Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 8


“Thầy muốn gì ở em?”
Anh nhận ra điều đó, nhưng anh không hiểu lý do gì khiến thái độ của cô đột ngột thay đổi đến như vậy. Anh gặp cô không nhiều, một phần vì số môn anh đứng lớp chủ nhiệm rất ít, phần nhiều hơn là bởi tại cô lười đến giảng đường. Nhưng những lần khác, anh gặp cô, cô nhìn anh, và anh cảm thấy hạnh phúc. Còn lần này thì không, sự ngột ngạt suốt buổi gặp làm anh không thoải mái. Câu hỏi của cô làm anh bối rối. Anh không hiểu hàm ý trong câu nói đó, giống như việc anh cũng đang có nhiều thắc mắc liên quan đến cô.
Những giáo viên khác vừa hết giờ dạy bắt đầu trở lại phòng giáo viên. Kim Uyên hiểu hiện tại không phải là lúc thích hợp cho việc trao đổi điểm số. Cô đề nghị, “Em có thể gặp lại thầy vào lúc nào ạ?”
“Chiều nay tôi phải đứng lớp rồi”.
Anh trả lời thành thật khi nhìn vào bảng thời khóa biểu mà khoa phân công. Nhưng cô thì khác, cô nhếch đôi môi cong lên một bên. Dường như cô tỏ ra mình là người cứng rắn và hiểu rõ mọi lời ẩn dụ.
Cô thay đổi thái độ. Cặp mắt cô trở nên “mềm ướt” hơn ban đầu. Chính xác là, cô đang phải diễn.



“Em sẽ gặp lại thầy vào tối nay.”

Dứt lời, cô nhanh chóng bỏ đi.
Anh nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô khuất sau cánh cửa kính. Tập hồ sơ vẫn nằm trên bàn và bay phần phật khi gió quạt thổi đến. Anh để chúng ngay ngắn vào cặp sách của mình.
Một nụ cười chầm chậm xuất hiện trên mặt anh. Anh ngầm hiểu ra, một kế hoạch có bài bản mà cô sắp đặt để dụ được anh bước vào. Và cô đã hoàn thành được nước cờ đầu tiên.
Và dĩ nhiên, anh đang suy nghĩ, tới lượt mình, anh sẽ phải đi theo hướng nào để “sở hữu” được Tô Kim Uyên một cách khôn ngoan và có đạo đức nhất.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét