MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 1.1

MỤ GHẺ - Tiểu thuyết


Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)


Chương 1.1 – Sài Gòn, tháng 03/2012

Đã quá quen với những buổi hẹn hò xa hoa trong một không gian lãng mạn bậc nhất nằm trong vùng trung tâm Sài Gòn, Hạ Du không còn cảm thấy quá hồi hộp hay vờ như lo lắng xen lẫn cả niềm hạnh phúc nữa, nhất là với những cuộc hẹn hò cùng Viễn –người tình của cô sau hai năm quen biết.
Chậm chạp bước từng bước lên cầu thang hướng về phía sân thượng, cơn gió đêm Sài Gòn mang hơi lạnh ve vãn làn da mịn màng trên khuôn mặt và cả cánh tay để trần của cô. Bất giác, Du rùng mình.
“Phía bên trái, thưa quý cô!”, người phục vụ khẽ khom mình, bàn tay trái của anh ta hướng sang bên ngay khi họ vừa lên đến lối sân thượng.
Ánh mắt Du hướng theo sự chỉ dẫn của người phục vụ. Và hình ảnh Viễn cùng nụ cười ấm áp bên ánh nến với những chiếc ly cao, chai vang đã đặt sẵn trên bàn dội thẳng tới mắt cô.
Chân mày Du đột ngột co lại. Bờ môi cô mấp máy. Buổi hẹn hò cùng anh vào tối hôm nay rõ ràng là khác với mọi lần. Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng khiến cổ họng cô bỗng nghẹn lại.
Người phục vụ nhắc lại lần nữa, “Phía bên trái, thưa quý cô!”
Ánh mắt Du ngơ ngác chuyển sự chú ý của mình quay lại anh ta. Và cô cũng nhanh chóng nhận ra mình đang trở thành vật cản ngay ở lối đi nhỏ hẹp. Bước chân cô di chuyển nặng nề. “Cảm ơn anh! Tôi đã nhận ra bạn của mình. Rất xin lỗi vì sự lỡ đễnh ban nãy.”
Anh ta cười rộng miệng và lại khom mình xuống dù Du đã quay lưng đi. “Chúc quý cô buổi tối hạnh phúc.”
Du giật mình ngoảnh đầu lại. Người phục vụ đã lạc vào đám nhân viên của nhà hàng trong cùng một bộ trang phục màu trắng. Anh ta ‘chúc cô hạnh phúc’.
Thật ngọt ngào!
Nhưng suốt gần hai năm qua, Du đã quên mất định nghĩa của hai từ ‘hạnh phúc’, dẫu cho Viễn đã ở bên cô hơn một trăm năm mươi ngày qua. Theo thói quen xã giao, Du lẩm bẩm thành tiếng, “Cảm ơn.”
Viễn đã đứng hẳn lên ngay sau khi anh nhìn thấy bóng dáng Du xuất hiện nơi bậc thang cuối cùng. Nét cười thoáng qua trong đôi mắt Viễn khi anh nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt và những bước đi không dứt khoát từ Du. Điều này bỗng khiến anh vui hơn bao giờ hết, bởi anh nghĩ, cô sẽ đoán được phần nào ý nghĩa quan trọng trong buổi hò hẹn tối nay.
“Chào em”, anh nói trong lúc kéo chiếc ghế ngồi phía đối diện cho Du.
Họ đã luôn hẹn hò vào mỗi buổi tối cuối tuần, nhưng sao tối muộn ngày hôm  nay Du lại cảm thấy có điều gì đó rất khác…, khác khi cô nhìn vào đôi mắt anh, cảm nhận nụ cười ấm áp của anh, hay bộ áo quần anh đang mặc – rõ ràng là trau truốt hơn thường thấy.
“Chào anh!”, cô nói.
Anh khẽ gật đầu trong lúc trải tấm khăn lót thức ăn màu trắng lên đầu gối. Du cũng làm theo hành động đó một cách máy móc, và lén lút nhìn anh qua vành ly cao ở ngay trước mặt. Anh của ngày hôm nay, thật khác?
“Buổi tối hôm nay, trông em…, không được xinh cho lắm”, Viễn cười mỉm.
Ánh mắt anh lấn lá trên khuôn mặt cô. Cô không xác định rõ được, là trên đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc, trên chiếc mũi cao thanh, hay trên bờ môi đang cứng đơ trước lời nhận xét? Bởi từ ngay giây phút đầu nhìn thấy anh, Du đã có suy nghĩ, anh rất khác mà, nhưng có lẽ là chỉ tối hôm  nay thôi!
“Còn anh thì…, quá là bảnh!” Du nhún vai. Anh thật lòng hay cố vờ như thiếu lịch sự nhỉ? Cô thật không quen với không khí như thế này? Cô thích anh bảo, ‘trông em xấu xí’ còn hơn.
Du thừa nhận đôi mắt cô thâm quầng dù cho đã có lớp phấn đậy che. Bởi suốt đêm qua, cô đã khóc ỉ ôi như một đứa trẻ ngờ nghệch còn ở độ tuổi ngồi trên ghế nhà trường khi vô tình trông thấy anh chàng người yêu cũ cùng một cô gái ăn mặc sành điệu đang ướm thử bộ váy cưới trắng tinh trong khu trung tâm thương mại Sài Gòn.
Du thừa nhận da cô hơi tái và xuất hiện một vài chiếc mụn nhỏ do thức đêm đã làm cô mất tự tin hơn hẳn. Nhưng rõ ràng, cô không thích cách nhận xét của Viễn cho lắm, nhất là trong khung cảnh lãng mạn do anh chủ động như tối nay.
Và cũng thật không thể giải thích vì sao, cô lại tủm tỉm cười ngay sau câu nói của anh chỉ sau vài giây dù nét mặt còn ngơ ngác.
“Cảm ơn em vì lời khen.” Anh yêu sự đối đáp của cô. Và anh thích cái cách Du quay mặt sang một bên để che giấu nụ cười khẽ. “Rượu vang nhé?”
Du gật đầu và dò xét từng cử chỉ nơi anh. Lấy cái mở nút chai ở kế bên, Viễn cắm nó vào cái nút bần. Cổ tay anh khéo léo xoay vòng và giật dứt khoát, nút bần bật ra kèm theo một tiếng nổ nhẹ. Anh rót đầy ly và đặt nó trước mặt cô, “Anh không chắc là em sẽ cảm thấy vị của nó sẽ dễ chịu như mọi hôm đâu nhé!”
Đó có phải là một lời cảnh cáo?
Du lại nhìn anh chằm chằm. Anh của buổi tối hôm nay thật chẳng giống anh của ngày qua, dù chỉ là một chút.
Viễn rót đầy ly còn lại cho mình, nâng lên và chạm vào ly vang của Du, “Chúc hạnh phúc!”
Lại một lời ‘chúc hạnh phúc’ nữa dành cho cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Vô cùng ngọt ngào! Và vô cùng ý nghĩa trong cái hoàn cảnh mà Du nghĩ, vết đau cũ đã hé miệng và bắt đầu mưng mủ từ buổi chiều qua.
Nhất định, Du sẽ uống cạn ly vang này. Vì Viễn, vì anh ta, và vì cả lời chúc.
Nhưng Chúa không giúp cô. Vành ly nằm hờ hững trên bờ môi dưới, lớp vang sóng sánh chỉ đủ làm ướt mềm bờ môi trên, vị giác ngấm dần khi lưỡi cô chỉ nhấm nháp chút một thay cho ý định ban đầu.
“Anh biết ngay mà”, Viễn vờ than vãn trong lúc gõ ngón tay vào chiếc ly của mình đã cạn, “Vậy là em chẳng thấy nó ngon lành gì cả.”
Du không thể dứt mắt khỏi Viễn trong lúc anh uống vang như người khát nước. Sau vài giây, chiếc ly đã cạn.
“Đúng là chẳng dễ chịu gì cho lắm!” Du trả lời thẳng tuột theo cái cách trò chuyện khó hiểu của anh. “Còn anh cảm thấy vị vang này thế nào?”
“Ngọt!”, Viễn cười, “Ngọt hơn tất cả những lần mà chúng ta đã cùng uống nó.”
Du cảm thấy choáng váng. Lồng ngực trái đập thình thịch. Anh đang kích thích trí tò mò hay muốn khơi gợi lại thứ tình yêu non trẻ, hết mình đã chết trong cô. Nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt anh, Du nhận ra đôi mắt ấy sáng bừng hơn bao giờ hết. Chẳng phải, chỉ có tình yêu mới khiến con người ta biểu lộ trạng thái hạnh phúc đến hoan hỉ giống thế này?
Đôi môi cô run rẩy, “Em quen với vẻ cứng rắn và nghiêm nghị của anh hơn.”
“Nhưng không phải mọi lúc bên em, anh đều khó ưa như thế!” Anh nói trong lúc rót đầy hai ly vang tiếp theo.
Anh ám chỉ những giây phút khác khi họ ở bên nhau, ngọt ngào và say đắm, mặc cho mỗi lần thoát khỏi cơn say ấy, Du đều than trách bản thân và thì thầm xin lỗi anh trong giấc mộng.
Du đỏ mặt. Sao đột nhiên, cô lại cảm thấy xấu hổ với anh? Tối nay, anh như biến thành con người khác. Và có lẽ nào, cô cũng như thế ư?
Can đảm, cô đặt vấn đề với anh, “Nói em nghe, hôm nay sẽ ‘khác và đặc biệt’ như thế nào?”
Anh không trả lời. Anh chỉ nhìn cô. Khóe miệng anh hơi nhướn cao lên, đầy quyến rũ.
Mảnh lưng cô cứng đờ. Cô có quen người đàn ông này? Và đôi môi cô mấp máy nhưng chẳng có âm thanh nào được thốt ra. Cô không phải người có tính kiên nhẫn. Cô bắt đầu liếm môi. Mắt cô khóa vào mắt anh. Dữ dội.
“Anh rất thích không gian ở đây.”, anh nói, “Và anh hi vọng là em nhớ…” Anh bỏ lửng câu nói của mình.
Cô có nhớ không? Chẳng phải buổi hẹn hò đầu tiên của họ chính là tại nơi này? Ngày ấy, cô càm ràm buổi đêm lạnh buốt khi trời chuyển mùa sát vào dịp Noel. Còn anh vòng tay ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, và thì thầm, “Em đã ấm áp hơn chưa?”
Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Điều mà cô cảm thấy lo sợ đã đến?
Linh cảm luôn luôn đúng, nhất là trong chuyện tình cảm.
Đôi tay cô vò nhàu chiếc khăn lót đồ ăn dưới hộc bàn.
Cô còn đang đắn đo điều gì nữa?
Anh còn vui hơn nữa khi nhận được cái gật đầu xác nhận với chút chần chừ từ Du, mà anh nghĩ là cô đang cố ra vẻ e thẹn và có chút xấu hổ cần có của một phận nữ nhi. Nhưng anh không vòng vo, anh muốn trở lại là mình – người đàn ông cứng rắn và nghiêm nghị mà Du đã quen. “Chúng ta sẽ kết hôn, em đồng ý chứ?”
Tiếng sét vừa đánh trúng vào đầu cô? Anh muốn họ thành vợ thành chồng dù nửa năm trước đây, anh từng phân vân, ‘nhưng nếu anh không thể cho em một danh phận?’ Và anh đã luôn nghĩ, cô quá yêu anh, cô chỉ cần anh ở bên là đủ.
Anh có sai lầm không?
Cảnh tượng buổi chiều qua lại tua lại trong trí  nhớ của Du. Người yêu cũ của cô đã bơi đến bến bờ hạnh phúc. Anh ta quên bẫng và ngó lơ sự tồn tại của cô mặc cho qua lớp cửa kính phản chiếu, anh đã phát hiện ra cơ thể điêu đứng đến mức bàng hoàng khi Du vô tình đứng lại chiêm ngưỡng vài mẫu váy cưới mới để nhập về cửa hàng.
Kí ức sống lại và nước mắt trào ra, Du sụt sịt mũi và quay mặt đi, tránh cái nhìn đầy mong đợi từ Viễn.
Anh nghĩ…, vì cô đang quá xúc động. Anh cũng đã nghĩ đến việc, nếu Du trở thành vợ anh, đồng nghĩa với việc, cô sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn. Mặc cho đã cân nhắc kĩ càng, anh vẫn cảm thấy thật không công bằng cho Du trước đề nghị đột ngột từ anh.
“Anh biết, việc trở thành mẹ của đứa bé gái mười bốn tuổi là một thách thức quá lớn đối với bất kì người phụ nữ nào. Anh rất xin lỗi vì sự ích kỉ của bản thân trước lời đề nghị ban nãy. Nhưng anh cũng sẽ không che giấu sự thất vọng của mình nếu như em từ chối đâu.”
Nghĩa là anh đã không cho cô con đường để lùi bước. Cô sẽ lấy anh, cô sẽ làm mẹ của những đứa con anh, và lại tỏ ra hạnh phúc như trong hơn năm tháng vừa qua. Hoặc là cô chạy trốn, chối bỏ lời cầu hôn, tự thú tình cảm của cô chỉ là giả dối. Và Viễn phải cay đắng thừa nhận thời gian qua anh đã bị cô lừa phỉnh như thế nào.
Nhưng cô không muốn anh bị tổn thương. “Quá đột ngột, không phải sao?” Du lẩm bẩm.
“Phải!” Anh đồng ý trong một thoáng thất vọng. “Có lẽ thế!”
“Và em cần thời gian, được không?”
“Dĩ nhiên rồi”, anh cố tỏ ra lời đề nghị này như đã nhận được câu trả lời đồng ý. Và anh chuyển nhanh sang chủ đề khác, “Anh đói quá rồi. Em sẽ chọn đồ ăn cho cả hai nhé!”

Bữa ăn tối trôi đi trong im lặng. Chai vang hết cạn mà Du chỉ cảm thấy vị đắng và cháy rát nơi vòm họng. Còn Viễn cũng đã thôi nhìn cô đau đáu, anh ít cười và trở nên nghiêm nghị hơn.

(Còn tiếp)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét