Chương 18
Kiều Trang lùi lại phía sau và đụng
phải bà Châu – mẹ của Tuấn. Cô hoảng hốt. Bịch ni lông đựng thức ăn cũng vì thế
mà rơi bẫng xuống sàn nhà. Cô lúng túng và quên cả việc chào hỏi với người lớn
tuổi.
Bà Châu tỏ ra lo lắng, “Con sao đó, Kiều Trang? Tới nhà mà sao không
chịu vô? Bộ thằng Tuấn lại bắt nạt con à. Bố cha cái thằng này, có lớn mà chẳng
có khôn. Nào theo bác”.
Kiều Trang lưỡng lự, hai chân cô như
quấn phải nhau và để mặc bàn tay bác gái đang lôi kéo vào phía trong. Căn phòng
khách trống hoác, căn bếp bừa bộn bởi chỗ thức ăn còn chưa kịp nấu. Trước vẻ
mặt nhăn nhó và câu hỏi dồn dập của bà Châu, Kiều Trang lí nhí nơi cổ họng, “Bọn họ đang ở trong... phòng ngủ.”
Bà Châu không tránh khỏi ngạc nhiên,
“Bọn họ? ... Là những ai cơ?”
Kiều Trang im lặng và chỉ gật đầu. Đôi
mắt cô ướt sũng nước.
Tô Kim Uyên loáng thoáng nghe thấy
tiếng gõ cửa phòng. Cô lười biếng, mệt mỏi không muốn mở mắt nhưng tiếng gõ cửa
lại tiếp tục vang lên. Cô như bừng tỉnh... vì đây là tiếng gõ cửa phòng ngủ chứ
không phải tiếng chuông ở ngoài cổng chính. Cô ngồi bật dậy. Ai có thể tự do ra
vào căn nhà này ngoài người thân của gia đình anh?
Cô hốt hoảng lay mạnh người anh, “Anh.
Dậy đi. Có ai... có ai đó...?”
“Chuyện gì thế bé con?” Anh ngáp dài, đôi mắt vẫn nhắm nghiền và định quơ tay kéo
cô nằm xuống.
“Dậy đi. Mau dậy đi. Có ai đó đang gõ cửa... phòng ngủ.”
Nói đến đây, giọng cô gần như phát khóc.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.
“Tuấn hả con? Con đang ở trong phòng đó phải không?”
Bà Châu vẫn nhẹ nhàng gọi cửa, “Mau ra ngoài này đi. Có Kiều Trang tới thăm và
mua đồ ăn tối cho con nữa nè”.
Tô Kim Uyên há miệng, “Anh. Anh?” Đôi
mắt cô trừng trừng nhìn anh, Kiều Trang? Cô ta đến đây làm gì cơ
chứ? Và vì sao mẹ anh lại tỏ ra thân thiết với cô ta như vậy? Kim Uyên bặm môi.
Tuấn vẫn siết chặt lấy tay cô, “Mẹ ạ? Sao mẹ lại tới lúc này? Có chuyện gì
thế ạ?” Ánh mắt anh cũng không tránh khỏi sự lo lắng.
“Anh Tuấn ạ! Anh vừa mới ốm dậy. Anh không thể ở
trong phòng kín quá lâu như thế được đâu?” Kiều Trang lại gõ cửa và dỗ ngọt anh.
Lúc này, cả người Tô Kim Uyên như run
lên. Anh kéo người cô vào lòng mình và hôn lên trán, “Sẽ không sao đâu. Còn có anh ở bên cạnh em
mà. Anh sẽ nói rõ chuyện này để em hiểu. Đừng giận dỗi. Phải tin anh. Em hiểu
không?” Anh lay lay vai khi cô vẫn im lặng, “Em không được bỏ đi lần nữa. Biết
không? Uyên?”
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Anh vẫn năn
nỉ muốn cô nói một lời hứa. Kim Uyên hiểu, lúc này không phải là thời gian
thích hợp để giận dỗi hay tìm một lời giải thích từ anh. Cô gật đầu nhẹ, “Em
biết”.
Anh mỉm cười với cô và lòng cảm thấy nhẹ nhõm
hơn.
Anh đứng dậy mở chốt cửa, “Thưa mẹ”.
Bà Châu không tránh khỏi kinh ngạc. Bà
đưa mắt nhìn cậu con trai quần áo xộc xệch, lại liếc sang nhìn cô gái có khuôn
mặt gầy rộc và trắng bệch mà chưa một lần gặp mặt.
Kim Uyên hơi cúi đầu, “Con chào bác”.
Kiều Trang cũng tròn mắt nhìn anh, sau
đó là ánh mắt đầy lửa hướng về Tô Kim Uyên.
Bà Châu
vẫn nắm chặt tay Kiều Trang, tay kia siết lấy mép cánh cửa. Nhiều giây trôi
qua, bà mới lấy lại được tiếng nói của mình, “Hai đứa mau chỉnh đốn lại
trang phục đi. Mẹ và Kiều Trang sẽ chờ ở ngoài phòng khách”.
Dứt
lời, bà Châu đi thẳng ra ngoài. Bà lầm bầm. Cô ta là ai? Sao con trai mình lại có thể bị cô ta dụ dỗ vào tới tận đây
cơ chứ? Bà
không muốn nghĩ nữa. Bà buột miệng. Loại gái
rẻ tiền.
Kim Uyên định nói một
vài điều gì đó nhưng lại thôi. Cô giục anh thay quần áo nhanh để bà không phải
đợi lâu. Anh siết chặt bàn tay cô, “Chỉ cần ta bên nhau. Vậy là đủ”.
Cô
gật đầu với anh. Nhưng những suy nghĩ trong cô là hoàn toàn trống rỗng và nỗi
khiếp sợ đang đè nặng lên đầu. Cô là kẻ ăn vụng.
Và cô đã bị bắt quả tang.
Tuấn kéo Tô Kim Uyên
ra ngoài. Mẹ anh đang ngồi ở phòng khách. Kiều Trang lại loay hoay tiếng xoong
chảo ở phòng trong. Tô Kim Uyên lấy làm khó chịu. Chắc chắn giữa Tuấn và Kiều Trang đã có điều gì đó xảy ra nên cô ta mới
được người đàn bà lạnh lùng kia đối xử tốt như vậy. Không những thế, cô ta cũng
có chìa khóa và tự do ra vào ngôi nhà này nữa? Càng suy nghĩ, cô càng mất tự tin vào bản
thân. Lần đầu tiên gặp mẹ Tuấn, cô lại trong bộ dạng nhếch nhác và hoàn cảnh vô
cùng trớ trêu.
Cô cúi đầu, và chỉ dám
liếc mắt nhìn người đàn bà kia. Vẻ sang trọng và giàu có toát ra từ con người
bà khiến cô choáng váng.
“Thưa mẹ”, anh vẫn nắm chặt tay cô, “Đây là
Tô Kim Uyên, và là bạn gái của con”.
Bà
Châu mở mắt to hơn. Bà vịn tay xuống thành
ghế và cố ngồi thẳng người dậy. Con trai bà đang ra mắt bạn gái... trong hoàn cảnh vừa bị bắt quả tang. Bằng
không, con trai bà còn nói dối bà tới bao giờ nữa?
Rồi bà nhấp một ngụm trà và đưa cái
nhìn lướt từ đầu tới chân Tô Kim Uyên. Bà nhận thấy cô gái này thua xa Kiều
Trang nhưng nước da lại trắng mịn và đôi mắt đen láy dù lộ rõ sự mệt mỏi qua
từng vệt quầng thâm. Nhưng Tô Kim Uyên đẹp. Bà Châu thừa nhận, đẹp một cách mệt
mỏi.
“Các con đã quen nhau lâu chưa? Mà sao, mẹ chưa thấy
con đưa bạn về nhà chơi bao giờ vậy?”
“Dạ! Một năm rồi, thưa mẹ.”
Đúng lúc đó, tiếng “choang” vang lên từ
trong phòng bếp. Mẹ Tuấn đứng bật dậy, giọng bà hoảng hốt, “Chuyện gì thế, Kiều
Trang? Con không sao đấy chứ?”
Kiều Trang bặm môi, ngón tay phải của
cô chảy bật máu. Tuấn nhíu chân mày lại khi nhìn thấy những giọt máu đang chảy
ra. Bàn tay anh chợt buông lỏng bàn tay Kim Uyên. Cô ép chặt lại. Anh bắt gặp
nét mặt hoảng hốt và những cái lắc đầu yếu ớt từ cô khiến anh chùn chân.
Bà Châu vội vàng kiếm băng gạc băng lại
vết thương cho Kiều Trang. Bà phàn nàn, “Cái thằng này. Cả tháng con ốm, một mình nó
qua lại cái nhà này để chăm sóc con. Giờ nó bị thế này thì cũng là do quan tâm,
lo lắng cho sức khỏe mới ốm dậy của con. Vậy mà còn... đứng đực mặt ra đó nữa”.
“Dạ... ” Kiều
Trang vội đỡ lời, “Con không sao đâu
bác ạ”. Vừa nói, Kiều Trang vừa hướng cái nhìn chằm chằm về phía Tô
Kim Uyên đang đứng. Tô Kim Uyên cũng lạnh lùng nhìn lại cô gái đang cố tỏ ra
ngoan hiền, yếu đuối và lấy lòng người đàn bà đối diện.
Kim Uyên bặm môi và quay sang nhìn
Tuấn. Nét mặt anh thoáng bối rối khi bắt gặp đôi mắt đờ đẫn xen lẫn sự mệt mỏi
của cô nhưng chúng lại toát ra sự lạnh lùng một cách lạ lẫm. Vậy là, suốt thời gian qua,
hai người đã luôn bên nhau ?
Tuấn lay lay vai cô. Cô nhìn anh trong
im lặng, rồi thầm ghen tị cái vẻ quan tâm, lo lắng của mẹ anh dành cho Kiều
Trang. Cô nghe tim mình như vỡ ra.
Chuyện
gì đang diễn ra thế này? Rốt cuộc, ai mới là người phản bội?
“Chảy máu ở ngay ngón tay trỏ thế này thì làm
sao mà đi xe được cơ chứ? Tuấn, con đưa Kiều Trang về nhà đi. Mẹ sẽ ở lại nấu
bữa tối cho con.”
“Bác để con đưa Kiều Trang về nhà cũng được
ạ! Chúng con đều ở chung xóm trọ với nhau nên không lấy gì là bất tiện”, Kim Uyên lúc này mới lên tiếng. Tuấn như trút được gánh
nặng.
“Tuấn! Con có nghe mẹ nói không?” Giọng bà Châu tỏ ra giận dữ và phớt lờ đề nghị của cô. “Tô Kim Uyên cứ ở lại đây. Dù sao thì bác và con
cũng cần phải có thời gian nói chuyện để hiểu nhau thêm nữa chứ?”
Kim Uyên nhíu chân mày. Những ngón tay
cô ép chặt vào nhau kêu rắc rắc.
“Đừng căng thẳng. Anh sẽ về nhà ngay. Hãy tin
anh đi.” Anh thở dài. Anh không thể cãi lời mẹ anh khi một câu bà nói, Kiều
Trang vì thế là do anh, hai câu bà nói cũng là, vì anh mà Kiều Trang thành ra
như thế.
Anh lấy chìa khóa xe và đưa Kiều Trang
về xóm trọ. Lòng anh nơm nớp một nỗi lo. Lần đầu tiên mẹ anh gặp Tô Kim Uyên
lại đúng vào hoàn cảnh như thế.
Là do anh.
Tất cả là do anh.
Tô Kim Uyên ngồi thẳng lưng trên ghế sô
pha, đầu cô cúi hơi thấp một chút, và hai bàn tay vẫn ép chặt lấy nhau. Cô
không có tài ăn nói để làm vừa lòng người khác ngoài việc dễ làm cho họ nổi
cáu. Và ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau, chẳng phải cô cũng đã để lại
cho bà Châu một ấn tượng đáng xấu hổ hay sao?
“Gia đình con ở đâu? Ba mẹ vẫn còn khỏe cả
chứ?” Giọng bà Châu có vẻ bớt lạnh lùng hơn
nhưng hoàn toàn vẫn tạo khoảng cách giữa hai người.
Cô không biết phải làm sao. Cô không
thể nói rằng, cô có một gia đình đầy đủ, đã từng giàu có đứng thứ nhất nhì của
cả một tỉnh thành. Vì thế, bà không nên lạnh lùng, tạo khoảng cách và khinh
thường cô. Nhưng ngược lại, cô làm điều đúng đắn, đúng với lương tâm. “Con không có ba”, Kim Uyên điềm tĩnh nói, “ Và mẹ con cũng đã qua đời
hơn một tháng nay.” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình
không bật thành tiếng nấc.
Bà Châu không ngừng lấy một giây suy
nghĩ. Bà thẳng thắn, “Bác xin chia buồn với con. Đúng là chuyện
người lớn luôn làm ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái. Quả là không sai.”
Tô Kim Uyên im lặng.
Người đàn bà này đã giáng vào tim cô
một đòn đau thứ nhất.
Bấy giờ, cô mới ngẩng cao đầu nhìn
người đàn bà trước mặt. Có lần Tuấn nói, mẹ anh mới chừng năm mươi tuổi thôi.
Vậy mà so với người mẹ đã mất của cô, người đàn bà này quả là đẹp và quý phái.
Cái nghèo, bệnh tật, tình cảm cá nhân gần như dìm chết tuổi thanh xuân và rồi
chúng lại cướp đi hơi thở cuối cùng của mẹ cô ở độ tuổi còn quá trẻ. Vẫn là một
sự ghen tị dấy lên trong suy nghĩ của cô. Cô luôn phải trấn an mình, anh sẽ về ngay với cô, đừng sợ, đừng sợ.
Bà Châu vẫn giữ tách trà trên tay, bà
hỏi tiếp, “ Hiện tại, con đã đi làm hay vẫn còn đi
học?”
“Dạ. Con mới tốt nghiệp và đang nộp đơn xin
việc để được chờ phỏng vấn ạ.”
“ Nghĩa là, hai đứa quen nhau cách đây một năm phải
chăng đó là mối quan hệ thầy và trò?”
Cô thẳng thắn thừa
nhận mà không ngừng một giây suy nghĩ, “Vâng”.
Người đàn bà này lại giáng vào tim cô
một đòn đau thứ hai.
Mối quan hệ "thầy" –
"trò" mà cô từng quan niệm đó là sự loạn luân, trái đạo lý và thuộc
vào điều tối kị. Người đàn bà này chẳng qua đang khéo léo nhắc nhở cô điều đó
mà thôi. Còn Kiều Trang thì không, cô ta đã có công việc ổn định và họ đều
nghiêm túc trong một mối quan hệ đồng nghiệp và được những người xung quanh
thừa nhận, ủng hộ. Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của Tô Kim Uyên đang bị một
người đàn bà lớn tuổi chà đạp. Cô cảm thấy mình bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Từng tiếng tích tắc của quả lắc đồng hồ
rung lên, cô ngồi đợi chờ Tuấn mà ngẫm như nửa thế kỷ đang nặng nhọc nhích từng
chút một. Cô ngồi trên ghế sô pha nhưng lại cảm giác đung đưa như đang đi trên
cây cầu khỉ, chòng chành, chông chênh... Nỗi đau về người thân duy nhất cuối cùng cũng
rời xa cô. Ngay cả người đàn bà này, bà luôn dội vào đầu cô những lời nói oan
nghiệt. Rồi cả Tuấn và Kiều Trang, rốt cuộc thì mối quan hệ của họ cũng đâu hề
đơn giản? Một khoảng trời tương lai với mây mù váng vất che kín lối đi đang dần
xuất hiện trong đầu cô...
Cô chạy
theo anh – phải chăng cô đang chạy theo một mặt trời đã không còn nắng?
Cô xin phép người đàn bà trước mặt và
lặng lẽ ra về. Bà Châu không ngăn cản. Bà vẫn ngồi lặng thinh trên ghế sô pha.
Chân mày bà nhíu lại... Sự nghi ngờ về
khoảng thời gian quá khứ hơn hai mươi năm về trước bắt đầu hành hạ suy nghĩ của
bà.
Khi cánh cửa cổng vừa khép lại, nước
mắt cô chảy lã chã thành hàng dài ở hai bên gò má. Nỗi đau tinh thần còn chưa
kịp lắng xuống, vết thương ở giữa đôi chân lại dấy lên cơn đau buốt... Cô không biết phải đi đâu. Cô không thể gọi
điện thoại cho Thảo Nhi khi Phong Vũ cũng đang cần cô ấy để trò chuyện. Cô lết
từng bước chậm chạp trên con đường mòn hướng ra phía ngoại ô thành phố. Cô chọn
cho mình một góc khuất giữa nơi Sài Gòn phồn hoa để làm chỗ dừng chân.
Hóa ra
từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là kẻ cô độc mà thôi.
Tuấn phóng xe như bay về nhà nhưng
người con gái mà anh yêu đã không còn ở đó nữa. Chỉ có mẹ anh đang nấu ăn và
dọn dẹp nhà cửa. Bà Châu nói bằng giọng dửng dưng, "Mẹ thề là mẹ chẳng
nói một điều gì làm mất lòng nó cả. Mẹ mới chỉ hỏi gia đình nó sao, công việc
dự kiến như thế nào. Mẹ còn chưa kịp biết thêm gì về mối quan hệ của hai đứa
nữa thì nó đã vội bỏ đi”.
Khi thấy anh không phản
ứng gì, bà Châu tiếp tục, “Tin mẹ đi. Nó không bằng một góc của Kiều Trang thì
con yêu cái nỗi gì. Mẹ chẳng thể tin nổi, con tìm thấy một chút gì tốt đẹp ở
cái đứa con gái lạnh như băng đấy. Bố không có, mẹ thì mới mất. Một nền tảng
gia đình như thế thì làm sao thành người được... ”
“Mẹ nói cái gì cơ?”
Anh trừng mắt, “Mẹ nói mẹ của Uyên mới mất ạ?”
“Ừ”, bà Châu nhún
vai, “Mẹ đâu có cố ý. Mẹ chỉ hỏi gia đình nó thế nào. Thì nó kêu mẹ nó mới mất
hơn một tháng”.
“Ôi... Chúa ơi.”
Anh rít lên rồi chạy
ra khỏi phòng... Kim Uyên... Em làm sao thế này... Sao em luôn giấu mọi chuyện với anh. Sao lúc
nào, anh cũng là người biết cuối cùng cơ chứ...
Anh chán nản và lại tìm về khu xóm trọ.
Thảo Nhi không có ở phòng và Kim Uyên cũng vắng mặt. Họ đều khóa máy. Họ đều
tránh mặt anh?
Chỉ có Kiều Trang đang ngồi bó gối và
hướng tầm nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy động lòng trước
người con gái giữ lòng thủy chung với mối tình đơn phương kéo dài suốt bao năm
qua. Anh chùn chân. Anh sợ người con gái ấy sẽ quyến rũ anh trong màn đêm khuya
khoắt. Anh bỏ ngay tới quán bar ở gần nhà. Vậy mà Kiều Trang đã phát hiện ra sự
có mặt đột ngột đó và lặng lẽ theo anh tới tụ điểm của thành phố.
Ánh đèn mờ ảo, mấy cô cậu trẻ tuổi ngồi
ở giữa quán bar đang lớn tiếng bàn tán rôm rả về chuyện gì đó. Chỉ vì một chút
sơ xuất nhỏ ở bãi gửi xe mà Kiều Trang đã để lạc mất anh. Kiều Trang lúng túng
với những lời ghẹo trêu của đám trai đã say xỉn. Một vài người khác ho sù sụ
như mèo hen rồi cười ha hả với nhau khi luôn miệng, Voska hay Whisky?
Anh ngồi lặng lẽ uống bia, ngón tay
liên tục trượt trên màn hình điện thoại. Trong phòng tối, bia uống vào, dạ dày
đã có cảm giác ấm hơn. Anh đưa tay ra hiệu cho một nhân viên phục vụ lấy thêm
bia nữa, cùng lúc đó, anh phát hiện ra Kiều Trang vẫn đang ngó trước ngó sau
tìm kiếm. Anh do dự vài giây rồi cũng đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi và kéo cô về
bàn.
“Là do anh không tốt. Tất cả là do anh.
Ngay cả khi cô ấy ở bên mà cũng không thể bảo vệ nổi. Anh thật chẳng ra gì... ”
Anh xoay xoay cốc bia trên tay. Anh
cười cợt chính bản thân mình. Anh thầm rủa, anh là kẻ tồi tệ khi không biết
chuyện gì đã xảy ra với người mình yêu. Anh
chỉ biết yêu cô. Nhưng yêu không thì không đủ. Quan trọng là, anh phải bảo vệ
được cô.
Kiều Trang nín lặng. Cô không muốn nói
bất kỳ một điều gì liên quan đến chuyện đó nữa. Cô ngồi cạnh, rót bia và nhìn
ngắm anh. Sự hả hê mà bà Châu dành cho cô vào chiều muộn ngày hôm nay là quá
đủ.
Đêm khuya, Tuấn không thể đưa cô về vì
men say đã khiến chân tay anh như mềm nhũn. Anh cũng không cho cô tự ý về nhà
một mình giữa trời đêm thành phố như thế này.
Anh nằm ở ghế sô pha và cảnh báo Kiều
Trang vào phòng ngủ, đồng thời chốt chặt cửa lại. Nhưng đến nửa đêm, Kiều Trang
vẫn không tài nào ngủ nổi, phần vì lạ chỗ, phần vì lo lắng cho sức khỏe của
Tuấn khi anh vừa mới ốm dậy.
Kiều Trang bèn nhỏm dậy và xuống phòng
bếp tìm phích nước để pha nước ấm và lấy khăn mặt. Chiếc khăn màu vàng chanh
quen thuộc của Tô Kim Uyên vẫn đung đưa ngoài ô cửa sổ. Cô tiến lại gần, giựt
chúng ra khỏi móc treo và siết chặt trong tay.
Lòng cô chua xót...
Tiếng trở mình khó chịu của Tuấn phát
ra từ ghế sô pha khiến Kiều Trang ngoảnh đầu nhìn lại. Đôi mắt anh nhắm lim
dim. Những lọn tóc ngắn vài phân như bết lại với nhau vì mồ hôi đang túa ra bện
chặt lấy. Đôi chân mày anh cau lại.
Anh
không bình yên, ngay cả trong giấc ngủ.
Cô quẹt nước mắt rồi tiến đến chỗ anh. Cô quỵ
gối xuống cạnh bên ghế sô pha anh đang nằm. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng dịu, đôi
môi đẹp của anh vẫn hơi cong lên như đang thì thầm một điều gì đó. Cô nhìn anh
rất lâu. Cô ngửi thấy mùi cơ thể anh, mùi xác thịt toát ra từ mỗi lỗ chân lông
mỗi lúc một nồng nàn. Cô không thể gạt bỏ ham muốn của mình. Cô không thể gạt
phăng tình cảm mãnh liệt đang thôi thúc bản thân. Đôi tay cô run rẩy khi chạm
vào anh. Cô dùng chiếc khăn mùi xoa của mình lau trán cho anh, rồi tới vùng cổ,
vùng ngực của anh đều đang túa mồ hôi.
Hơi thở của Kiều Trang phả vào mặt anh.
Những ngón tay cô rờ theo cánh tay săn chắc đến bờ ngực có mùi mồ hôi nồng mặn.
Bàn tay cô trở lại, ngón tay cô tìm thấy môi anh và đặt lên chúng. Cô chủ động
áp môi mình vào môi anh. Cảm giác da thịt đến chân thực khiến cô sửng sốt.
Ngay sau đó, anh mở mắt nhìn cô trong
thứ ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Lập tức, Kiều Trang cảm thấy khó thở khi lần
đầu tiên bắt gặp đôi mắt vừa dữ dằn, vừa mơ hồ khó tả của anh. Khi cô chưa kịp
phản ứng gì thì đã bị anh ghì ngã xuống chiếc ghế sô pha đối diện. Bản thân
Kiều Trang biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó nhưng cô bằng lòng chấp nhận
hành động kỳ lạ này của anh. Bởi cô không thể phủ nhận nỗi khát khao cũng như
sẵn sàng dâng hiến vô điều kiện của mình.
Mặc đôi môi anh đang điên cuồng hôn lên
khắp mặt. Mặc cả đôi tay chỉ biết cầm phấn, chấm bài cho sinh viên từng dịu
dàng thế nào nay bỗng trở lên hung bạo, dữ dội... Mùi rượu bia lúc này chỉ còn
được cô cảm nhận như sự thơm ngát của loài hoa. Ánh đèn dịu dàng lúc này chỉ là
đang mơn trớn trên cơn thể săn chắc của anh và vẻ yếu mềm trong hình dáng khi
phải nằm oặt ra trên ghế mà thôi.
Tiếng nói của anh rít lên trong đêm, “Tô.Kim.Uyên. Hãy tin anh đi. Người anh
yêu duy nhất chỉ có một mình em thôi. Hãy tin anh đi mà. Tô.Kim.Uyên”
Kiều Trang đẩy mạnh người anh ra. Cô
kéo mảnh áo lên khỏi vai và túm chặt lấy chúng phía trước ngực. Mình điên rồi. Mình điên thật rồi. Cô
hoảng hốt nhìn mọi thứ xung quanh... Đầu
óc cô cuồng quay.
Chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh nằm
trơ trọi trên sàn nhà.
Bức hình nhỏ nhắn của Tô Kim Uyên đang
cười rạng rỡ trong ngày tốt nghiệp đại học nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của
anh... mà cô ngỡ như Kim Uyên đang cười
cợt vì hành động không đạo đức của mình.
Bờ môi anh vừa mới hôn cô vẫn đang gọi
ba tiếng Tô.Kim.Uyên thảm thiết.
Những lời tự trách của anh với Tô Kim
Uyên mà cô ngỡ như tiếng rên rỉ của khoái cảm mà cô nghe được từ lúc chiều.
Xung quanh ngôi nhà này, từng ngóc
ngách, từng đồ vật... kể cả anh... chỉ có Tô.Kim.Uyên...
Cô cười phá lên. Nước mắt cô trào ra
không ngừng nghỉ. Cô chạy mải miết khỏi căn biệt thự nhỏ.
Cô là ai, trong trái tim người đàn ông
này?
{ { {
Bạn có thể để lại góp ý hay chia sẻ tới t/giả và bạn đọc khác bằng cách gửi lời bình ngay dưới bài viết này!
Xin cảm ơn!
0 Nhận xét