SAY ĐẮM
(tiểu thuyết của Lâm Phương Lam)
PHẦN 1: NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU
-
Phần 1.4
“Em đừng buồn”, Kiều nè lưỡi rồi quay lại tấm
gương ở bàn trang điểm, “Chúng ta đã thống nhất trước khi xuống hồ bơi, và chị
là người được học tiếng Pháp vào tối nay”.
“Tốt thôi”, Kim cao
giọng một cách tỉnh bơ, “Em sẽ theo chị Lam ra club vào tối nay. Chẳng phải là
hai người sẽ học tiếng Pháp ở đó à? Vả lại, em thích tiếp cận chàng Franck một
cách gián tiếp hơn”.
Nàng muốn ốm khi nghe
cuộc trò chuyện này. Một cách cẩn thận, nàng thắt sợi ruy băng thành một cái nơ
đỏm dáng ở ngay vòng eo. Nhưng nàng vẫn nhìn trộm về phía “Hội chứng 2K” đang
bận lên người những chiếc váy màu hồng ngọt ngào cùng màu son môi đỏ quyến rũ.
“Không. Chị học ở phòng Franck”, Kiều chép chép miệng nhìn vào trong gương, trên tay cô cầm cây son tô đều một lượt lên đôi môi, “Ra club thì học được gì ngoài mấy cái chuyện tào lao”.
“Sao em không bảo ba
dạy tiếng Pháp?” Hạ Lam thắc mắc, “Ba nói tiếng Pháp cực kì chuẩn”.
“Em không thích, chị
Lam Lọ Lem ạ”, Kiều kéo dài những từ cuối một cách chế nhạo, “Franck có thể vừa
học vừa chơi. Còn ba thì không”.
Nàng nổi cáu, “Kim.
Vậy tốt hơn hết là em hãy kiếm chỗ khác mà chơi, đừng làm vướng chân chị ở
quán”.
Nàng bỏ đi. Nàng chỉ
kịp nghe con bé hét lên, “Chị dám bắt nạt em à? Cầu xui cho chị, Franck chỉ
nghĩ chị là một con bé Lọ Lem phải đi ở đợ”.
Không sao, không sao hết. Nàng
trấn tĩnh lại. Nàng đã quen với những lời miệt thị thế này kể từ khi hai
đứa nó biết nói một cách sành sõi và nghe lời mẹ
kế chỉ bảo. Dù sao thì, nàng cũng là Lọ Lem trong mắt mẹ kế và 2K bởi làn da
trắng hồng khác biệt với nước da nâu, bóng nhẫy của họ. Để không bị mang tiếng
là ‘ở đợ’, chỉ cần về Đà Lạt là nàng sẽ bắt tay ngay vào công việc. Và đó đã
trở thành quy ước bất thành văn khi nàng muốn tồn tại trong gia đình này một
cách yên ổn trong vài ngày nghỉ về thăm sức khỏe ông Lê.
Nàng gặp Eric ngồi ở
ngay quầy rượu và chăm chú xem những tờ giấy A4 có in hình chùm nho kèm theo
phụ lục chi chít chữ ở bên dưới.
Nàng giật mạnh ly
nước cam đặc trên bàn và uống chúng một hơi.
“Eric. Làm ơn đi.
Đừng biến tôi thành con ngốc. Anh hiểu chúng là cái gì mà. Đây không phải
rượu.”
Anh không tỏ ra khó
chịu. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng, sau đó quét xuống tận gót chân. Nàng
không nghĩ được gì nhiều hơn ngoài việc, chiếc váy tối nay mà nàng mặc không
phải là chiếc váy xấu nhất trong ngăn tủ đứng.
“Hana.” Anh gọi tên
nàng một cách ấm áp, ấm áp hơn nữa khi nó được phát ra ở trong một không gian
im lặng với hàng chục đôi tình nhân đang chụm đầu vào nhau rủ rỉ. “Tôi biết.
Tôi biết. Chỉ là tôi thích gọi chúng giống như cái cách em trêu ghẹo tôi ở lần
đầu tiên chúng ta gặp nhau. Đó không phải là sự chế giễu. Chỉ là tôi muốn lưu
giữ lại những khoảnh khắc hồn nhiên đến ngốc nghếch của em mà thôi. Em hiểu
không?”
Nàng căng thẳng. Vì
Franck mà nàng đã nổi đóa lên với anh. Nàng hơi cúi đầu rồi nhún vai, “Xin lỗi.
Tối nay tôi không được thoải mái. Thực sự xin lỗi anh, Eric, nếu tôi đã phá vỡ
khoảng lặng của anh”.
Hạ Lam quay vào trong
quầy và ngồi xuống trước máy tính tiền. Nàng không thực sự tập trung khi nhập
dữ liệu. Nàng nghển người lên và Eric đã đang chăm chú nhìn nàng.
Anh nói ngay, “Đừng
làm nếu em không thấy thích. Sống như thế chẳng phải là khó chịu lắm sao?”
“Nhưng tôi phải làm
việc”, giọng nàng buồn bã, “Vậy những lúc không vui, anh thường làm gì?”
“Làm những việc mà
tôi không thích.” Anh cười phá.
Mặt nàng tối xầm lại.
Hai má nàng đỏ ửng lên vì giận dữ. Cơn bốc đồng khiến nàng bỏ vào trong và tự
lấy một ly vang đỏ. Đàn ông Pháp thật sự khó gần, nàng lẩm bẩm.
“Em nên mời tôi một
ly, Hana?” Eric đề nghị, “Có một người đã tới và gửi lời nhắn trước khi em đến
đây, em muốn biết thì, ừm, một ly nhé!”
Nàng thoải mái. Nàng
rót một ly vang khác và đẩy nó về phía Eric. “Hãy thưởng thức và thanh toán.
Tôi không muốn biết lời nhắn đó đâu.”
Anh cười mỉm. Anh chủ
động đưa ly chạm vào ly rượu đang ở trên tay nàng. “Em quá bướng bỉnh. Hana ạ.”
“Tuyệt đấy.” Anh nhận
xét sau khi nhấp một ngụm vang.
“Nguyên liệu chính
của nó là giống nho Cardinal kết hợp với một phần trái dâu Đà Lạt”, nàng lên
giọng.
“Và tôi thấy thoảng
mùi của anh đào nữa.”
Nàng biết điều này
bởi nàng đã đọc vanh vách khi nhìn vào bao bì dán trên chai rượu vang đang để
trước mặt. Nàng xấu hổ nhưng không đỏ mặt, “Anh đã nói gì với ba tôi thế? Ông
ấy có nói xấu gì về tôi với anh không?”
“Không.” Anh nhìn
nàng và xoay xoay phần cuống ly bằng hai ngón tay. “Nhưng ông Lê có vẻ buồn vì
em không cho ông một cái hẹn chính xác của ngày trở về. Tại sao thế?”
“Bởi vì tôi sẽ có mẹ
khi qua đó”, nàng trả lời ngô nghê.
“Nghĩa là em không
cần ba nữa?”
“Không không. Tất
nhiên tôi cần cả hai người. Nhưng anh biết đấy, họ đã ly hôn. Chuyện người lớn
làm tôi tủi thân một cách khủng khiếp. Tôi muốn sang đó, và tìm cảm giác khi
được ở cạnh mẹ là như thế nào?”
“Cưng? Em đã lớn. Em
phải làm việc và học tập để tiếp tục sống. Em hiểu không? Ý của tôi là, khi em
gặp được mẹ, em sẽ lại thèm cảm giác
được ở cạnh ba…”
Nàng cúi đầu và cười
nửa miệng như thể cười chê mình. Phải. Nàng đã không nghĩ được như thế. Anh thật hiểu chuyện. “Nhưng qua đó tôi vẫn làm việc như ở Việt Nam.”
“Em làm gì? Ở bên
Pháp không hề xa hoa hay đơn giản.”
“Tôi viết văn”, nàng
thú nhận.
Eric nhìn Hạ Lam như
thể nàng vừa tuyên bố sẽ chủ động tấn công để dành lấy tình yêu của anh. Nàng
bật cười. Nàng hơi cúi đầu và nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đang xoay xoay
bởi những đầu ngón tay, “Nhìn tôi không có dáng của một người viết văn?”
Eric chống cằm xuống
lòng bàn tay và hơi ngả người về phía trước nàng, “Không. Em giống. Bởi em giản
dị nhưng không kém phần sâu sắc”.
“Ôi trời”, nàng phì
cười, “Đừng đùa tôi. Eric. Thực ra qua đó, tôi muốn sống cùng mẹ và cũng muốn
tìm cảm xúc mới. Tôi đã quá cũ cho những ý tưởng, đã quá lì lợm với ngòi bút.
Tôi biết, tôi cần thay đổi… trước khi độc giả lần lượt quay lưng lại”.
Nàng nhớ đến những
con chữ ảm đạm và buồn thảm trong vài trang giấy chiều nay. Ôi Chúa! Nàng đã
viết về Eric – thật khó để tin là nàng đã làm điều này.
“Nghĩa là em đã viết
trong một thời gian dài?”
“Tôi viết đã nhiều
năm, nhưng một năm trở lại đây tôi đã không thể hoàn thành nổi dù là một truyện
ngắn.”
“Làm sao tôi có thể
đọc chúng?”, giọng anh hào hứng, “Hãy giúp tôi, Hana?”
Nàng nghe rõ nụ cười
và sự háo hức trong câu nói của anh, nhưng nàng vẫn nghĩ anh đang cố tình trêu
đùa bởi nàng thực sự ghét những cuộc trò chuyện xã giao. “Eric, anh có thể đọc
chúng nếu anh thực sự muốn. Nhưng anh biết đấy, tôi không biết nhiều về tiếng
Pháp, lời văn của tôi sẽ bị biến dạng hoàn toàn nếu tôi trở thành dịch giả của
anh.”
Rõ ràng là Eric không
vui. Nàng nhận ra nụ cười nhạt vừa lướt qua môi anh. Nàng bỗng tự hỏi mình, nếu
hôn một người đàn ông với chiếc cằm đầy râu như thế thì sẽ gặp khó khăn gì, hay
chỉ là sự nhồn nhột đến thích thú?
Nàng không biết. Nàng
không muốn trò chuyện cùng anh nữa. Trí tưởng tượng của nàng đã vượt xa giới
hạn của những người chỉ là bạn bè vừa mới quen thôi. Cảm giác bối rối thực sự
quấn quýt quanh nàng.
Đột nhiên, tay anh
trượt lên và úp lòng bàn tay lên mu bàn tay của nàng. Một cảm giác ấm áp và
mạnh mẽ thay vì sửng sốt đến ngạc nhiên. Nhịp tim của nàng đập dồn dập, một cảm
giác bồn chồn xâm chiếm và vây bủa lấy. Eric nhìn nàng bằng tất cả sự ấm áp lẫn
ngọt ngào.
Nàng ngập ngừng cười
lại với chàng. Chàng thật khác với những người đàn ông mà nàng biết – những anh
chàng Tây lượn lờ ngoài phố Sài Gòn hay giảng đường đại học, và thực sự khác
hơn nhiều với những gã trai Việt Nam. Bởi Eric đẹp trai theo cách trần tục trộn
pha nét hoang dại và quyến rũ.
Hạ Lam rút bàn tay
bỏng rát của mình ra khỏi tay anh, và giấu nhanh dưới hộc bàn. Giọng nàng lúng
túng, “Tôi phải về để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Chúc anh những ngày vui
vẻ”.
“Khoan đã.” Eric gắt
lên khi cái bản lưng mảnh của nàng quay lại với khuôn mặt chàng. “Tôi có thể
tiễn em?”
“Ừm”, nàng nở một nụ
cười lười biếng, “Ba tôi sẽ đi cùng chuyến bay lên Sài Gòn. Anh nên ở lại và
vui thú với nơi đây”.
Nàng ngoa ngoắt. Nàng
ám chỉ Franck nhưng lại đổ lên đầu chàng, một lần nữa.
Nàng bỏ đi nhanh
chóng. Mặt nàng nóng bừng bừng. Cả mu bàn tay của nàng nữa, chúng như đâm phải
gai nhưng lại muốn được ôm lấy lần nữa thay vì phải gãi ngứa. Nàng phát điên
lên… không vì ai cả - nàng cố gắng an ủi
trái tim bé nhỏ của mình.
“Hội chứng 2K” không
có ở trong phòng. Điều này thật tuyệt, và đây là buổi tối duy nhất trong tuần
qua để nàng có được sự bình yên dưới mái nhà vì không phải nghe những cuộc đối
thoại xáo rỗng của bọn chúng. 2K không ngừng chỉ trích mối quan hệ “lệch đũa”
của nàng và Franck. Và bọn chúng luôn gọi nàng là Lam Lọ Lem khi Franck có mặt
ở đó.
Nàng ném mình lên
giường với vẻ uể oải. Đầu nàng trống rỗng. Nàng không thể suy nghĩ được phải
viết về vấn đề gì đầu tiên trên trang giấy đang để ngay trước mặt.
Tiếng gõ cửa phòng
cắt ngang dòng suy nghĩ, nàng bặm môi, “Ai thế?”
“Ba đây, Lam? Con ngủ
rồi à?” Ông Lê hắng giọng và tiếp tục dùng mu bàn tay gõ vào cửa.
Nàng kéo ổ khóa và mở
cánh cửa, “Ba ạ. Con cứ tưởng…”
“Tưởng ai?”, Ông Lê
hỏi dồn.
Nàng lưỡng lự vài
giây rồi cũng nói, “Mẹ kế ạ”.
“Ừm”, ông Lê hơi so
vai và đưa cho nàng một chiếc hộp được đậy kín nắp, “Lam? Ba xin lỗi. Ngày mai
con phải tự lên sân bay một mình. Qua đó, con đưa nó cho mẹ con. Bà ấy sẽ hiểu
mọi chuyện”.
“Nhưng ba đã hứa là
lên Sài Gòn cùng con mà”, giọng nàng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút, “Hay
ít nhất thì ba cũng đưa con ra sân bay tại Đà Lạt được chứ ạ?”
“Ba đã định làm thế,
nhưng… Mà con nên đi một mình giống như từ trước tới nay sẽ tốt hơn. Để ba còn
có chút hy vọng, sau một thời gian đủ dài, con còn quay trở lại đây, con còn
nhớ là ông già này vẫn đang tồn tại.”
Nàng nghẹn họng. Nàng
muốn khóc toáng lên như một đứa trẻ để hờn dỗi với ba mình. Nhưng ông Lê đã bỏ
ra khỏi khuôn viên và nhanh chóng đi về hướng phòng ngủ của ông.
Y Y Y
Hạ Lam vừa tìm được
chỗ ngồi của mình. Nàng rướn người lên để nhét túi xách cá nhân vào ngăn đựng
đồ trên khoang máy bay. Mười năm phút nữa, nàng sẽ tạm biệt Việt Nam.
Người đàn ông ngồi
bên cạnh che kín mặt bằng một chiếc mũ rộng kiểu cao bồi. Nàng muốn làm phiền
anh ta về việc hoán đổ chỗ ngồi. Và nàng liễu lĩnh. Hai ngón tay gõ nhẹ vào
thành ghế, “Anh! Anh đổi chỗ cho tôi có được không? Tôi buồn ói và tôi muốn
ngồi cạnh cửa sổ để nhìn ra ngoài”.
“Hana, chào cưng!”
Chàng cười toe toét trong lúc hạ chiếc mũ xuống, “Tôi khiến cưng ngạc nhiên?”
Nàng tròn mắt, chớp
chớp liên tục, “Có… Có… Ngạc nhiên đến mức…” Nàng kịp ‘phanh’ miệng lại trước
khi tuôn ra những từ ngữ ấu trĩ đến vô duyên.
“Mức buồn ói”, Eric
cười khanh khách làm nàng phải đỏ mặt.
“Anh không hề nói
mình sẽ trở lại Pháp vào ngay hôm nay? Điều gì đã xảy ra thế? Chẳng phải anh
muốn qua đây là để kéo Franck trở về nước ư?”
“Điều đó hoàn toàn
không còn cần thiết nữa, cưng ạ”, chàng nháy mắt trong lúc đứng dậy, “Nào, Hana!
Em không buồn ói mà chỉ thích ngồi đó bởi luyến tiếc thời gian còn lại khi ở
Việt Nam mà thôi”.
Nàng lẩm bẩm trong
bụng, anh đang đi guốc trong bụng tôi?
“Cảm ơn”, nàng nói
khi đã ngồi ngay ngắn vào vị trí số ghế của chàng, “Ba tôi đã nhận lời giúp đỡ
Franck à?”
“Tôi không biết.
Nhưng Franck sẽ sớm trở lại Pháp thôi, nếu hắn biết em đã rời xa nơi này.”
Nàng bật cười, “Hai
đứa em gái của tôi đã giăng lưới rồi. Và quan trọng là, tôi biết mình là 3L”.
“3L là cái gì?”
“Bí danh.”
“Em luôn làm tôi phải
tò mò, cưng ạ?”
“Eric. Không phải
chuyện gì đều biết cũng là tốt cả”, nàng vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Nhất là
những người như anh, anh càng biết nhiều, thì anh càng muốn biết nhiều hơn
nữa”.
Eric mỉm cười, môi
chàng nhướn hơi cao lên, vẻ đầy cao ngạo, “Em mới hấp dẫn làm sao. Tôi muốn em
biết chừng nào!”
Nàng thở mạnh và ném
cho chàng một cái nhìn thách thức. Giọng nàng đanh lại, “Hãy để tôi ngủ suốt
một chuyến đi dài. Làm ơn, ông Paul. Và xin đừng nhìn xuống chân của tôi”.
Nàng cảnh báo. Khuôn
mặt nàng mệt mỏi và trắng bệch. Mắt nàng sưng mọng và quầng thâm lại. Nàng đã
khóc suốt đêm qua và chỉ thực sự ngủ được khoảng hai giờ khi trời gần về sáng.
Chuyến bay ngắn từ Đà
Lạt lên Sài Gòn không làm nàng mệt mỏi bằng việc ngủ gật trên ghế khi ở trong
phòng chờ. Nàng mới thực sự đáng thương làm sao trên con đường phía trước bằng
những chuyến đi dài không hoạch định sẵn thời gian.
Nàng không thích kiếm
tiền. Nàng chỉ cần tự do và sống với thiên nhiên. Nàng hoang dại.
Chàng không hiểu
chuyện gì. Ừ thì chàng cũng thắc mắc vì sao nàng luôn mặc váy dài và đi tất
chân. Chàng ngờ nghệch nhìn hai bàn chân nhỏ nhắn được bọc kín bằng lớp tất màu
nude và xỏ gọn vào đôi giày vải cũng được thắt hình chiếc lơ xinh xắn. Chàng
nhận ra, chàng đã thích nàng gấp ngàn lần so với buổi gặp đầu tiên – cách đây
một ngày hai đêm.
Đầu nàng nằm oặt sang
bên lớp cửa kính. Da mặt nàng trắng bệch trông đến tẻ nhạt. Nhưng đôi chân mày
của nàng vẫn luôn cau lại suốt nhiều giờ đã qua trong lúc ngủ.
Đôi bàn tay khéo léo
của Eric luồn qua gáy và giúp nàng tựa đầu vào vai chàng. Nàng khịt khịt mũi,
hơi ngọ nguậy đầu và lại chìm vào giấc ngủ. Chàng ngửi thấy mùi thơm của loại tinh
dầu oliu trên mái tóc dài đen được xõa tung trên vai nàng.
Nàng đáng được khao
khát hơn những cô gái Pháp mà chàng đã quen.
Bởi nàng là khác
biệt.
Y Y Y
Hết phần 1, mời các bạn đón đọc PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU
KẾT THÚC vào những hôm tới J
0 Nhận xét