. Anh cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt anh rất sâu nhưng mịt mù sương khói.
Một nỗi đau quặn thắt trong tim nàng.
Suốt cả buổi sáng, nàng vẫn lén nhìn về phía anh cùng nhiều câu hỏi cho mối tình đầu kết thúc không có một lý do nào. Tường vẫn cầm bút ghi chép những dòng chữ cẩu thả trên trang giấy, tay anh vẫn xem xét những chùm nho Gamay một cách uể oải và không tập trung. Anh quyết định dừng công việc lại. Anh tiến về phía nàng.
Hạ Lam nghe thấy tiếng bước chân của anh đang tiến lại. Nàng ngồi thẳng lưng trên một chiếc ghế dài và ghim mạnh cây viết của mình xuống những trang bản thảo mới chỉ lưa thưa được vài chữ.
“Lam?” Tường gọi thẳng tên nàng và ngồi xuống một băng ghế dài ở phía đối diện, “Em sang đây làm gì thế? Chuyên ngành của em là những con số cơ mà?”
“Chào anh”, Hạ Lam ngẩng đầu và gấp lại những trang A4 đã được gim lại thành một cuốn sổ lớn, “Anh vẫn còn muốn quan tâm đến sự tồn tại của em?”
Tường nhận ra sự chế giễu và chút cứng rắn trong giọng nói của nàng. Anh hạ giọng, “Anh xin lỗi. Chuyện đó… chúng ta sẽ nói sau. Hãy nói cho anh biết, em làm gì ở đây thế?”
Anh vẫn muốn điều khiển nàng, dù anh đã phản bội lại tình yêu ấy. “Chẳng phải, bà Amy đã giới thiệu, em sẽ là người trực tiếp hướng dẫn và tìm tài liệu giúp các sinh viên Việt Nam trong kì thực tập này hay sao?”
“Nhưng em hoàn toàn không biết gì về chúng”, Viễn cao giọng, “Em biết gì về giống nho Gamay và tên gọi Beaujolais của chúng? Chẳng lẽ anh không biết, em ghét phải sống ở Đà Lạt cùng cái nông trường của ông Lê và bọn 2K là như thế nào à?”
Nàng cười trong đau khổ. Anh đang nhắc lại về khoảng thời gian ngọt ngào mà nàng đã có với anh, về những chuyện mẹ kế cư xử không đúng, hay ‘Hội chứng 2K’ luôn bắt nạt nàng. Và nàng không hề ngần ngại khi luôn cùng anh chia sẻ những nỗi buồn vui, tủi hờn đó.
Nàng nhìn anh, đau đáu, “Em biết về giống nho Gamay nhưng không nhiều. Beaujolais là loại rượu vang đỏ có mùi khác với rượu vang của vùng Bourgogne được làm từ giống nho Pinot Noir. Tường? Như thế đã đủ chưa? Còn quá trình sản xuất, em sẽ tìm tư liệu và các anh chị sẽ được trực tiếp làm việc với người có chuyên môn”.
“Em?” Tường trở lên nôn nóng, “Anh không muốn tranh cãi với em về chuyện này nữa. Vậy…?”, anh do dự, “Em làm việc ở Berlotti Marc trong vòng thời gian là bao lâu?”
“Em nghĩ, đó là việc của em, và hiện tại, anh không còn là gì của em cả.”
Nàng thẳng thắn nhìn vào mắt anh. Anh ngạc nhiên trước phản ứng của nàng đến mức không thốt lên lời và sau đó là trở lên khiếp hãi khi phát hiện ra những đường vân đỏ ngày một rõ đậm hơn trong đôi mắt nàng. Hạ Lam đã thay đổi sau nhiều năm, và anh cũng thế.
Nàng tỏ ra hối hận vì cách cư xử quá bốc đồng. Trong anh, sự tồn tại của nàng là một cô gái yếu đuối, cần được che chở, chứ không phải gắt gỏng, chua ngoa và luôn tự vệ. Nàng định nói câu xin lỗi, nhưng Tường đã kịp ngăn lại.
Anh nói trong lúc đứng dậy, “Em nói đúng. Sẽ rất phiền khi anh cần sự giúp đỡ của em trong kì thực tập này. Mong là, em sẽ không gây khó khăn gì”.
“Em không phải người ích kỉ”, nàng nói, “Em sẽ rất vui nếu vẫn được anh làm phiền. Đừng ngại. Đây là công việc của em”.
Anh chùn bước chân của mình lại. Anh khiếp đảm. Anh nghe thấy tiếc nấc nghẹn trong thanh quản nàng. Anh ho một tiếng. Sau đó là nụ cười gượng thay lời cảm ơn.
Và chỉ còn nàng ngồi lại góc vườn này.
Cách đây nhiều năm, nàng luôn phân vân tự hỏi, nếu một ngày nào đó gặp lại Tường, nàng sẽ ứng xử như thế nào. Nàng vẫn tự an ủi bản thân, níu lại và giữ chặt hơn, bởi nàng cần anh, và bởi anh hiểu nàng.
Nhưng điều đó đã trở lên vô nghĩa trong buổi gặp này, nàng nhận thức rõ một điều, anh cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn làm giọng gay gắt. Và để vượt qua những kỉ niệm ngọt ngào của quá khứ, nàng cần tỉnh táo và làm chủ trong những cuộc đối thoại riêng tư.
Nàng còn nhận ra sự ngu ngốc của mình, khi mà mới buổi sớm hôm nay, đứng cạnh bà Amy, nàng đã nhìn đau đáu về phía anh. Thậm chí, nàng còn từng nghĩ, anh sẽ là nhân vật chính trong tập tiểu thuyết lần này. Ôi! Nàng khờ khạo làm sao?
“Anh chàng đó đã làm quen với chị rồi ạ?” Neeley đột nhiên xuất hiện và bưng trên tay hai ly sữa tươi. “Chị dùng tạm sữa này nhé, người làm vẫn chưa mang đồ ăn trưa tới”.
“Cảm ơn em”, Hạ Lam đỡ lấy ly sữa và nhấp một ngụm đầu tiên, nàng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. “Em đang nói đến Tường đấy à?”
“Biết mà. Em biết ngay mà.” Neeley cười khanh khách và vỗ tay lên mặt bàn, “Anh ta đúng là nên làm dân tiếp thị thì hơn. Anh ta càng ngày càng làm em muốn nổi đóa. Tại sao đến lúc này rồi mà vẫn không chịu thay đổi tính nết nhỉ?”
Nàng nhăn mặt. Neeley luôn bóng gió khi nói về Tường, “Ừm. Chuyện của anh ta đã ảnh hưởng đến cuộc sống của em nhiều lắm à?”
“Không hề”, Neeley nhún vai và chìa hai bàn tay ra trước mặt, “Nhưng chị thích anh ta à?”
“Chị không biết. Nhưng anh ta cũng quyến rũ lắm đấy chứ”, Hạ Lam vặn vẹo,”Nhìn chung, anh ta đẹp trai”.
“Chị đừng dễ bị lừa đấy nhé. Nếu có, thì chắc chắn là gia tài của Berlotti Marc quyến rũ anh ta nhiều hơn.”
Nàng sửng sốt. Nàng nhớ đến bức hình của Tường và Neeley ở dưới đáy hộc tủ. Nhưng rồi nàng vẫn chọn cách im lặng. Chuyện tình yêu ấy đã qua, cuộc sống bây giờ đã thay đổi, Tường chỉ chọn cách cần phải thích nghi mà thôi, Hạ Lam tự an ủi mình thêm nhiều lần nữa.
“Kệ anh ta đi. Em đã gặp cha chưa, ông ấy có vẻ khỏe hơn không?”
“Em có. Cha, mẹ Amy và Eric đang ở trong phòng thí nghiệm rượu đấy”.
“Sao cơ?”, nàng ngạc nhiên, “Eric? Người đàn ông sở hữu bộ râu quai nón, có phải không?”
“Phải. Cơ mà chị đã quen anh ấy rồi à?”, Neeley cũng ngạc nhiên không kém gì nàng, “Anh ấy là một trong những người đặt hợp đồng nhập rượu nhiều nhất của công ty nhà mình đấy”.
“Đi nào.” Nàng nói nhanh. “Phiền em đưa chị đến đó, được không?”
Neeley do dự nhìn nàng. Cô đang định hỏi thêm thì Hạ Lam đã cướp lời, “Chị sẽ đợi ở ngoài. Chị không vào phòng thí nghiệm đâu”.
“Chị thật thông minh.” Neeley đáp lại và kéo tay nàng về phía trước.
Một niềm vui thuần khiết nuốt chửng lòng kiêu ngạo của nàng vốn có suốt nhiều năm nay. Nàng cảm thấy con đường phía trước dài hơn bất kể con đường nào nàng đã từng đặt chân tới. Những cơn gió mơn man ve vuốt làn da trắng mịn khiến nàng phấn chấn và nôn nao hơn bất kể lúc nào. Sự run rẩy dường như tan biến nhường chỗ cho niềm vui thuần khiết khi được nhìn thấy Eric và tưởng tượng đến cuộc trò chuyện đầy dí dỏm với anh.
 “Eric rất đẹp trai”, Neeley nói, “Nhưng đó không phải là mẫu người mà em thích”.
Hạ Lam không thực sự tập trung với những gì Neeley đang tâm sự. Sự sốt ruột của nàng hiển hiện quá lộ liễu, “Nghe này, Neeley? Có phải em đang đi đường vòng không thế?”
Neeley lại cười phá lên, “Xem kìa. Chị đang nhớ mẹ Amy hay ông Paul thế? Nhưng mà sao chị lại quen anh ấy được nhỉ? Rõ ràng đây là lần đầu tiên chị sang Pháp cơ mà?”
“Không. Anh ấy sang Việt Nam”, nàng nhấc váy và bước đi nhanh hơn, “Chị cần gặp Eric, bởi vì… chị có làm rơi một thứ đồ hôm đi chung xe với anh ấy. Nhưng chị cũng không biết chính xác là anh ấy có đang giữ chúng hay không nữa?” Hai má nàng nóng ran. Nàng thở  hổn hển bởi những bước đi vội vàng.
“Eric sang Việt Nam á? Để làm gì nhỉ?” Neeley hỏi lại nhưng cô đã hét lên ngay sau đó khi chưa có câu trả lời, “Kia rồi! Eric!” Neeley chạy nhanh về phía trước, “Anh không biết là em nhớ anh nhiều như thế nào đâu!”
Hạ Lam che miệng bằng lòng bàn tay lạnh toát của mình. Nàng lùi lại phía sau vài bước và lấp mình sau những gốc nho lớn và tán lá rộng.
Eric cũng mở rộng vòngtay ôm lấy Neeley. Anh hôn nhanh vào má cô, “Anh cũng thế, và em có vẻ khỏe hơn nhiều rồi đấy”.
“Nếu nỗi buồn có thể giúp tình yêu quay trở lại thì em cam chịu”, Neeley cười to. Cô quay sang phía ông Dexter và bà Amy đang đứng, “Cha! Mẹ! Hai người cho con ‘bắt cóc’ anh ấy ngay bây giờ nhé!”
Bà Amy định lên tiếng phản đối nhưng ông Dexter đã kịp ngăn lại. “Được rồi. Nhưng hai đứa nhớ quay lại để dùng bữa trong chiều nay nhé. Và cha rất mừng, Neeley ạ. Ngày hôm nay con đã thay cha quản lý một số công việc thực sự tốt”.
Neeley nhanh chóng vòng tay qua cổ ông Dexter và bà Amy. Cô hôn nhanh vào má hai người, “Cha mẹ đã tâm lý hơn rồi đấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đây là lời hứa danh dự của con”.
Đến khi cả Eric và Neeley rời khỏi khoảng sân trống trước phòng thí nghiệm, bà Amy nhanh chóng nói, “Em ngăn cản, bởi vì…”
“Không sao đâu. Em yêu!”, ông Dexter nhìn bà trìu mến, “Chúng ta đâu thể giữ chân con bé mãi được chứ”.
Ông bắt đầu ho và ép nắm tay vào trước ngực. Giọng ông hụt hơi, “Amy… Amy… Khụ khụ…Anh để thuốc… ở ngăn kéo… bàn…làm việc… Khụ khụ…”
Bà Amy hốt hoảng đỡ ông ngồi xuống băng ghế đá dài rồi vội chạy lại phòng thí nghiệm.
Hạ Lam định tiến về phía trước nhưng ý nghĩ rối tung tiếp tục ngăn cản bước chân nàng. Nụ cười, ánh mắt, vòng tay, cả những bước chân đi nhanh như những nốt nhạc rộn ràng của Eric khiến nàng không vui. Nàng đau đớn hơn nữa khi những hình ảnh đó luôn xuất hiện ngập tràn trong tâm trí.
Nhưng nàng đã mặc chiếc váy đẹp nhất của mình trong bữa ăn tối – một chiếc váy màu xanh lơ với chất liệu voan xếp từng ly theo chiều dọc đầy tinh tế. Nàng đã tết bồng mái tóc dài đen vắt chéo sang bên trái một cách uể oải nhưng khêu gợi. Nàng muốn chàng hiểu, nàng xinh đẹp và nữ tính.
Nhưng Chúa không giúp nàng. Eric gần như dành toàn bộ thời gian ăn tối để trao đổi công việc với ông bà Marc về kế hoạch sản xuất và tiêu thụ rượu vang trong quý cuối cùng của năm. Nàng biết thêm về ngày hội rượu vang Beaujolais – một truyền thống tổ chức Le Beaujolais Noveau diễn ra vào thứ năm tuần thứ ba của tháng mười một. Và nàng lờ mờ đoán ra, Eric đã tìm gặp ông Lê khi nhìn thấy giống nho Muscat d’alexandri là vì lý do nào.
Eric quả tham lam, Hạ Lam nghĩ, anh định thâu tóm không chỉ ở phía bắc mà còn cả vùng Vaucluse – phía đông nam của nước Pháp nữa.
Sau đó, nàng nhìn về phía Neeley. Thật ngạc nhiên là cô ấy vẫn bận quần áo trẻ trung như mỗi ngày, vẫn cúi đầu vào dĩa thức ăn và tỏ ra lơ đễnh với chủ đề kinh doanh của gia đình.
Điều nàng khó chịu nhất là khi ông Dexter giới thiệu nàng với Eric. Chàng tỏ ra khách xáo và xa lạ, “Thật vui vì tôi được ăn tối cùng người đẹp. Quý cô!”
Nàng cảm thấy hụt hẫng hoàn toàn. Bởi nàng đã quen với cách cư xử của anh, ngọt ngào pha một chút trọc ghẹo của kẻ lãng tử đào hoa, cưng, hay Hana mất rồi.
Chân mày nàng hơi co lại. “Tôi cũng thế”, nàng cứng giọng, “Thật vinh hạnh”.
Eric trở lên quyến rũ và quyền lực hơn khi chàng nhấc ly rượu vang đặt lên môi nhấm nháp dưới thứ ánh đèn vàng dịu của căn phòng. Từng đường nét điển trai trên khuôn mặt, hàng chân mày theo đường ngang một cách táo bạo, ánh mắt sáng lấp lánh như nước trong vịnh Mexico, cùng cái mũi cao như đỉnh Mont Blanc, càng làm vẻ cao ngạo phớt đời của chàng tăng lên. Nhưng chính sự kết hợp của bộ râu quai nón lại kéo chàng về gần hơn với sự dễ mến và cuốn hút. Ở chàng là một phong thái quý ông toát lên thực sự.
Ông Dexter rõ ràng kính nể chàng. Một vài câu nói bóng gió mà ai ai cũng hiểu, ông muốn gán ghép cuộc hôn nhân giữa chàng và Neeley. Nhưng Neeley chỉ cười giả lả cho qua chuyện. Còn chàng tỏ ra bất ngờ và nén nhìn về phía nàng.
Thay vì nỗi buồn phiền kéo dài suốt bữa ăn tối, nàng mở to mắt và nhìn chàng với sự thờ ơ đến ngột ngạt.
Chàng quay lại phía ông Dexter. Đôi môi quyến rũ của chàng khẽ cong lên, “Thật lấy làm vinh hạnh cho con”.
Chàng nhìn nàng với một nụ cười nhạt ngay sau đó. Nàng không thể làm gì hơn. Nàng chìm sâu trong đau khổ. Tuy nhiên, chàng không dừng lại ở đó, chàng tiếp tục tra tấn nàng bằng vài thứ kinh nghiệm thực tế liên quan đến rượu vang mà nàng từng vênh váo như khi còn ở Việt Nam.

Lần này, Chúa thực sự đã giúp, nàng hắng giọng và chiến thắng chàng còn ngoạn mục hơn cả cuộc đối đầu vào trưa nay với Tường. Mặt chàng hơi tối đen và có chút bối rối. Chàng lẩn tránh nàng bằng cách nhấp một ngụm rượu vang nữa, nhưng ngay sau đó, mắt chàng đã bị khóa lại với mắt nàng với cái nhìn dữ dội. Nàng ước sao, Eric hãy nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, và nàng sẽ trốn lên phòng, nằm một mình cho tới ngày mai, ngày sau, và không bao giờ biết đến sự tồn tại của chàng nữa.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét