Anh sẽ không quay lưng
lại. Kiều Trang muốn có anh. Khao khát đó luôn xuất hiện trong mắt cô khi cô
nhìn anh. Anh phải đi tìm Kim Uyên, hẳn là người con gái anh yêu đã mệt lử sau
chuyến xe dài khi tiến về vùng đất đỏ bazan này.
Anh nép mình sau rẫy
café nặng trĩu những cành hạt sắp tới mùa thu hoạch. Anh lắng nghe tiếng cười
trong veo của cô khi đang ôm điện thoại kể lể về “chàng trai cô yêu” cho người
mẹ của mình. Đôi mắt cô sáng bừng và nụ cười không thể tắt khi cô miêu tả nhiều
điều về anh.
Anh bước lên phía
trước ngay sau khi cô tắt máy. Giọng anh tỏ ra hờn dỗi, “Em chưa bao giờ nói
cười nhiều như thế khi bên anh”.
Cô trề môi, “Em không
thích kiểu so sánh này của anh một tẹo nào cả”.
“Thôi nào. Anh đùa
đấy.” Anh nói, “Tiếng cười của em rất ngọt ngào. Em luôn tiết kiệm chúng, kể cả
với anh. Nên anh không thể vui.”
Cô
cười phá lên, “Nhưng anh lại luôn luôn dịu dàng trong cách cư xử với mọi cô gái
trong cuộc sống”.
“Em ghen?”, anh day
day mũi cô, nụ cười tràn ngập trong mắt anh.
“Không”, cô lắc đầu,
“Em không muốn mình trở nên ích kỉ. Anh biết đấy, em luôn hiểu mình ở đâu. Em
không bao giờ so sánh em với bất kì một cô gái nào nếu như sau này, anh để ý
đến. Thật ngớ ngẩn”, cô nhún vai, “Em chỉ cần biết, anh nhìn thấy em trước khi
liếc ngang những cô gái ấy”.
Anh hôn vào chóp mũi
của cô. Cô sẽ luôn luôn là người con gái đặc biệt trong mắt anh và là duy nhất -
khác hoàn toàn trong việc ứng xử với mọi người như với anh. Cô trở nên vui vẻ
hơn, cười nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn. Tất cả là vì anh, do anh, nhờ có anh.
Cô hơi nhăn mặt trước
sự im lặng của anh, “Có điều tồi tệ gì đã đang xảy ra với anh sao?”
Anh lắc đầu, “Bên em,
anh thực sự thoải mái và thấy mọi điều luôn tốt đẹp”.
Họ ngồi bên nhau, cùng
nói về kế hoạch sắp tới cũng như sở thích cá nhân của mình. Cô say sưa nói về
những mẫu thiết kế thời trang mà cô thán phục của Vic. Cô thích mày mò, tự khám
phá và thêu lên thành hình ảnh qua những tưởng tượng của mình. Trong khi đó, cô
hoàn toàn bất ngờ trước những gì anh nói. Hóa ra, anh không hề dịu dàng như cô
vẫn tưởng. Anh nuôi ước mơ của mình bằng việc đóng ráp những con tàu vượt ngàn
khơi.
“Thật khó để tin những
điều này”, cô nói, “Em đã từng nhìn thấy những mẫu con tàu nhỏ của anh trưng
bày trong...”, bỗng cô nóng ran mặt, cô bặm môi và không nhìn anh nữa.
“Phòng ngủ?”, anh bật
cười, “Đúng không?”
Cô vẫn không nhìn anh.
“Đúng ạ.” Cô bẽn lẽn cười, “Và anh chính là tác giả?”
Anh day day đầu ngón
tay thô ráp của mình trong lòng bàn tay cô, “Ý em là? Anh chỉ biết cầm phấn và
cây viết đỏ khi chấm bài?”
“Không phải thế!” Cô
xấu hổ khi những tưởng tượng đi hoang của mình bắt đầu hiện hữu trong đầu.
Anh thì cười toe toét.
Anh thủ thỉ vào tai cô, “Anh còn làm được nhiều hơn thế đó. Đừng hạ thấp anh...”
Cô trề môi. Cô thách
thức anh.
“Nếu em không thay đổi
thái độ, anh sẽ...” Anh cười lớn trước sự xấu hổ ẩn giấu dưới đôi môi mà anh
vẫn luôn đói khát.
“Cái gì?” Cô hét lên
và lùi ra xa người anh. “Không được đâu. Không được đâu.”
Và cô chạy biến mất
chỉ sau vài phút.
{ { {
“Cậu không được dùng rượu đâu đấy!” Thảo Nhi
vừa tết tóc cho Kim Uyên vừa làu bàu, “Cậu phải tỉnh táo để đưa thầy Tuấn về
lều trại. Tớ rất xin lỗi nhưng tớ vẫn không thôi nghi ngờ, chắc chắn đó là một
cái bẫy.”
“Thôi
nào”, Kim Uyên cố dìm sự lo lắng của mình sang một bên, “Kiều Trang sẽ không thể
hại tớ, và càng không thể làm gì khi tớ đi cùng thầy Tuấn mà.”
“Phải rồi”, Phong Vũ
nhai ngồm ngoàm trái táo và phun ra cả nước miếng khi nói, “Thảo Nhi. Dù sao họ
cũng đã từng ở với nhau suốt nhiều năm mà. Đừng có dở hơi như thế chứ?”
“Cậu
thì biết cái gì mà nói. “ Thảo Nhi trừng mắt với Phong Vũ và cánh tay đưa mạnh
lên cao để hù dọa kèm theo chuỗi tóc dài của Kim Uyên khiến cô kêu “Á” lên một tiếng. Thảo Nhi lúng túng,
“Xin lỗi. Xin lỗi cậu. Chẳng phải là, Kiều Trang đã từng đuổi...”
Kim
Uyên nhanh chóng che miệng Thảo Nhi lại, “Đừng thế. Chuyện này sẽ chẳng hay ho
gì nếu như Phong Vũ và đám con trai trong lớp biết được. Dù sao, Kiều Trang
cũng là một lớp trưởng có trách nhiệm.”
Thảo Nhi dấm dẳng, “Xì
bo cậu”.
Cô nhanh chóng tết lại
tóc cho Kim Uyên và vẫn không cười nổi, “Đừng có uống say đấy!”
Kim
Uyên đứng ngay ngắn dậy và xoay vòng vòng trong bộ váy thổ cẩm của người dân
tộc Mường, “Bộ váy này của cậu cực kỳ ấn tượng. Nhất là ...”, cô cười khúc
khích, “Nhất là khi nó khoác trên người mình”.
“Nỡm”, Thảo Nhi cười
ha hả, “Chiếc váy này là quà của già làng đợt xuân vừa rồi ấy. Nhìn nhỏ thế mà
cậu khoác lên người vừa như in. Nhìn kĩ thì cũng... chẹp chẹp...”
Phong Vũ hùa theo, “A
Phủ chào nàng ạ.”
Và cả ba cùng cười như
mùa hội đón xuân.
Kim Uyên ngó đầu qua
cửa sổ trước khi chạy biến đi, “Đề nghị hai cậu hẹn hò trong buổi tối hôm nay
trong sáng một chút so với những gì tớ đã biết sáng nay.”
“Kim Uyên. Cậu đứng
lại cho tớ.” Thảo Nhi hét toáng lên và chạy với theo.
Phong Vũ nhanh tay
chặn ngang cánh cửa, “Có gì đâu, chỉ là tớ hôn cậu trong lúc cậu say xe và tớ
tưởng mọi người ngủ hết rồi chứ bộ.”
“Tên A Phủ đong đưa
này nữa...”
Cả
Phong Vũ và Thảo Nhi chạy rượt nhau ngoài vườn café. Trước khi, Thảo Nhi nổi
trận lôi đình và tóm được cậu, Phong Vũ khựng chân và thở hồng hộc, “Tớ cảnh
cáo cậu. Cậu mà tiến lên phía trước, tớ sẽ thực hiện lại hành động buổi sáng
nay đấy!”
Thảo Nhi bặm môi và
vẫn khăng khăng tiến về phía trước.
Phong Vũ tiếp tục hét
lên, “Tớ không đùa đâu. Tớ nói là làm đấy.”
“Tên xấu xa. Ngươi đã
cướp nụ hôn đầu đời của ta. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Rồi ai mà còn dám
lấy ta nữa đây. Hu hu...” Thảo Nhi khóc thút thít và đấm thùm thụp vào ngực
Phong Vũ.
Cậu lúng túng, “Thì tớ
sẽ làm chồng cậu. Chẳng phải, tớ đã tỏ tình với cậu muốn gẫy cả lưỡi rồi à?”
Kim Uyên đã không thể
ngừng cười. Cô ôm bụng chạy vội đi. “Xin lỗi. Tớ chẳng hiểu được tiếng Mường
đâu, hai cậu nói xì xà xì xồ cái gì ý.”
Trong khi Thảo Nhi vẫn
tròn mắt vì bị Kim Uyên bắt thóp, Phong Vũ đã kịp nuốt trọn lấy đôi môi cô.
0 Nhận xét