“T
|
ô
Kim Uyên. Sau này, con sẽ thay thế mẹ con và trở thành cô chủ của hàng chục
hecta cao su”, một người đàn bà nói.
“Vậy thì, bà Hoa phải lựa con rể cho
thật khéo, để con Uyên và tụi cháu nó không phải khổ cực vì đồng tiền”, một
người đàn ông khác tiếp lời.
Những người làm khác cũng nhao nhao
lên nói những câu vẻ nịnh bợ, rằng khen bà Hoa giỏi giang và có cô con gái Tô
Kim Uyên xinh đẹp...
Ở vùng Bình Phước nắng gió này, không
ai là không biết hai mẹ con Tô Kim Uyên. Bà Hoa là người phụ nữ nổi tiếng, vừa
đẹp lại vừa có tài kinh doanh. Hai mẹ con bà tuyệt nhiên không có một tai tiếng
xấu nào trong các mối quan hệ với người thu mua cao su hay những người làm vốn
có cuộc sống nghèo khó được trả mức thu nhập cao hơn so với mặt bằng. Nhưng
thời gian hoàng kim vì cơn sốt “vàng trắng” lại diễn ra chẳng được bao lâu thì
bà lâm bệnh nặng. Cao su rớt giá thảm hại, tình trạng sức khỏe đau yếu của bà
đã “nuốt chửng” từng mét vuông cao su một. Lúc đó, Tô Kim Uyên mới chỉ mười tám
tuổi, cô chưa biết gì về luật kinh doanh ngoài tờ giấy thông báo duy nhất có
nội dung, cô đã trúng tuyển vào đại học.
Bà Hoa nhấn mạnh từng từ trong câu nói
của mình, ”Con phải lên Sài Gòn và học Đại học. Đó là con đường duy nhất để con
thành công. Thời buổi này mà không có chữ thì khổ lắm...!”
“Nhưng...”, Kim Uyên ấp úng đáp.
Cô biết kinh tế gia đình mình hiện tại
như thế nào. Cô biết vài chục hecta cao su giờ đây chỉ còn lại bao nhiêu. Cô đã
từng nghe được bác sĩ nói về bệnh tình của bà Hoa khi bà đã yêu cầu bác sĩ phải
tuyệt đối giữ bí mật. Cô cũng biết mỗi một mũi kim tiêm trong một ngày của mẹ
mình là tiêu tốn hết bao nhiêu...
Và hơn hết, bà Hoa là người thân duy
nhất trong cuộc đời cô. Những người làm mướn cho gia đình là người họ hàng đáng
yêu và cũng khá thân thiện. Cô chưa tưởng tượng nổi, nếu một mình trên Sài Gòn,
cô sẽ phải xoay xở cuộc sống ra sao...
“Mẹ ơi... Con lấy chồng nhé?”, Kim
Uyên dè dặt hỏi nhưng ẩn chứa trong câu nói là giọng điệu khẩn cầu và kèm theo
lời khẳng định, cô đã nghĩ về chuyện này trong suốt nhiều đêm liên tiếp.
“Con có yêu anh ta không?”, bà Hoa hỏi
lại. Bà biết, cô con gái ngang bướng của bà đang nghĩ gì và cũng chẳng hiểu gì
về tình yêu ngoài những xao động qua cử chỉ, ánh mắt mà những đứa trẻ mới lớn
thường dành cho nhau.
Anh ta mà bà Hoa
đang nhắc đến ở đây thực ra chỉ là một cậu nhóc tên Thanh, hơn Kim Uyên một
tuổi nhưng học cùng khóa ở trường huyện. Gia đình cậu ta giàu có nhất vùng nhờ
những vụ làm ăn xuyên biên giới về buôn bán gỗ và đang dần dần mua gọn từng
mảnh hecta cao su của bà.
Cậu ta yêu quý
con gái bà và gia đình bên đó cũng đã nhiều lần đặt mối quan hệ thông gia từ
khi Kim Uyên mới bước sang tuổi mười sáu. Gia đình họ có tiền, có quyền lực, và
bà có những mối quan hệ làm ăn bền vững, uy tín suốt nhiều năm. Họ cần tạo ra
nhiều khoản lợi nhuận dựa trên một mối thông gia bền chặt.
“Con sẽ nói với anh ta câu đó”, Kim
Uyên trả lời quanh co.
“Ôi, Kim Uyên ngốc nghếch của mẹ”, bà
Hoa cười gượng và đưa tay vòng ra sau ôm gọn lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô. “Con
gái tôi. Thật ngu ngốc. Những gì mà mẹ muốn có trong cuộc đời này là con có
được học thức, được yêu và biết yêu người khác như thế nào. Mẹ sẽ không bao giờ
đánh đổi mối quan hệ của người thân yêu duy nhất trong cả cuộc đời mình chỉ để
lấy những thứ đậm mùi vật chất khác. Con hiểu không?”
Kim Uyên lắc lắc đầu, “Con không muốn
hiểu, mẹ ơi...”
“Nhưng mẹ muốn con là con gái ngoan và
biết nghe lời”, bà Hoa mỉm cười. Ánh mắt bà âu yếm nhìn cô như một lời động
viên, phải biết tiến lên phía trước.
“Vậy mẹ sẽ lên Sài Gòn và ở cùng con,
được không ạ?”, cô bắt đầu khóc thút thít.
“Mẹ muốn con tự lập”, bà Hoa cương
quyết. “Mẹ không muốn coi con là đứa trẻ mãi mà không chịu lớn khôn. Mẹ muốn
con phải tự quyết định và chịu hậu quả nếu như con vấp phải sự lựa chọn sai
lầm.”
Kim Uyên uể oải gật đầu. Nước mắt cô
chảy ròng và thấm ướt lớp áo vải của bà Hoa.
Bà nghẹn lòng không để mình được khóc.
Cho dù những lời nói kia của cô có
mạnh mẽ thế nào thì trong suy nghĩ của bà, Tô Kim Uyên vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn
lên từ tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của người cha.
0 Nhận xét