SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.3)

SAY ĐẮM

PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

Neeley quay trở lại phòng với nụ cười hớn hở. “Hạ Lam, em đã nhờ bạn đặt hai bộ đồ dạ hội. Tối nay…”, cô khựng chân ngay trước ngưỡng cửa phòng khi nhìn thấy khuôn mặt Hạ Lam trắng bệch. Neeley chạy nhanh về phía chiếc tủ, “Chị sao thế? Ôi, Chúa! Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra khi em không có ở đây?”

Nàng cố đẩy tấm hình vào sâu dưới mép vali. Nàng cố bình tĩnh, “Không. Chị chỉ vừa nhìn thấy… một con chuột”.
Neeley lại cười phá lên, “Chị làm em tưởng…”. Neeley kéo nàng đứng lên, “Sẽ không sao đâu. Đây là nông trường mà. Có rất nhiều sinh vật đáng yêu. Chị Hạ Lam? Chị tưởng tượng nổi không? Anh ấy không chỉ nghiên cứu về cây trồng, mà còn đặc biệt thích tìm tòi về những loại côn trùng như ong, bướm, sâu bọ nữa đấy. Tự nhiên, chị làm em nhớ anh ấy kinh khủng”.
“Ừm. Xin lỗi.” Hạ Lam xua tay và cố đẩy người Neeley ra xa, “Hãy làm việc của em đi. Đừng để ý đến chị”.
Neeley cười lớn và ôm laptop ngồi ở trên giường. Nàng cố giấu đi tấm hình dù chẳng biết sẽ phải làm gì tiếp theo với chúng. Nàng hiểu rồi, vì Neeley mà Tường đã bỏ rơi nàng. Nhưng giờ Tường đã bỏ đi đâu, nàng đau đầu khi nghĩ tới điều đó?
Nàng xếp lại áo quần một cách lơ đễnh. Nàng còn chẳng buồn phân loại đâu là đồ mặc ở nhà, đâu là đồ đi ngủ, đi chơi… Nàng chỉ muốn tống chúng vào hết trong tủ và lên giường chìm sâu vào giấc ngủ dài.
Nằm co mình trên chiếc giường mới, chăn đệm mới, một mùi thơm dịu của dầu xả thơm phả vào mũi nàng. Nhưng chúng không át đi được sự lạnh lẽo bởi thiếu mùi người. Nàng cảm thấy khó chịu và sau cùng là lạnh dọc xương sống. Thật không tin nổi điều này, chuyến đi của nàng mới chỉ bắt đầu kể từ ngày hôm nay?
“Hạ Lam? Chị đã có bạn trai chưa thế?”, giọng Neeley lanh lảnh, phá tan sự im lặng suốt một giờ qua.
Nàng chẳng buồn trở người lại, giọng nàng ủ rũ, “Có chuyện gì không em?”
“Tất nhiên là có!” Neeley dài giọng, “Nhưng chị có giận không nếu em trở thành người nối duyên?”
Nàng nghe thấy tiếng cười tắc nghẽn trong câu nói của Neeley, nàng trả lời một cách dấm dẳng, “Thôi. Đừng. Chị không tin vào đàn ông đâu. Họ toàn là một ruột”.
“Hả?” Neeley hét toáng lên, “Chị vừa nói gì đấy? Chị… Giống em à?”
Nàng chỉ muốn hét vào mặt Neeley là chính em đã phá vỡ mối tình đấy. Nhưng nàng không còn là trẻ con, nàng đã học cách phải quên đi sự tồn tại của anh suốt hơn một nghìn ngày. Lẽ ra, Tường đã trở thành vết mờ trong lịch sử của cuộc đời nàng, nhưng vì Neeley – người mà nàng phải đối mặt, ăn chung, ngủ chung trong thời gian tới chính là nguyên nhân làm mối quan hệ đó tan vỡ, khiến nàng đau đớn hơn bất kể chuyện gì.
Không thể tin được, chuyện này nhất định không phải là Neeley. Chàng trai kia cũng chẳng thể nào là Tường, chỉ là một sự trùng lặp nào đó mà thôi.
“Chị ngủ rồi hả, Hạ Lam?” Neeley tiếp tục gây rối. “Cũng được. Chị nên ngủ. Tối nay sẽ đủ tỉnh táo để tham gia buổi tiệc với em.”
Nàng không đáp lại câu nào. Nàng cảm giác mọi lời Neeley nói đều thực sự đáng ghét. Nàng hiểu, nàng đang ích kỉ.

Y Y Y

 “Chị không có váy dạ hội”, giọng Hạ Lam rít lên.
“Em đã đặt hai chiếc ngoài cửa hàng. Đi đi mà.” Neeley van vỉ, “Em đặt màu trắng và đỏ, chị có thể…”
“Chị Hạ Lam, và anh… Neeley”, Jimmy cười toe toét khi xuất hiện trước cửa phòng, “Mẹ kêu hai chị xuống nhà và chuẩn bị ăn tối”.
Neeley tiện tay nhặt con gấu bông ở trên giường. Cô ném thẳng về phía Jimmy đang đứng, “Ai cho em gọi chị là anh, hả?”
Sau cú tránh né thành công, Jimmy vẫn cố nè lưỡi trêu trọc, “Là cha Dexter ạ”, và nó chạy nhanh xuống cầu thang.
“Xuống thôi”, Hạ Lam tỏ ra sung sướng vì lý do này thật hợp lý để nàng từ chối buổi tiệc của Neeley và đám bạn.
Ông Dexter đã ngồi ở ghế chính của bàn ăn, “Nào. Hai con gái của cha, hãy lại đây đi”.
“Neeley? Con định đi đâu sao?” Bà Amy hỏi ngay lập tức khi nhìn thấy khuôn mặt đã được trang điểm của cô, “Hãy ở lại đi, ba mẹ có chút chuyện cần phải bàn bạc với hai đứa”.
“Con đang ở nhà mà”, Neeley cau có và ngồi vào ghế đối diện với nhóc Jimmy, “Con sẽ không đi nữa. Chị Hạ Lam cũng có vẻ không muốn ra ngoài”.
“Hai đứa định đi đâu? Cả ngày hôm nay chơi với nhau vẫn chưa đủ?”, ông Dexter nhìn lần lượt từng người một và gật đầu vẻ hài lòng, “Hai đứa thật hòa thuận, cha thực sự yên tâm”.
“Vâng. Tụi con sẽ không đánh nhau chỉ vì một chiếc giường đâu ạ”, giọng Neeley dấm dẳng. Cô nhoài người về phía trước kéo đĩa nho và tách lấy một quả ném về phía Jimmy đang hì hục lắp rắp những mảnh nhựa, “Này. Nhóc? Ăn đi và ngậm miệng lại trong lúc người lớn nói chuyện. Em hiểu không?”
“Ối”, Jimmy la toáng lên và đưa tay ra trước theo phản xạ. Cả tòa nhà bằng nhựa đổ sập ngay sau một giây.
“Neeley?” Ông Dexter hét lên, “Con bỏ ngay cái kiểu cư xử thiếu văn hóa đó đi, rõ chưa?”
“Jimmy? Con ổn không?” Bà Amy chạy nhanh lại và hai tay ôm lấy mặt thằng bé, quay hết bên trái rồi đến bên phải. “Nghe đây? Jimmy? Con không được trêu trọc chị Neeley nữa. Hãy nhớ đấy.”
“Không mà. Nho rất ngon”, Jimmy phụng phịu nói khiến ai cũng phải cố nhịn cười.
“Qua đây nào”, Hạ Lam ngoắc tay, “Jimmy?”
Yana dắt thằng nhóc sang một dãy ghế cũng hàng với Neeley, và nàng ngồi ở giữa hai đứa. “Cha mẹ có chuyện gì thế ạ? Tụi con nghe đây?”
“Ừm! Chuyện này nên để mẹ nói với các con sẽ tốt hơn. Em yêu?”, ông Dexter nhìn về phía bếp và đứng dậy ngay sau đó, “Cha hơi mệt. Một ly vang là đủ rồi. Bốn mẹ con cứ ăn tối và ngồi lại nói chuyện với nhau nhé”.
Bà Amy hôn nhanh vào trán ông, ”Em sẽ lên phòng ngay sau khi xong việc ở dưới này. Em đã để thuốc ở trên kệ tủ. Hãy gọi em nếu anh cần giúp đỡ”.
Ông Dexter vỗ vỗ vai bà Amy rồi đi lên phòng riêng.
Hạ Lam nhận ra sự mệt mỏi trong mắt ông, trong nụ cười của ông, chúng khác hoàn toàn với đêm qua và sáng nay, “Cha Dexter bị bệnh hả mẹ?”
“Sẽ ổn thôi”, bà Amy ngồi xuống ghế và bắt đầu câu chuyện, “Cha con đang bị bệnh, các con cũng đã lớn, vì thế cha và mẹ quyết định hai con sẽ làm thay một trong những việc của ông vào khoảng thời gian tới. Các con biết đây, ngày hội Rượu vang Beaujolais sắp đến gần, cha Dexter sẽ rất bận. Sinh viên của trường đại học Claude Bernard lại có hai tháng thực tập ở đây và họ được chia làm hai nhóm. Lam? Một số việc khi ở Đà Lạt hẳn con cũng đã biết, mẹ tin con đảm nhiệm được công việc quản lý sinh viên, nếu có thắc mắc, con sẽ tìm mẹ hoặc cha ở trong phòng thí nghiệm. Còn Neeley, con sẽ phụ trách nhóm sinh viên người Pháp. Ừm, con biết đấy, trong đám sinh viên Việt Nam đợt này, Tường vẫn tham gia…”, bà ngập ngừng vài giây và nói tiếp, “Con hiểu chứ? Còn chuyện kia cũng hơn nửa năm rồi, mẹ tin là con đã ổn”.
Nàng mở tròn mắt khi nghe những điều này và cố tiêu hóa hết chúng. Bà Amy đang cố gắng tách đôi mối quan hệ của Tường và Neeley, và nàng phải là người phải đối mặt. Nàng chỉ muốn phản đối, nàng chỉ muốn cho bà Amy biết rằng, nàng không muốn làm công việc này, hoặc là đổi nhóm với Neeley.
“Con không sao”, Neeley nói, “Chuyện đã qua lâu rồi. Con chẳng còn quan tâm tới anh ta nữa đâu”.
“Vậy em có thể đổi nhóm với chị”, Hạ Lam cướp lời Neeley, “Ý chị là, chị chỉ muốn rèn luyện thêm tiếng Pháp”.
“Thế nào cũng được”, Neeley tỏ ra thờ ơ và uống cạn ly vang.
“Không được. Chuyện này, cha Dexter cũng đã quyết định, Neeley ạ. Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ muốn tốt cho con. Còn Lam, việc gặp gỡ người Việt Nam, chẳng phải sẽ tốt cho con hơn sao? Vậy chúng ta sẽ thống nhất như thế nhé?” Bà Amy kết thúc câu chuyện và đứng dậy, “Mẹ phải lên phòng. Sức khỏe của cha Dexter đang rất không ổn. Đi nào, Jimmy?”
Đợi cho bà Amy và Jimmy đi khuất khỏi hành lang, Hạ Lam rút hết can đảm, “Neeley, có phải chàng trai mà em nói lúc chiều, là…?”
“Không phải đâu”, Neeley nói nhanh trong lúc đang gọt một quả táo, “Quá khứ đó là quá nhảm. Em đã quên béng từ lâu rồi. Chẳng hiểu sao mẹ Amy vẫn muốn nhắc đến nó”.
Nàng lấy một miếng táo ở trong đĩa và gật gật đầu, “Chắc mẹ không thích anh ấy. Và mẹ lo cho em, mẹ sợ em bị tổn thương…”
“Em không sao cả. Anh ta nhạt nhẽo đến vô vị”, Neeley nói một cách dứt khoát, “Anh ta tỏ ra yêu gia đình mình hơn là yêu con người của em”.
Nàng ngạc nhiên hết sức. Tường vốn không phải là người như thế. Chắc chắn đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Tường từng tồn tại trong cuộc đời nàng là một chàng trai tốt bụng, có thành tích học tập xuất sắc, và luôn hết mình với người khác. Không thể là Tường. Không thể nào. Và  nàng ho sặc sụa vì vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung.
Neeley đã lén lút rời khỏi nhà để đi chơi cùng đám bạn be bét vì rượu. Bà Amy vừa cầm sổ sách trên tay vừa hỏi ông Dexter về những điều không rõ. Thẳng nhóc Jimmy ngồi ngay ngắn ở bàn học nhưng lại  bận bịu với một đống đồ chơi lắp ráp đã bị đổ sập trong lúc ăn tối.
Chầm chậm, lơ đễnh, nàng trở về phòng mình và quyết định gọi điện thoại cho ông Lê.
“Ba ạ? Con, Lam đây”, nàng nói.
“Ừ?!” Ông Lê tỏ ra bình tĩnh nhưng chính xác là ông đã đứng bật dậy khi đang ngồi trong kho chứa rượu. “Sao giờ con mới điện thoại về nhà. Con thế nào rồi?”
“Ba khỏe không ạ? Con rất ổn! Con chỉ hơi mất ngủ thôi. Có lẽ con chưa quen.”
“Con không ngủ với mẹ à? Mẹ con thế nào rồi? Bà ấy có sống tốt không?”
“Mẹ ngủ với…”, nàng hoảng hốt, “Với nhiều công nhân khác trong nông trường. Con đang ở tạm nhà một người bạn của mẹ. Con sẽ cố gắng tìm một căn nhà nhỏ để hai mẹ con được gần nhau”.
“Về nhà đi”, ông lưỡng lự, “Ý ba là, ba không yên tâm một chút nào cả khi con sống như vậy ở một nơi lạ hoắc lạ huơ”.
“Sẽ ổn cả thôi ba ạ. Mẹ đối với con rất tốt. Con không cảm thấy xa lạ hay có khoảng cách gì.”
“Ba…”, ông ấp úng và bỏ lửng, “Thế con và mẹ giữ gìn sức khỏe nhé! Ba tắt máy đây, điện thoại xa như thế thì tốn tiền lắm”.
Nàng chưa kịp phản ứng gì thêm thì đầu dây bên kia đã tút tút. Ba vẫn luôn quan tâm đến mẹ, ý nghĩ đó liên tục xuất hiện trong đầu nàng. Con không được nói với ba, về chuyện này, mẹ muốn giữ bí mật… trong một thời gian nữa, bà Amy thường xuyên dặn dò nàng như thế. Chuyện gì đã xảy ra, cả ba và mẹ đều muốn che giấu cuộc sống cá nhân?
Nàng tủi thân và nằm úp trên giường. Nàng giật mình nhớ ra hộp đen mà ông Lê muốn gửi cho bà Amy. Nàng cuống cuồng lật tung các vali, túi đựng và hộc tủ. Hoàn toàn trống rỗng.
Nàng nằm yên trên giường. Nhất định, nàng không thể để quên ở Việt Nam. Chỉ có thể là nó đã bị rớt ra khỏi túi xách trên chuyến bay, hoặc taxi, cũng có thể là trên chuyến tàu hỏa khi nàng đi cùng Eric Paul. Và nàng lại nhớ Eric nhiều hơn, thật kinh ngạc.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét