Cả người cô nằm trên người anh ngay lối cửa.
Đôi môi cô đậu ngay trên vùng cổ anh. Anh cảm thấy da thịt hai người
nóng hổi. Cô nghe nhịp tim đập thình thịch của cả hai qua lớp áo. Những phần
khác của cơ thể anh trở nên cứng, nóng, và đói khát khi cô đang ở trên anh. Vật
khuấy động của anh áp trọn vào cô chỉ được ngăn cách bằng lớp vải không hề dày.
Anh hôn lên trán cô. Bàn tay anh đặt lên chỗ hõm của
vòng eo rồi dịch chuyển lên trên đôi hông căng tròn.
Vì cô không có phản ứng và bặm chặt đôi môi, nên
anh có quá nhiều điều xấu xa muốn làm với cô... ngay lúc này... Dòng máu trong
anh trở lên dồn dập, chảy.
Những cái đụng chạm của anh làm da cô nóng bừng. Tất cả những gì cô có
thể làm là kìm lại tiếng rên rỉ trong cổ họng với sự ngọt ngào của khoái lạc
đừng để phát ra khỏi thanh quản.
Trước khi đôi môi anh tìm đến điểm mềm mại của đôi môi cô. Một nỗi xấu
hổ vô biên đã khiến cô lăn người khỏi anh. Cô lổm ngổm bò dậy. Cô lúng túng. Cô
thở hổn hển.
Anh cũng đứng dậy ngay sau đó. Anh quát lên, “Ai bảo em quay lại làm gì?”
“Em...”
“Không nhìn thấy trước mặt à? Cát,
xi măng, sỏi đá... chất thành đống lớn để xây bể cá đó...” Tuấn giải thích bằng giọng điệu cáu bẳn để cố gạt bỏ cái phút giây đen
tối đó... nhưng lồng ngực anh vẫn đập thình thịch. Biểu tượng đàn ông của anh
mỗi lúc một cương cứng. Anh thấy xấu hổ khi nhìn vào mắt cô. Anh vờ quay mặt
đi.
“Em xin lại thầy chiếc khăn kia”,
cô lí nhí nói. Cô cũng ấp úng chẳng kém gì anh.
“Sao tôi phải trả lại cho em khi
tôi không muốn?”
“Vì nó là của em và em đã đến tận
nhà thầy để xin lấy lại.”
“...”
“Thôi mà thầy... Chiếc khăn đó là
của mẹ em thêu tặng cho em. Vả lại, màu vàng chanh đó cũng đâu có hợp với đàn
ông con trai, phải không thầy?”
Anh nhìn về phía cô, “Hối
lộ đã”, kèm theo một nụ cười ranh mãnh.
Cô nín thở, “Bằng cách nào ạ?”
“Hôn một cái. Ở chỗ này.”
Tuấn vui vẻ dùng một ngón tay chỉ sang bên má đang
nóng ran của mình. Kim Uyên tỏ ra vui vẻ và ủng hộ hành động đó. Cô cười một
cái thật tươi và ghé sát vào tai anh, “Đồ đểu. Làm ơn hãy tránh xa tôi
ra.”
Tô Kim Uyên đùng đùng bỏ đi.
Anh giật mạnh chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh và lấy chìa khóa xe trên
bàn rồi đuổi theo cô.
Anh hét lên, “Chờ đã. Kim Uyên. Em
tính đi bộ cả hai chục cây số thật đấy à?”
Cô lẳng lặng không nói gì. Những bước chân dài vẫn cố sải ra tiến về
phía trước.
Anh vẫn hét lên, “Trời ạ. Tô Kim Uyên? Em có nghe tôi nói gì không thế
hả?”
Cô dừng chân và thở mạnh. Hai tay chắp bên hông, giọng cô dửng dưng, “Việc này thì có liên quan gì đến thầy đâu?”
Tuấn lái xe lên trước và chặn hướng đi của Tô Kim Uyên, “Thôi nào. Coi như anh xin em. Lên xe đi.”
Tô Kim Uyên tròn mắt nhìn Tuấn. Thầy giáo vừa xưng
hô "anh" - "em" với cô. Cô không nghe nhầm đấy chứ?
“Làm gì mà trừng trừng mắt lên
nhìn vậy? Lúc này trông tôi lại giống loài cóc ghẻ lắm à?” Tuấn cũng bối rối. Anh cố đánh lờ câu chuyện.
Tô Kim Uyên không trả lời. Cô ngồi lên xe và lùi lại rất xa ở phía đằng
sau.
“Em ngồi thế nhỡ gặp phải cái ổ gà
là rớt cho coi. Thích què chân à?”
Kim Uyên vẫn không nói gì. Cô nhích lên phía trước yên xe một chút. Cảm
giác rất lạ thổn thức trong lồng ngực cô. Anh là người đàn ông thứ hai đèo cô,
tức là sau Thanh - người thường chở cô tới trường ngày còn đi học cấp ba ở dưới
quê. Cô khẽ cười mỉm khi nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ mà vô cùng trong sáng
đó. Cô cảm thấy hơi buồn, cô không biết, giờ Thanh học gì và đang sống ở đâu.
Những lần điện thoại về nhà, bà Hoa vẫn nhắc tới Thanh thường ghé thăm và còn
cho quà bà nữa.
“Em cười gì mà cười?”
Cô nhíu chân mày. Chiếc gương phía trước soi rõ khuôn
mặt trắng hồng của cô đang nhăn nhó. Chiếc gương còn lại soi rõ gương mặt anh
và nụ cười hiền. Cô nhớ ra rồi, chiều nay nụ cười ấy đã xuất hiện và từng khiến
trái tim cô đập nhanh hơn. Và bây giờ cũng y chang như vậy, cô bèn ngồi lùi lại
phía sau. Đồng thời, bàn tay nắm chắc lại thành nắm đấm, đôi môi trề ra và tiếp
tục nhứ nhứ về phía chiếc gương. Bất ngờ, Tuấn quành tay lại phía sau giữ lấy
vòng eo của cô. Tô Kim Uyên dúi người về phía trước, đôi môi cô chạm vào phần
gáy của anh...
Họ vừa gặp phải một cái ổ gà lớn
và lõng bõng nước.
Tô Kim Uyên vẫn nhăn mặt. Cô chun chun mũi và chủ động
ngồi xích lại về phía Tuấn. Anh cười khẽ. Tô Kim Uyên cũng hét lên bên tai anh,
“ Đừng có cố đi vào ổ gà nữa. Em sẽ
đi bộ đó. Thầy... Em biết là thầy đểu mà”.
Tuấn cười sặc, “Lần đầu tiên trong đời có sinh viên dám nói thầy giáo của mình đểu”.
“Bạn Kiều Trang rất tốt, bạn cũng rất xinh xắn và
học hành chăm ngoan. Bạn ấy cũng rất quý mến thầy nữa.” Tô Kim Uyên thủ thỉ.
Anh dửng dưng, “Rồi sao nữa?”
“Bạn ấy bảo, ước mơ về một người chồng phải đẹp
trai, lịch lãm và học thức như thầy.” Kim Uyên vẫn nhỏ nhẹ như rót mật vào tai anh.
“Rồi sao?” Tuấn ghét nhất là kiểu gán ghép thế này. Nhưng rồi anh lại bật cười và
hỏi, “Hóa ra giờ em cũng công nhận tôi đẹp trai và lịch
lãm à. Ha ha.”
“Hết rồi. Còn em chỉ thấy thầy rất đểu mà thôi.”
“Này.
Này.” Anh hăm dọa, “Đừng tưởng tôi thương mà làm tới à nha.”
Kim Uyên thôi cười và nhìn anh qua chiếc gương xe. Cô không thể ngăn nổi
mình. Bàn tay lạnh giá của cô vòng qua ôm lấy anh. Anh nắm lấy tay cô và ép sát
vào bụng mình. Anh nghịch những ngón tay của cô. Anh đưa ngón tay trỏ của mình
chạm dọc theo những đốt ngón tay cô. Anh cảm thấy tim mình đau nhói khi những
đầu ngón tay cô sưng rộp.
Anh yêu cô. Anh yêu cả tính cách bướng bỉnh, thẳng tuột của cô. Anh xót
cho khoảng thời gian cô vì gia đình mà dở dang việc học. Anh đau lòng khi nhìn
thấy cảnh cô miệt mài cho từng mũi que đan, từng mũi kim thêu nhỏ bé.
Và lúc này đây, cô đã ngoan ngoãn và tự ngả đầu lên vai anh.
Anh ước, quãng đường này sẽ dài mãi.
0 Nhận xét