Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 13



Chẳng có bữa tiệc nào theo như lời hẹn, Kim Uyên đứng khựng chân lại khi phát hiện ra Kiều Trang đang trong bộ váy trắng muốt tiến về phía anh đứng. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Anh đã hẹn cô ở đây và cả hai sẽ cùng tới nhà Kiều Trang ăn tối cơ mà?
“Là em?” Tuấn sửng sốt khi nhìn thấy Kiều Trang trong bộ váy ngủ trắng muốt mong manh. Anh quay ngay mặt đi. Kiều Trang đang làm gì thế này? Anh không hề muốn, hình ảnh một sinh viên trong sáng, giỏi giang, có đạo đức sẽ bị phá hủy trong dáng điệu xuất hiện như thế này của cô vào tối hôm nay?
Kiều Trang khẽ gật đầu, “Vâng. Là em”.
“Anh đang chờ Kim Uyên. Anh và cô ấy sẽ qua nhà em ngay khi cô ấy xuất hiện.” Anh nói mà không hề nhìn cô. Anh chăm chăm vào chiếc đồng hồ trên tay. Còn tám phút nữa mới tới giờ hẹn. Ruột gan anh như bị thiêu đốt.
Kim Uyên vẩn vơ suy nghĩ về hành động không hề bộc phát trong vài phút gần đây của Kiều Trang. Có lẽ, cô ấy muốn có anh bằng mọi giá giống như cách cô đã từng có ý định trước đây với anh. Nhưng cô sợ mất anh, nếu như anh lỡ bước chân vào kế hoạch suy đồi này.
Kim Uyên không thể tưởng tượng nổi, Kiều Trang đang nuôi ý tưởng về một cuộc ái ân trên chính mảnh rừng trồng café của gia đình cô ấy ư?
Kiều Trang đang phơi bày những đường nét khiêu khích của cơ thể sau chiếc váy mỏng tang. Kim Uyên không ngừng nuốt nghẹn trước nhất cử nhất động của cả hai người trong đêm khuya tĩnh lặng.
Người cô yêu và luôn miệng nói yêu cô thì gần như không phản ứng. Đôi tay luôn vuốt ve khuôn mặt cô vẫn để “gọn gàng” trong túi quần. Đôi mắt tuyệt đẹp của anh vẫn phóng về phía xa mà không hề nhìn sang người bên cạnh.
Cô không tin anh dù cô đã rất muốn làm điều ngược lại. Cơ thể anh luôn phản ứng khi cô ở bên anh. Và bây giờ, chính đôi tay chết tiệt của Kiều Trang đang tự mình tháo từng khuy váy ở phía sau lưng... Cô ấy đã quyết định, cô ấy sẽ có anh, hay ít nhất là cơ thể anh, bằng bất cứ giá nào. Bởi tại thời điểm thực tế, họ sẽ trở thành đồng nghiệp của nhau vào tháng tới khi trở lại Sài Gòn.
Chiếc váy rớt khỏi vai Kiều Trang và đậu lại nơi bầu ngực cô. Nửa thân cô được phơi bày trong bóng tối của trời đêm nơi mảnh đất Buôn Mê - ngoại trừ chiếc áo lót ren đỏ đầy khiêu khích.
Đầu gối Kim Uyên muốn chảy nhũn và gục xuống. Lẽ ra, cô đã chạy tới và dằn mặt Kiều Trang. Nhưng anh đã giết cô, anh đã cướp đi tia hi vọng cuối cùng trong tình yêu ấy. Đôi mắt cô nhắm chặt lại khi “đôi tay thân yêu” kia vòng qua ôm lấy Kiều Trang và những cái đụng chạm không hề vô tình trên mảnh vải ren đang được xõa xuống.
Kim Uyên dò dẫm một mình trong bóng đêm. Từng bước chân lẻ loi của cô giẫm đạp lên hàng trăm đóa hoa dại mọc ven đường đang đung đưa trong gió và hứng lấy hạt sương đêm. Khuôn mặt cô tràn ngập sự uất nghẹn hòa chung với nỗi đau tê tái. Cô không thể ở lại đây, dù chỉ một giây, và những cử chỉ thân mật cùng sự vuốt ve hay nụ hôn nồng nàn sắp diễn ra ấy sẽ bóp nghẹt trái tim cô.
Thân hình nhỏ bé của Kim Uyên liêu xiêu trong ánh sáng của ngọn đèn đường quốc lộ. Cô đã đi như người mất trí suốt nhiều giờ đồng hồ. Cô đày đọa thân xác mình vì ai cơ chứ?
Ba giờ sáng, một mình cô đứng trơ trọi giữa con đường đá phẳng lì. Cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Một khung cảnh gần như thân thuộc nơi quê nhà làm trái tim cô đầy ứ đau thương. Cô nhớ mẹ - người đàn bà hiền từ đã lắng nghe chăm chú khi cô kể về “chàng trai nọ” cách đây mới hơn mười giờ đồng hồ. Vậy mà, anh ta đã phản bội cô, lừa phỉnh cô và không ngăn nổi mình trước sự khiêu khích của một người con gái khác.
Cô ngồi sụp xuống một gốc cây lớn ven đường. Lúc này, cơ thể cô mới có phản ứng trước thời tiết khắc nghiệt nơi đây. Cô bắt đầu cảm nhận cái lạnh buốt giữa mảnh đất không biết mình đang ở đâu. Đôi chân cô sưng rộp lên suốt nhiều giờ mà bây giờ cảm giác đau mới xuất hiện. Cả bộ váy chết tiệt này nữa, cô đã cười khúc khích khi nghĩ rằng, trái tim anh sẽ nhảy tung lên vì bất ngờ khi thấy cô khoác chúng trên người... Những ý nghĩ rồ dại của cô khi anh chưa từng mong ngóng sự hiện diện của cô trong đêm qua. Cô ngu ngốc. Cô thầm nguyền rủa mình.
Những chiếc xe container cỡ lớn vẫn chạy ình ịch trên con đường quốc lộ. Những cơn gió đêm luồn mình qua đám lá rừng phát ra những tiếng kêu nhức nhối. Cô ngủ chập chờn dưới gốc cây ven đường cùng nỗi thống khổ bóp nghẹt trái tim vô tội khi mới biết yêu lần đầu tiên. Vài đợt gió quái ác hất tung bụi cát đỏ ập vào mặt cô... Trong khi, anh vui sướng vì cơn hoan lạc ái tình, thì cô co ro một mình làm kẻ không nhà, không người thân giữa chốn hoang vu.

Hơn năm giờ sáng, cô bắt một chuyến xe khách đi ngang qua quốc lộ. Cô muốn rời xa nơi này. Cô muốn về bên mẹ. Đôi cánh trên vai cô dường như đã rã rời, cụp xuống và chỉ muốn gãy làm đôi.
Những hành khách trên xe nhìn cô bằng cặp mắt mở tròn như muốn nuốt chửng. Cô là người dân tộc Mường miễn cưỡng nhất trong lịch sử, không ngôn ngữ, không cử chỉ, không e dè. Cô nép mình xuống hàng ghế cuối cùng của chuyến xe không mấy sạch sẽ. Những gã trai xa lạ liên tục ghẹo trêu cô bằng những ngôn từ lạ hoắc lạc huơ nhưng giọng điệu nghe có phần tục tĩu.
Bác tài xế ái ngại, “Xinh xắn mà lại bị câm. Khổ. Con lên hàng ghế trên này mà ngồi. Không chúng nó lại hại con chết. Đám thanh niên mới lớn bây giờ hư hỗn lắm.”
Kim Uyên vờ như câm. Cô cúi đầu cảm ơn bác tài xế và nhanh chân tìm lên vị trí đầu của chiếc xe để ngồi. Đám thanh niên dò xét, “Coi thế mà khôn nhỉ. Nó hiểu tiếng Kinh ấy, tụi bây hề.”
Cơn đói và sự mệt mỏi khiến cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

ĐỂ ĐỌC TIẾP TIỂU THUYẾT, BẠN VUI LÒNG SOẠN TIN NHẮN: MB 11580 gửi 2828 (VIETTEL)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét