Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 2


"Đã trễ mười phút rồi”, Kiều Trang nhìn đồng hồ và tỏ ra sốt ruột, “Chẳng lẽ thầy đã quên bài kiểm tra chín mươi phút ngày hôm nay?”
“Sao cơ?”, Kim Uyên ngồi chưa nóng ghế đã đứng bật dậy, “Kiều Trang. Đừng đùa kiểu này với tớ”.
“Tại sao tớ phải đùa một chuyện như thế? Bài kiểm tra chín mươi phút chứ không phải điểm chuyên cần cho những buổi đi học đầy đủ”. Vừa giải thích, Kiều Trang cũng đứng dậy và định rời khỏi chỗ ngồi.
Kim Uyên với tay nhanh để giữ lấy cánh tay Kiều Trang, “Vậy vì sao cậu không thông báo trước với tớ về điều này?”
“Tớ xin cậu. Tớ đã nói vào buổi trưa cách đây hai ngày. Tại sao cậu không tự hỏi, lúc đó cậu đang bận bịu làm gì?”
“Hai người có thôi đi không hả?”, Thảo Nhi đã chịu hết nổi cuộc trò chuyện của hai nữ sinh nhưng không khác gì hai khẩu súng liên thanh. Cô gắt lên. Mặt đỏ bừng bừng.
Kiều Trang bỏ đi ngay sau đó. Kim Uyên ngồi thừ xuống ghế và nghĩ ngợi về môn Thuế với lượng kiến thức ít ỏi gần như là trống rỗng trong đầu. Nếu cô nhớ chính xác, thì môn học Thuế gồm mười năm buổi, và hiện tại đã trải qua hai phần ba giáo trình. Nhưng hôm nay lại là buổi thứ ba cô lên lớp, và những gì cô biết chỉ là, giáo viên dạy môn thuế chính là người đàn ông cô vừa gặp ban nãy trong thang máy, giáo viên bộ môn này thường điểm danh sinh viên vào ca hai của buổi học... Tô Kim Uyên chậc lưỡi và quay lại nhìn Thảo Nhi. Cô ấy vẫn đang quay vòng vòng với các khoản thuế.
“Cậu không định xem qua một chút gì đó trước khi giờ làm bài bắt đầu?”, Thảo Nhi ngẩng đầu và rời mắt khỏi trang giấy khi cô cảm thấy tắc nghẽn với phần bài giải trong sách giáo khoa rằng, loại rượu này nhập khẩu thì tính thuế bao nhiêu và phải trừ đi bao nhiêu khi nguyên vật liệu, bao bì, nắp chai... được sản xuất từ trong nước.
“Không phải”, Kim Uyên nói, “Cậu biết đấy, tớ đâu phải sinh viên chăm lên lớp và chịu khó giải bài tập”. Tuy vậy nhưng cô vẫn đang cố gắng lật giở cuốn sách về những số liệu cơ bản có thể nhớ ngay trong khoảng thời gian cỏn con còn lại.
“Nghĩa là cậu đã có Kiều Trang làm lá chắn chứ gì?”, Phong Vũ chẳng hiểu từ bàn nào vội chạy xô tới. Cậu ta cười toe toét, “Giá mà tớ cũng chơi thân và ở cùng phòng trọ với lớp trưởng thì hay biết mấy”.
Tô Kim Uyên trừng mắt nạt lại. Cô không thích kiểu đùa giỡn trong giọng điệu nhưng lời nói lại như đâm thẳng vào lòng tự trọng của người khác.
Nụ cười trên khuôn mặt bảnh trai của Phong Vũ đột nhiên tắt ngúm. Phải mất vài giây, cậu mới huơ huơ tay, “Xin lỗi. Bạn Uyên à. Mình đã giỡn không phải lúc rồi”.
Kim Uyên chẳng buồn trả lời. Cô tỏ ra thờ ơ với lời tự thú đó và chăm chăm nhìn vào những con số liên quan tới nhau trong bài tập thuế ở tệp vở của Thảo Nhi. Cô vặn vẹo, “Tại sao cậu lại không triệt tiêu chúng?”, Kim Uyên lấy cây bút và khoanh tròn vào những con số khó hiểu, “Làm vậy nghĩa là cậu đã đánh thuế mặt hàng rượu nhập này những hai lần rồi đó”.
“Tớ hiểu điều đó”, Thảo Nhi cũng cầm một cây bút khác và chỉ vào những con số mà Kim Uyên đã khoanh tròn, “Nhưng tớ thật tệ, tớ không biết phải xử lý chúng như thế nào?” Cô đề nghị, “Phong Vũ, cậu có thể giúp chúng tớ phần này, đúng không?”
Phong Vũ gật gật đầu im lặng. Tô Kim Uyên cảm thấy hơi khó chịu bèn quay người lại phía sau. Cô bật cười, “Thực ra, tớ đã làm cậu sợ đến phát khiếp à?”
“Không phải! Không phải!” Phong Vũ lại chối. Cậu vừa với ra trước để lấy cây bút vừa giải thích, “Tớ biết cậu ít đến lớp học nhưng cậu có thể tìm ra điểm thắt nút của bài tập như thế này là quá xuất sắc. Cậu biết không? Tớ đã mất trên năm buổi học mới hiểu ra vấn đề đó”.
“Thôi thôi. Tôi xin hai người. Cậu giải bài tập này nhanh nhanh coi. Thầy giáo đẹp trai của chúng ta mà vô lớp thì ăn ngỗng hết”.
Câu nói của Thảo Nhi khiến Kim Uyên hơi chột dạ. Nụ cười ấy... Nụ cười và dáng người hiển hiện rõ rệt trên tấm gương của thang máy đã ám ảnh cô trong nhiều phút qua...
Chưa đầy mười phút sau, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước vào lớp và không khí lớp học cũng vì thế mà trở nên im bặt đáng ngạc nhiên. Chỉ còn bàn cuối lớp - nơi ba sinh viên vẫn đang chụm đầu vào nhau và nét mặt mang vẻ tập trung hết sức. Tuấn nhìn chằm chằm phía cuối lớp. Anh nhận ra một trong số đó có Tô Kim Uyên đang nhăn nhó và gãi đầu, trên tay kia cô giữ chiếc bút và đặt lên môi...
Anh có cảm giác, môi mình cũng như bị bỏng.
Sau vài giây, một sinh viên khác quay lại dùng cuốn sách đập mạnh vào bàn thì cả ba mới té ngửa và đứng ngay ngắn dậy. Kim Uyên hơi ngẩng đầu nhìn lên. Cô thấy thầy giáo cười mỉm và vẫy tay ra hiệu cho sinh viên ngồi xuống.
Vào giây phút đó, cô ngỡ mình đã bị điện giật.
“Tớ chưa nghỉ một buổi học nào của thầy Tuấn. Kể cả bộ môn Kế toán thương mại và dịch vụ ở học kì đầu năm thứ ba”, Thảo Nhi cười vui vẻ làm mặt tự hào.
“Hóa ra lý do cậu thích thầy Tuấn dạy là vì thầy ấy rất đẹp trai?”, Phong Vũ nhún vai rồi lè lưỡi.
Thảo Nhi khẳng định, “Ít nhất thì tớ đã thành thật”.
“Lý do thật là...”, Tô Kim Uyên chép chép miệng. Cô ngồi phịch xuống ghế. Những con số trên trang giấy buộc cô phải quên hết mọi điều viển vông.
“Chúng ta sẽ làm bài kiểm tra trong vòng mười lăm phút nữa. Bạn nào còn thắc mắc về bài tập hoặc tinh thần cần thoải mái trước giờ thi thì có thể hỏi tôi hoặc ra ngoài mà không cần xin phép”, Tuấn vừa dứt lời thì đám học sinh nữ đã nhao nhao lên... “Có em, có em...
Anh nhìn về phía cuối lớp, nữ sinh viên ấy vẫn đang bặm môi với cây viết trên môi và tỏ ra không quan tâm lời anh nói. Anh cảm thấy hơi giận dữ và chỉ muốn cho lớp làm bài kiểm tra ngay tức thì.
Trong khi Thảo Nhi chống cằm lên hai tay và ngồi ngắm nghía “người đàn ông lý tưởng của mình” thì Kim Uyên lại cố “nhồi nhét” những phương pháp giải bài tập vào đầu. Những âm thanh từ miệng anh phát ra khiến tâm trạng cô rối loạn. Cô ép mình, “Giọng nói gì mà như con gái vậy trời?”.
“Thảo Nhi! Làm gì mà cậu ngẩn ngơ thế? Tớ và Kim Uyên sẽ không nhìn hết phần của cậu đâu”, Phong Vũ tỏ ra thích thú với việc chọc ghẹo cô gái có nước da bánh mật và sở hữu hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
“Một tuần chúng ta chỉ có hai buổi học thuế thôi đó. Cậu có biết điều này không?”, Thảo Nhi vẫn không thể rời mắt khỏi “cái đích” trên phía bục giảng.
Phong Vũ thúc giục và nhìn đám nữ sinh đang vây chặt bàn giáo viên, “Sao cậu không mang sách lên đó và hỏi bài như đám con gái trong lớp. Khoảng cách gần thế kia chẳng phải sẽ tốt hơn sao”.
“Một là, tớ sẽ chết vì tụi con gái lớp mình chèn ép xô đẩy. Hai là..., tớ có thể chết ngất nếu nghe thấy tiếng thở của thầy...”
Kim Uyên bật cười và quay sang nhìn khuôn mặt rất khó coi của Kiều Trang. “Hai người có thôi đi không hả? Sắp thi rồi mà còn không lo học”.
Đến khi cả Phong Vũ và Thảo Nhi cùng “Ồ” lên một tiếng ngỡ ngàng thì Kiều Trang vội giải thích một cách lúng túng, “Ý của tôi là, tôi cũng cần ôn lại bài vở trước khi giờ thi bắt đầu”.
Người duy nhất trong nhóm bạn chơi ở lớp với nhau bật cười không phải ai khác ngoài Tô Kim Uyên. Cô bật cười cái vẻ si mê nhan sắc của Thảo Nhi, vì cái kiểu ghen tuông ra mặt của Kiều Trang, vì cả cái khuôn mặt đang ngây thuỗn ra cùng chiếc cằm của Phong Vũ sẽ có thể rơi xuống và cắm phịch vào mặt bàn gỗ nữa.
Nhưng chính bản thân cô cũng đang tự lừa dối mình. Cô buộc phải đặt mọi con số trong giáo trình thuế lên trước tiên, thứ hai là công việc phải hoàn thành chiếc áo len cuối cùng để trả hàng cho bà Sáu, thứ ba là điện thoại về quê cho mẹ. Và thứ tư là, cô sẽ lại ép mình phải suy nghĩ về những con số trong bộ môn thuế khó nhằn này...
Cô đang kì vọng bài kiểm tra chín mươi phút lần này được bao nhiêu điểm?
Mười lăm phút nặng nhọc rồi cũng trôi qua, Kim Uyên hơi ngẩng đầu lên nhìn thầy Tuấn và đón lấy tờ đề thi.
Một giây cho hai ánh mắt giao nhau.
Cô dám chắc rằng, mình đã vừa bị quên một số liệu vô cùng quan trọng trong phần bài tập thuế.
Kim Uyên lướt nhanh tờ đề. Cô quay sang bên, Kiều Trang vẫn chưa quay về chỗ ngồi vì phải giúp thầy giáo phát đề kiểm tra cho nửa lớp ở phía bên kia. Thảo Nhi có vẻ đã tập trung hơn nhưng miệng lại ngập chặt lấy cây bút khiến cô cảm thấy bất lực. Phía bên dưới, Phong Vũ nháy mắt với cô một cái ra vẻ mình đã trúng đề và nắm chắc điểm loại A trong tay. Và cả câu nói khích bác của cậu vào lúc đầu giờ nữa, nó khiến cô cắn môi và hạ quyết tâm cần phải “tự lực cánh sinh”.
* * *
Lúc đi qua phòng trọ của Thảo Nhi, Kim Uyên bắt gặp Phong Vũ và Kiều Trang đang cười bò bên bàn học khi kể những mẩu chuyện tiếu lâm.
Cô đã định ghé vào ít phút nhưng chần chừ rồi quyết định đi thẳng về phòng mình. Khoảng thời gian tám chuyện phiếm đó cũng đủ để Kim Uyên móc len xong hình một bông hoa nở rộ trên phần thân của chiếc áo hoặc thêu hoàn chỉnh một chiếc mầm non trên bức thêu khổ rộng. Cô lẩm bẩm, mình cần tiền, mình cần phải kiếm tiền.
Suốt từ đêm hôm qua tới giờ, chính xác là vào giây phút cuối cùng chấm dứt bài kiểm tra môn thuế, Kim Uyên như người mất hồn và làm việc không khác gì cái máy. Chiều hôm qua, lúc bà Sáu khen cô về những họa tiết hoa len mới mẻ hay mũi thêu rất đều và đẹp, thì Kim Uyên cứ há hốc miệng cười trừ như thể chúng được làm ra từ đôi tay của Kiều Trang vậy. Vào sẩm tối, Kim Uyên điện thoại về hỏi thăm mẹ thì cô lại khiến bà tưởng mình đang bị ốm.
Cô ném mình xuống giường của Kiều Trang và chỉ muốn ngủ một giấc cho quên tất thảy mọi thứ đang diễn ra. Cô đã có nửa giờ đồng hồ để ghi nhớ một vài số liệu cỏn con vậy mà rồi cũng làm sai. Một sự nhầm lẫn vô cùng tai hại khiến cô nghĩ tới những điều tồi tệ nhất, “Học lại, đóng tiền học lại. Học lại, cần tiền học lại”.
Kiều Trang trở về từ phòng của Thảo Nhi và đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc giường của mình đã có vẻ bị xáo trộn, “Kim Uyên! Cậu không sao đấy chứ?”
Kim Uyên quay người lại và nhìn Kiều Trang không quá hai giây. “Thôi chết. Tớ mệt quá. Tớ nhầm giường rồi. Xin lỗi. Xin lỗi”.
Cô trở dậy và chiếc giường phát ra vài tiếng âm thanh khó chịu của loại sắt gỉ. Cô leo nhanh lên chiếc giường ở tầng hai và nằm xuống.
“Tớ hiểu cậu đang nghĩ gì?”, Kiều Trang leo lên những bậc thang inox và đặt hai tay tì lên mép giường Kim Uyên đang nằm. “Có phải bà Sáu lại phạt lương vì cậu làm thiếu đúng không?”
“Đại loại là tớ đang thiếu tiền.”
“Vậy thì cậu cần phải ra ngoài và nên đi siêu thị mua một chút đồ với tớ. Chúng ta cũng có rất nhiều việc cần phải làm vào buổi đi thực tế ngoài cảng Sài Gòn vào sáng mai. Hơn nữa, việc nằm bẹp ở nhà sẽ chẳng giúp cậu thoải mái hơn đâu.”
“Thế hả?”, Tô Kim Uyên nói, “Tớ đang làm biếng. Và thật khó để lời dụ dỗ của cậu sẽ thành công. Hơn nữa, tớ cũng không đăng kí buổi đi thực tế vào sáng mai”. Cô ngồi dậy và kéo chiếc giỏ mây ở phía cuối giường. Cô hi vọng việc đan len này sẽ khiến Kiều Trang từ bỏ ý định của mình và không làm phiền cô nữa.
Kiều Trang nhăn mặt, “Lớp chúng ta sẽ đi hết đấy. Thầy Tuấn đã nói vậy khi tớ hỏi về quân số để báo với người trực ban ngoài cảng vào sáng mai”. Kiều Trang vừa đưa tay nhón lấy một cuộn len màu xám tro vừa lăn tròn chúng trong lòng bàn tay với vẻ thích thú.
Kim Uyên chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến hành động kiểu con nít của Kiều Trang nữa. Cô đã buộc mình phải quên hết những điều vốn liên quan đến “bài tập Thuế ngày hôm qua”. Cô muốn nín thở khi nghe Kiều Trang khơi lại những chuyện này với vẻ mặt không thể rạng ngời và hạnh phúc hơn.
“Kim Uyên?”, Kiều Trang gọi giật lại, “Cậu có thể giúp tớ một việc không? Tớ hứa sẽ tập trung toàn bộ trí óc của mình và không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu”. Kim Uyên gật đầu, Kiều Trang hào hứng nói tiếp, “Tớ muốn học đan khăn hoặc đại loại là thêu một tấm hình khổ lớn”.
Cô hỏi rõ, “Thêu hay đan?”
Kiều Trang bặm môi suy nghĩ trong một giây, “Đan khăn đi”.
Kim Uyên hỏi ngược lại, “Cậu tặng cho mẹ à?”.
Kiều Trang trả lời với vẻ mặt thiếu trung thực, “Ừ”.
“Cũng phải. Tháng tám rồi. Thời tiết ở trên Tây Nguyên cũng bắt đầu lạnh”.
Kim Uyên ngồi thần người. Mẹ cô thì khác, vùng nắng cát ở Bình Phước đó ngày đêm chỉ có gió thổi tung và mặt trời chiếu rọi. Mắt Kim Uyên như nhòa đi. Mũi que đan đâm thẳng vào ngón tay trỏ khiến cô xuýt xoa.
“Thôi mà. Cậu đi siêu thị với tớ đi. Đợt này cũng đang trong tuần giảm giá nữa”, Kiều Trang bắt đầu nài nỉ.
Kim Uyên đưa đẩy, “Cậu qua rủ Nhi đi. Hình như Phong Vũ cũng đang ở bên đó mà”.
“Tụi nó đi mua sổ sách và ít đồ ăn cho buổi đi thực tế ngày mai rồi. Chúng ta cũng cần những thứ đó, phải không Uyên?”, Kiều Trang nheo nheo mắt và miệng nhe rộng ra.
“Cậu thật nhiều lý do”, Kim Uyên cười mỉm. Cô ngừng tay đan và đặt chúng cẩn thận vào giỏ mây.
Vừa leo xuống khỏi giường, Kim Uyên phát hiện ra sự im lặng của cô bạn trong suốt một phút trôi qua, “Cậu lại muốn thay đổi ý định?”.
“Không! Không”, Kiều Trang cười toe toét và cẩn thận đặt bàn chân xuống từng nấc cầu thang inox. “Tớ sẽ đi thay đồ luôn. Cậu cũng nhanh nhé. Tớ thích cảm giác náo loạn ở siêu thị vào ngày giảm giá”.
“Cậu thật là phiền phức!”, Kim Uyên mở giọng làu bàu. Cô cố tìm ra một lý do đại loại để quở trách Kiều Trang chứ cũng chẳng có ý gì. Cô không thích sự thân thiện quá mức. Cô ghét việc phải thể hiện tình cảm của mình với người khác quá nhiều.
Kiều Trang làm cô nhớ mẹ.
Cô nhớ về nơi Bình Phước đất đỏ ngập tràn, cát bụi luẩn quẩn cả trong không khí.
Cô nhớ những hàng cao su thẳng tắp mà vào mùa rụng lá, một màu vàng trải dày trên những con đường dài khiến cô luôn ngỡ tưởng, chúng thật giống nước Nga xa xôi.
Cô nhớ…

Đăng nhận xét

0 Nhận xét