SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 1.3)

SAY ĐẮM

(tiểu thuyết của Lâm Phương Lam)

PHẦN 1: NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU


Phần 1.3

 “Hana?”
Hạ Lam giật mình ngoảnh đầu lại. Eric cười toe toét với nàng. Anh đang ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ của nàng. Nét mặt anh thực sự vui vẻ. “Cưng, nhìn này”, Eric giơ ly sữa đầy ra trước mặt, “Ba em thật tốt. Ông ấy đã tặng tôi một ly sữa tươi vừa mới vắt từ con bò kia kìa”.
Nàng mở to mắt vì ngạc nhiên, “Anh không đùa đấy chứ?”
“Không hề. Ba em vừa mới rời khỏi đây. Bằng không, tôi đã xin ông cho đi dạo một vòng ở khu nông trại này rồi.”
“Chúng rộng bao la”, nàng châm trọc cái vẻ nịnh bợ của anh, “Một kẻ như anh chắc chắn sẽ không đủ sự kiên nhẫn”.
Eric cười tủm tỉm, “Cưng? Vậy em nghĩ Franck đủ kiên nhẫn để đi dạo cùng em ư?”
“Không. Tôi không biết”, nàng buồn bã nói, “Chúng tôi chưa cùng nhau làm việc đó”.
Nàng ngồi bệt xuống một đám cỏ khô. Mắt nàng nhìn lơ đãng về đám hoa hồng cách đó không xa giờ đã chẳng còn một bóng người.
“Ừm”, anh ho hắng một tiếng, “Tôi lấy làm tiếc đó, cưng ạ. Tiếc cho sự đơn phương”.
“Anh không nên chỉ trích tôi, Eric ạ”, nàng nghiêm giọng, “Không có chuyện gì cả. Chúng tôi mới quen nhau hơn một tuần và sẽ kết thúc vào ngày mai”.
“Em sẽ rời khỏi đây? Tôi tưởng, em sống và làm việc ở đây. Franck cũng sang đây suốt nhiều tháng rồi?”
“Không có. Tôi sống và học tập trên Sài Gòn. Nơi đây đẹp, thoải mái, nhưng nó không thuộc về tôi”, nàng cươi mỉm với Eric rồi đứng dậy.
Eric cạu mày, “Hana? Em thật mất lịch sự. Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong!”
Nàng gật đầu, “Vậy nếu anh muốn đi dạo? Tôi có thể giúp anh, ngay lúc này. Tôi cần ra vườn nho để chào tạm biệt những người công nhân ở đó”.
“Ồ”, anh thốt lên vì ngạc nhiên, “Tôi sẽ không từ chối đâu, cưng ạ”.
Eric vẫn cố lán người lại trên chiếc xích đu bằng cách tự lấy đà và đẩy chúng lên cao thêm mấy vòng. Anh uống cạn ly sữa bò tươi và để chúng cẩn thận trên một chiếc giá inox ngay kế đó. Anh nhảy phốc xuống đất, “Đi nào, Hana!”
Nàng ngây người nhìn khi anh tháo chiếc khăn len của mình quàng lên cổ nàng, “Em sẽ bị lạnh đó. Chúng thực sự cần thiết cho em”.
“Đây là vùng đất nhà tôi”, nàng cứng giọng. Cái đụng chạm của anh làm vùng da ở cổ nàng bỏng rát, nhưng chúng diễn ra quá nhanh và dứt khoát, “Và tôi hiểu điều này hơn anh”.
“Nhưng em rất ít khi ở đây. Em sẽ không hiểu rõ về thời tiết của nó đâu”, Eric  vỗ tay lên bờ vai cứng ngắc của nàng. “Em nên giữ gìn sức khỏe để có một chuyến đi an toàn vào ngày tới.”
Eric bỏ đi trước. Dáng anh cao ráo trong tư thế đĩnh đạc kèm theo một sự tự tin. Những ánh mặt trời của ngày mới đổ lên người anh với màu óng ánh.
Được vài bước, Eric quay người lại và nàng vẫn chưa hề di chuyển, “Em muốn thay đổi ý định?”
“Không”, nàng cười trừ và nhanh chóng lùi lại phía sau, “Tôi không đi bộ, tôi đi bằng xe bò”.
“Xe bò?”, anh hỏi, “Tôi không biết loại xe đó”.
Nàng vừa bỏ vào nhà kho để tháo dây buộc của hai con bò lớn, vừa cao giọng, “Vậy anh biết gì về vùng thảo nguyên cùng những phương tiện đi lại của họ?”
“Ừm”, anh bặm môi nhìn nàng. Nàng đang lên giọng châm biếm sự hiểu biết của anh. “Chúng tôi đi bằng xe công nông, em biết không?”
“Tất nhiên là tôi biết.” Nàng giựt mạnh dây kéo và buộc chắc chắn vào xe gỗ. “Chúng tôi là đất nước nông nghiệp nhưng chúng tôi đủ giàu để có thể sắm sửa những chiếc hộp chạy ồn ào đó, chỉ có điều…”, nàng nở một nụ cười ranh mãnh, “Chúng tôi có ý thức bảo vệ môi trường, Eric thân mến!”
Anh nên cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại không, “Có rất nhiều cách tốt hơn, cưng ạ”, anh giúp nàng buộc chặt dây kéo vào xe gỗ, “Ví dụ như vấn đề xe bus, dù có hơi bất tiện về thời gian”.
Chắc rồi. Chắc rồi. Nàng lẩm bẩm rồi quay lại nhìn anh, “Anh đã từng ở Việt Nam một thời gian đấy à?”
“Không. Những kiến thức này đều do Franck phê bình.”
Nhắc đến Franck , nàng lại muốn nổi cáu. Nàng nhảy lên thùng xe gỗ. Eric há miệng vì ngạc nhiên, “Hana? Em chẳng giống một quý cô con nhà địa chủ của cả nông trường này chút nào cả”.
“Xin lỗi. Tôi chỉ không muốn tỏ ra dịu dàng trước mặt anh thôi”, nàng cười nhăn nhở và chỉ sang phía chỗ ngồi còn trống bên cạnh, “Ông Paul! Xin ông đừng sợ. Tôi sẽ không làm ông ngã đâu. Xin mời!”
Anh hơi ái ngại. Cả cuộc đời trôi qua hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh ngồi trên một chiếc xe bò kéo, hơn hết là cùng đi chung với một cô gái Việt Nam xinh xắn nhưng dữ tính vô cùng.
Nàng cười mỉm với Eric. Sợi dây thừng chắc chắn nằm gọn trong tay, nàng đập nhẹ vào mông hai con bò lớn trước mặt. Chúng khịt khịt mũi và bắt đầu chuyển động. Những vòng xe đầu tiên lăn đều đều trên con đường dập đá bằng phẳng.
Sự im lặng từ Eric khiến nàng hơi khó chịu. Nàng liếc sang anh bằng cái nhìn lén lút. Và tai hại hơn thế, đôi mắt nàng quá tham lam khi lấn lá trên khuôn mặt đẹp theo nét nghiêng nghiêng suốt nhiều giây liên tiếp ấy. Eric mang vẻ đẹp vừa cổ điển do bộ râu quai nón và mái tóc hơi dài đang xù tung lên vì cơn gió thổi, vừa hiện đại với cái mũi cao kiêu kì cùng một cái cằm đẹp như tượng khắc.
“Anh thấy nơi đây thế nào?” Nàng hỏi, cố gắng đưa mắt nhìn về phía trước.
“Tuyệt vời” Eric quay sang nhìn nàng. Đôi mắt chàng rõ ràng là sáng hơn hẳn mọi khi, “Rất tuyệt vời! Hana!”
“Hai đứa em của tôi sẽ giúp anh khám phá vùng đất này nếu anh còn ở lại đây thêm một thời gian.”
Anh cười khoái trá, “Ý cưng là đám côn trùng đó à?”
Nàng không thể cười. Dù chúng không cư xử tốt và ngoan ngoãn thì nàng cũng không cho phép anh xúc phạm họ. “Tôi không cho phép anh dùng từ ngữ đó để đặt tên cho hai đứa em gái tôi. Tuy chúng có ham chơi, nhưng thực sự chúng xinh xắn và làm được rất nhiều việc giúp cho gia đình.”
“Chúa tôi”, anh thốt lên, “Cưng sẽ vẫn bao bọc và bênh vực chúng cho dù Franck có bị xé nát giống như miếng thịt bò ư?”
“Ôi. Eric Paul. Làm ơn đi. Trí tưởng tượng của anh mới sống động làm sao.”
Nàng vụt mạnh sợi dây thừng vào mông con bò đực, chúng đột ngột di chuyển với vận tốc nhanh hơn mức bình thường. Eric choáng váng. Không phải vì cơn buồn nôn đang cuộn lên trong dạ dày anh, mà là sự giận dữ ngấm ngầm trên khuôn mặt đang mỗi lúc một đỏ ửng lên của nàng. Nàng thật xinh xắn. Chắc chắn rồi.
“Thôi nào. Hana. Em cần giảm vận tốc, được chứ? Chúa trên cao! Tôi thề sẽ không nhắc một từ nào liên quan đến Franck nữa đâu.”
Nàng cười tủm tỉm. Dây kéo được lôi mạnh lại và chiếc xe gỗ chuyển động một cách nhẹ nhàng như lúc đầu.
“Em còn anh hay chị nào không?”, anh vừa cười vừa nói.
“Không. Tôi chỉ có một mình, một mình thôi. Hai con bé kia đều là em cùng cha khác mẹ với tôi.” Nàng nhìn anh với sự nghiêm túc đáng kinh ngạc. “Anh đừng nghĩ xấu. Tôi không bắt nạt chúng bao giờ, thậm chí còn…”, nàng cười thành tiếng, “Anh tin không? Tôi sợ chúng. Chúng đáng sợ hơn cả mẹ kế của tôi nữa”.
“Và đó là lý do em thường xuyên không ở đây?”
“Phải. Tôi… ừm”, đột nhiên nàng ấp úng. Chuyện này không cần thiết, thật sự không. Chuyện gia đình luôn là đề tài nhạy cảm, nàng không muốn chia sẻ với ai, nàng luôn tủi thân, quá khứ, bây giờ, và cả mai sau nữa. Đó mãi mãi là những bí mật của riêng nàng.
“Nếu em không thích thì đừng nói.” Eric đưa ngón tay đặt lên môi của mình để làm dấu với nàng.
“Cảm ơn anh, Eric.” Hạ Lam bắt đầu tìm thấy sự thoải mái khi được nói chuyện với người đàn ông này. “Ba tôi sở hữu rất nhiều đất ở đây. Tôi cũng không rõ nông trường này có tất cả bao nhiêu nhân công? Và thu nhập hàng năm là như thế nào? Tôi không bận tâm về điều này, kể cả tôi sẽ rời xa nơi này vào ngày mai, tôi cũng chưa nghĩ tới một cái hẹn cho ngày trở lại và những khoản tiền kha khá mà ba có thể giúp tôi sống vô tư, làm những gì mình thích mà chẳng quan tâm đến vấn đề  tài chính. Tôi không muốn tranh giành. Tôi chỉ muốn sang Pháp… và ở cạnh mẹ tôi.”
“Nghĩa là ngày mai em sang Pháp?”
“Phải.” Nàng gật đầu và quay sang nhìn anh, “Ở đó sẽ như thế nào nhỉ?”
“Làm việc. Làm việc. Và làm việc.”
“Ờ”, nàng cười khúc khích và không nói gì thêm cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe kéo của ông Lê ở gần ngay trước mặt, “Tới nơi rồi. Ở đây gọi là vùng Tà Nung. Và anh nhớ là đừng phá nát vườn nho của ba tôi. Ông ấy sẽ không thích đâu. ” Nàng quay sang bên Eric nhưng anh đã nhảy xuống đất một cách an toàn.
“Đó là một lời cảnh cáo?” Anh cười toe toét và đưa tay về phía nàng, “Nào! Cưng! Hãy ngoan ngoãn một chút. Tôi thực sự ghét nếu em lại tiếp tục nhảy xuống như một gã trai khỏi cái xe này”.
Nàng cười nhăn nhở và bám chặt vào bờ vai rộng, chắc của anh. Giọng nàng thì thầm, “Đừng làm gì tiếp theo. Bằng không tôi sẽ nghĩ là anh đang tán tỉnh tôi đấy”.
Anh không ngần ngại, ‘Tôi sẽ tiếp tục nếu không nhận thấy một dấu hiệu cấm đoán nào từ phía em”.
Nàng bặm môi và lườm anh một cái sắc lẹm.
Nho chưa vào vụ thu hoạch. Những chùm nho màu tím đặc kín, treo lủng lẳng trên giàn dây thép. Nàng đi dạo một vòng và cảm thấy tiếc nuối thời gian xa xưa đến kinh khủng. Nàng nhớ Tường, thích đi chơi cùng Tường quanh mấy khu vườn nho, hay đám hoa hồng nở rộ. Nhưng Tường đã rời xa nàng khi anh quyết định sang Pháp du học. Nàng nhớ rõ, đã ba năm trôi qua, nàng không còn nhận được một lời nhắn hay cuộc điện thoại nào từ phía anh. Rồi công việc, học tập, mối quan hệ bạn bè mới thời sinh viên cũng cuốn nàng lao theo vòng xoáy của cuộc sống. Nàng cũng dần quên đi sự tồn tại của anh – mối tình đầu trong sáng tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể khép lại.
“Ba em không có ở đây?” Eric phá vỡ dòng hồi tưởng của nàng. Anh chăm chú xem một chùm nho đã ngả sang màu tím sẫm.
“Giờ này, có lẽ ông đang ở trong phòng thí nghiệm.”
“Tôi có thể gặp ông ấy không?”
“Ừm”, nàng trọc ghẹo anh, “Ở đây không có sữa đâu, ông Paul thân mến!”
Anh cười nhăn mặt, “Thôi nào, cưng? Tôi chỉ muốn hỏi ba em về những giống nho đang được trồng ở đây thôi”.
“Có chuyện gì liên quan đến chúng ư?” Nàng tò mò và đi gần về phía anh. “Ba tôi sẽ không tiếp chuyện ai trong lúc ở phòng thí nghiệm đâu. Ông ấy có thể thoải mái trong cuộc sống, xã giao, nhưng trong công việc thì không.”
“Vậy tôi sẽ chờ ông ấy”, giọng anh vui vẻ, “Đây là một trong sáu loài nho đặc chủng nổi tiếng vùng Vaucluse ở miền nam nước Pháp, tên nó là Muscat d’alexandri. Tôi chỉ muốn hỏi ông ấy về việc sản xuất rượu Pháp tại Đà Lạt thôi”.
“Anh biết khá rõ về điều này?” Nàng ngạc nhiên, “Tôi cũng nghe ông ấy từng nói về việc này cách đây nửa năm. Đúng là bên công ty De LaCote có đặt giống nho mẫu ở đây để sản xuất thử rượu vang Pháp. Chứ ở Đà Lạt quê tôi, chỉ có rượu vang được chế biến từ trái dâu tằm là phổ biến”. Nàng chỉ tay về phía trước mặt, “Đó là vùng trồng dâu tằm. Người dân ở đây gọi đó là vùng Bồng Lai. Nhưng mà…”, và nàng cười khúc khích, khe khẽ trong bàn tay mình, “Nhưng tôi thích ăn sống chúng hơn”.
“Ôi. Vậy em sang Pháp là gặp trúng tủ rồi”, anh nháy nháy mắt.
Nàng đáp lại anh bằng một nụ cười tươi. “Nhưng vì sao anh biết rõ chúng như thế. Nhìn anh chẳng có chút nào là một nông dân cả.”
Anh không trả lời nàng mà chỉ cười nhăn nhở. Nàng hơi giận và đùng đùng quay lưng bỏ đi. Nàng phải tới tạm biệt những người già và các nhân công ở đây. Nàng không thể tiếp tục nói chuyện với anh, bởi nàng thực sự chẳng hiểu biết nhiều về công việc của ông Lê, cũng như cái cách anh coi thường sự hiểu biết về công việc sản xuất rượu vang của một cô gái ở độ tuổi hai mươi tư.
Nàng không thể tập trung. Nàng lơ đễnh với các cuộc trò chuyện xã giao thăm hỏi. Nàng tò mò khi Eric đang nói chuyện điện thoại với một ai đó trong khoảng thời gian kéo dài. Nàng băn khoăn khi anh đi dạo khắp mảnh vườn, nâng những chùm nho lên cẩn thận và xem chúng một cách tỉ mỉ. Nàng chỉ muốn trốn ra sau phòng và lén lút nghe cuộc trò chuyện của ông Lê và Eric khi nét mặt hai người đều đang khá căng thẳng và nghiêm túc.
Ôi chàng đẹp và đứng đắn biết bao nhiêu trong lúc này, nàng thốt lên theo bản năng.
Nàng ngốc nghếch.
Nàng cũng thích anh, thật ngạc nhiên là chỉ sau một đêm.
Ông Lê và Eric nói chuyện say sưa hơn kể từ lúc đi sâu vào khu vườn nho. Nàng ước, giá như nàng hiểu về công việc này nhiều hơn một chút nữa thì nàng sẽ làm tốt công việc của một cô hướng dẫn viên bất đắc dĩ rồi.
Nàng ngồi trên chiếc xe bò kéo ở ngay cổng nông trường. Nàng tỏ ra ngỗ ngược khi nhận thấy sự dịch chuyển của hai người đàn ông kia đang tiến về phía mình. “Ba à, anh ta có định xin nho mang về nước Pháp giống như sữa bò không ạ?”
Ông Lê cạu mày nhìn nàng và quay sang với Eric, “Cậu đừng giận. Nó là đứa thích đùa dai”.
“Không. Thưa ông. Cô chủ đây thực sự đẹp, và cá tính”, chàng nói và quay sang cười mỉm với nàng.
Hạ Lam không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nghe những gì Eric nói. Nàng nuốt nghẹn. Nàng biết, chàng đang hạ nhục nàng bởi nàng không có vóc dáng cao hay đôi chân dài mê mải, thậm chí nàng còn hành động như một gã trai cách đây mới hơn một giờ đồng hồ. Rồi nàng cố gắng lấy lại sự tự chủ của mình, đôi môi cong cớn hơi trề ra, “Ba ơi, con về trước nhé. Ba nên cho anh ta uống đầy bụng sữa bò và đừng nói lung tung nữa khi vẫn còn đặt chân trên vùng đất của chúng ta”.
Nàng sợ bị ông Lê la mắng.
Dứt lời, nàng đập mạnh dây cương vào mông con bò đực.
Nàng chạy trốn.
Chạy trốn Eric Paul…

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét