Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 1

Gì nữa trời?”
Đó là câu nói đầu tiên của Tô Kim Uyên khi cô nhìn thấy tên mình cùng điểm số của môn học Kiểm toán trên tờ giấy A4 nhàu nhĩ do đám sinh viên tranh giành nhau nằm sót lại ở trên bàn học. Cô không tưởng tượng nổi, môn học kỳ này lại chỉ đạt điểm D.
Nhưng vẫn thật may, cô lẩm bẩm, được rồi, được rồi, chỉ cần không phải đóng tiền học lại là ổn rồi.
Lững thững rời khỏi lớp, vừa đặt bước chân đầu tiên tới dãy hành lang, tai cô như ù đi ngay lập tức. Cô nín thở và lùi lại phía sau vài bước. Cánh cửa sổ của phòng học trên lầu tám có thể che khuất dáng người cô.
“Thầy. Em thật sự yêu thầy.”
Kim Uyên không biết nữ sinh viên đó là ai, cô ấy có học chung lớp không thì cô càng không rõ. Tóc cô gái vàng cháy và buộc chỏng ra phía sau. Cô càng không cảm nhận được cô gái này có biểu hiện run rẩy hoặc e dè với màn tỏ tình thực sự đang làm người chứng kiến phải mắt tròn mắt dẹt.
Trong lớp chỉ còn lại mình cô gái tóc vàng và thầy giáo cũng chuẩn bị rời khỏi lớp học. Thầy giáo đó là ai, dạy môn gì? Kim Uyên không hề biết. Anh ta chừng gần bốn mươi tuổi, hơi ngẩng đầu lên và nhìn khắp xung quanh lớp. Nét mặt anh ta cũng không tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn bình thản trên cả mức bình thường.
Một cách ngắn gọn, anh ta nói, “Em cần điểm loại gì?”
Cô gái tóc vàng khịt khịt mũi, sau đó cười tươi, “Vậy em sẽ đợi thầy ở ngoài được không ạ?”
“Ừm”, anh ta hắng giọng rồi gật đầu.
Vừa ra khỏi lớp, thay vì rón rén từng bước chân chậm rãi như ban nãy, cô gái chạy nước kiệu tiến về phía đám bạn. Một cách hồ hởi, cô hét lên, “Đoán đi, Thị trường Tài chính của tôi sẽ đạt điểm loại gì vào tối nay?”
Kim Uyên đứng dựa lưng vào tường, thở gấp, hóa ra cô gái đó là sinh viên khoa tài chính ngân hàng, cô nghĩ.
Nhiều ngày về sau đó, trong một buổi tối đi mua đồ ăn khuya, Kim Uyên vô tình gặp lại cô gái tóc vàng. Không giống như hoàn cảnh nghèo khó, không phải bận bịu kiếm tiền để trang trải cuộc sống hay nộp học, cô gái tóc vàng đi xe ga và gào thét cùng một đám bạn lộ rõ vẻ ăn chơi trác táng lê quẹt những bánh xe xuống mặt đường rồi cười khanh khách. Cô hiểu ra, đổi tình lấy điểm trong hoàn cảnh của cô gái tóc vàng mới ấu trĩ làm sao?
{ { {
“Sao cậu không lên trường? Sắp thi rồi đó. Học không lo học, suốt ngày...” Kiều Trang định nói nốt vài từ cuối nhưng miệng cô đã kịp mím chặt lại khi bắt gặp đôi mắt trống rỗng của Kim Uyên đang nhìn mình.
“Ừ”, không muốn nói điều gì thêm, Kim Uyên mỉm cười sau câu trả lời hờ hững và cộc lốc. Cô cảm thấy mệt mỏi nếu tiếp tục im lặng, và sau đó là lắng nghe một tràng đả kích thúc giục, bạn phải học đi, phần này này, chương đó đó… tớ sẽ hướng dẫn bạn làm bài tập mà…
Cô quay trở lại với những mũi đan cùng vài cuộn len màu óng ánh. Cô biết tỏng, Kiều Trang đang nhìn chằm chằm mình đầy dò xét. Nhưng cô chẳng thể ngẩng đầu lên, Kiều Trang sớm muộn gì cũng sẽ mắc bệnh tim mất thôi nếu như cô cứ thích chơi trò “dọa nạt” người khác theo cái kiểu hênh hếch mặt lên với đời.
Kim Uyên không đổ lỗi cho những gì đã xảy đến, cũng không định than thở hay kể lể gì với ai để họ có thể cảm thông được. Cô sợ những ai làm bạn với mình, nói đúng hơn thì đó là do sự mặc cảm mà cô luôn cảm thấy mình có khoảng cách với người khác khi cô chỉ là đứa sinh viên học lực kém và lười biếng. Kể cả Kiều Trang, người gần gũi với cô nhất, sống cùng với cô trong căn phòng trọ này, chia sẻ với cô đủ những khó khăn của cuộc sống sinh viên, nhưng vẫn có một khoảng cách mà không thể nào gần lại được.
“Thôi thôi. Đừng có nhìn người khác chăm chăm như vậy chứ?”, cô ngừng tay đan và ngẩng đầu lên. Việc cứ phải giả vờ như thể chẳng biết chuyện gì đang xảy ra khiến cô mệt mỏi. Kiều Trang cũng vội nở một nụ cười gượng khiến Kim Uyên cảm thấy bối rối. Cô hỏi nhỏ, “Sao thế? Chẳng lẽ tớ lại nấu cơm dở như hôm qua à?”.
Kiều Trang chỉ lắc đầu. Kim Uyên cũng im lặng ngay sau đó. Bản thân cô cũng chẳng thích thú gì với kiểu đối thoại dấm dẳng, không đầu không cuối như thế này.
Kiều Trang dọn dẹp sạch sẽ mâm bát rồi leo ngay lên giường. Cô lôi hết sách vở ở trong cặp ra cùng một chồng sách tham khảo cao ngất mượn từ thư viện về và xếp ngay ngắn ở cuối giường. Kiều Trang cầm một cuốn sách khá dày, và xem chúng cũng khá qua loa. Đôi mắt cô lờ đờ như muốn nhắm chặt lại sau những căng thẳng từ năm tiết học buổi sáng. Nhưng chỉ được chừng mươi phút, cô đã im lìm trong giấc ngủ trưa.
Kim Uyên vẫn đã ngồi yên vị trên chiếc giường đơn ở tầng hai. Cô say sưa cùng những mũi đan nhanh thoăn thoắt và không để bỏ lỡ nhịp. Cô phải hoàn thành chiếc áo này vào trước trưa mai để còn kịp giao hàng cho bà Sáu.
Lúc ngó đầu xuống giường dưới, Kim Uyên nhìn thấy cuốn sách đang che gần hết khuôn mặt của Kiều Trang.
 Lại là thuế, sao lúc nào cũng ôm cuốn thuế như thế được vậy nhỉ?
Cô ngẫm bụng rồi nhẹ nhàng leo xuống giường ở tầng dưới. Nhưng khi cô chưa kịp bỏ cuốn sách ra ngoài thì Kiều Trang đã tỉnh giấc. Kiều Trang hất mạnh bàn tay cô đang để gần sát khuôn mặt mình sang bên, “Cậu định làm gì thế hả?”, Kiều Trang gay gắt hỏi.
“Hừm”, Kim Uyên cũng cau mày, “Tớ chẳng làm gì cả. Tớ chỉ định bỏ cuốn sách dày cộm này ra để cậu dễ ngủ hơn thôi. Mà nói thật, tớ chưa thấy ai như cậu đấy. Khi ăn cũng nghĩ đến thuế. Giờ đi ngủ cũng không dám rũ bỏ thuế ra khỏi đầu”.
Rồi cô chẹp chẹp miệng than tiết trời Sài Gòn hôm nay nóng nực quá và lững thững đi rửa mặt.
“Thì tại tớ học kém môn thuế chứ sao. Vả lại, cũng tới ngày kia là thi môn thuế rồi chứ bộ”. Kiều Trang bình tĩnh giải thích lý do để Kim Uyên hiểu. Cùng lúc đó, bàn tay cô miết lấy miết để sao cho những trang sách được phẳng phiu lại.
Nhưng Kim Uyên có vẻ chẳng bận tâm. Cho dù là người thường xuyên nghỉ học thì cô cũng biết được vài thông tin ngắn gọn như là, giáo viên môn thuế chính là giáo viên chủ nhiệm lớp, là người từng dạy môn Kế toán Sản xuất Thương mại và Dịch vụ năm thứ ba và đánh rớt cô môn học đó, là thầy giáo trẻ và mới ra trường...
Cô trở lại công việc của mình sau ít phút đi vã nước lạnh vào mặt để tỉnh táo. Cô đắn đo suy nghĩ về ý tưởng móc len thành các họa tiết hoa lên phần thân áo vừa mới xuất hiện trong đầu cùng lượng thời gian ngắn ngủi còn lại. Cô không thể không thực hiện ý tưởng này. Nó sẽ khiến cô bứt rứt và vô cùng khó chịu. Nhưng thời gian lại chẳng còn nhiều, cô càng không muốn tiền công trong tháng này bị giảm sút chỉ vì cái lý do “làm thỏa mãn ý thích” của bản thân thay vì hoàn thành theo mẫu đơn thuần, không cần sáng tạo hay phá cách ấy.
Cô vừa bặm môi nghĩ ngợi vừa cố hết sức để mũi đan vừa nhanh lại vừa không bị mắc lỗi. “Mình không thể để mất ý tưởng đó, nhưng mình càng không muốn mất tiền... Mình không muốn... không muốn”. Cô duỗi thẳng chân và đập bôm bốp xuống giường. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Anne Frank viết trong cuốn nhật kí của mình rằng, Điều tuyệt vời nhất là tôi có thể viết ra tất cả những gì cảm nghĩ, bằng không sẽ chết ngạt mất...
Kiều Trang nhăn nhó lên tiếng, “Tớ nghĩ là cậu vẫn bình thường?”
“Ủa?”, Tô Kim Uyên cũng tròn mắt vì ngạc nhiên, “Chứ không phải cậu lên thư viện và học Thuế rồi à?”
“Làm gì có chuyện đó”. Kiều Trang bỗng tỏ ra dịu dàng và giọng điệu khá e thẹn. Cô thôi ngó đầu ra ngoài và nằm ngay ngắn vào vị trí cũ. Nhưng được vài giây, Kiều Trang lại bật người ngồi dậy và tìm kiếm cuốn sách Thuế.
Hóa ra, Kiều Trang đã dùng nó để gối đầu.
{ { {
Tô Kim Uyên buồn chán bước ra khỏi văn phòng khoa. Cô có cảm giác như đời sinh viên của mình đã đến ngày phải kết thúc. Cô không thể trả nợ các môn học với số lượng ngày nghỉ vượt quá mức cho phép và bị đình chỉ thi. Cô càng không còn tâm trạng nào nữa cho việc mỗi ngày phải dậy thật sớm, đeo ba lô và đạp xe tung tăng tới trường như những năm tháng trước.
Và cô nghĩ tới việc mình sẽ nghỉ học hoặc lên phòng quản sinh nài nỉ xin làm đơn trình bày lý do và ký tên vào tờ cam kết sẽ hoàn thành học phí ngay trong thời gian ngắn nhất.
“Lại trốn tiết nữa phải không? Sinh viên tụi bây bây giờ sướng thật đấy. Thích học thì học, thích chơi thì chơi”, bà chủ căng tin vừa bưng khay nước ra bàn đám sinh viên nam nhuộm đầu tóc vàng đỏ đang bắt chân chữ ngũ và ăn nói oang oang, vừa càm ràm.
Tự dưng, Kim Uyên cảm thấy nóng ran khắp mặt. Cô khoác ba lô trên vai và chạy vội về phía thang máy.
“Kính coong...” Một tiếng chuông nhỏ vang lên, cửa thang máy mở ra và từ từ khép lại ngay sau khi đã có một người đàn ông bước vào.
“Ấy ấy... Chờ đã...” Kim Uyên hấp tấp chạy lao tới, tay phải quơ về phía trước mặt vẫy vẫy, tay trái vẫn phải giữ chặt lấy chiếc ba lô.
“Phù!” Cô thở mạnh. Cửa thang máy lại kêu lên một tiếng “kính koong” nhỏ rồi đóng chặt lại ngay sau đó.
Cô dựa hẳn người vào thanh inox chèn theo hướng nằm ngang. Cô liếc nhìn những con số màu đỏ đang nhấp nháy và chờ lên lầu số tám. Đúng lúc nhìn vào tấm gương trong thang máy, cô phát hiện ra đang có một ánh mắt cũng đang nhìn mình. Theo phản xạ, Kim Uyên quay người lại ngay lập tức. Cô cần một phép chứng minh rằng, mình không hề bị hoa mắt.
“Thầy...” Tô Kim Uyên vừa ấp úng, vừa cười gượng.
“Chào em!” Người đàn ông trong bộ đồng phục quần tây đen và áo sơ mi trắng cũng mỉm cười đáp lại.
Kim Uyên lập tức quay lưng lại và không nói gì nữa. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao nụ cười kia lại có khả năng mê hoặc người khác phái nhiều đến như vậy. Nhưng Kim Uyên vốn rất thích “dửng dưng” với người khác, cô cố tỏ ra thờ ơ như mọi lần vẫn gặp anh với khoảng cách trên mười mét ở trong lớp học.
Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là Tuấn - giáo viên chủ nhiệm 06CKT02. Anh hơn cô sáu tuổi. Lớp học của cô cũng là lớp đầu tiên anh được giao làm chủ nhiệm sau khi nhận công tác ở trường. Những cô sinh viên năm cuối đang ở độ tuổi đẹp nhất của thời con gái đôi khi cũng khiến trái tim anh xao xuyến. Trong đám sinh viên ấy, anh đặc biệt có tình cảm với Kim Uyên - một sự trùng lặp gì đó ở quá khứ hoặc vì ngẫu nhiên mà trái tim anh lỡ mất một nhịp đập ngay kể từ lần đầu gặp cô, vì thế điều này anh vốn vẫn phân vân và chưa thoát khỏi kí ức cũ.
“Em đã nghỉ học vào ca một?”, Tuấn vẫn giữ nét mặt điềm đạm và ngắm nhìn hình ảnh của cô đang hiển hiện ở ngay tấm gương trước mặt.
Kim Uyên hơi ngẩng đầu lên. Cô bặm bôi và thừa nhận, “Vâng”.
“Vậy em sẽ tham gia môn học này vào ca hai chứ?”
“Em không chắc về điều này. Bởi một lúc nữa em có việc phải rời khỏi buổi học”, Kim Uyên trả lời thành thật và gương mặt cũng không hề bị biến sắc.
Tuấn không có phản ứng gì thêm. Anh không thể nổi điên lên như đang dạy dỗ một đứa bé gái đang học cấp một, anh càng không thể hù dọa tôi sẽ đánh rớt em môn học này..., khi trước mặt anh đã là một cô gái lớn khôn, biết nghĩ, và phải chịu hậu quả sau những gì mình làm.
“Em có lẽ là một sinh viên cá biệt ở trong lớp mà giờ tôi mới ‘khám phá’ ra.”
Ôi, thầy giáo đáng kính. Có nhất thiết thầy phải dùng hai từ ‘khám phá’ để nói về một sinh viên chẳng có điểm gì nổi trội như em không? Tô Kim Uyên lầm bầm. Cô hỏi, “Như vậy là sớm hay muộn ạ?”.


 

 
Tuấn không trả lời ngay vào câu hỏi. Chính xác là anh định nói một vài điều gì đó với Kim Uyên nhưng cánh cửa thang máy vừa lúc đó đã mở ra. Anh nắm chặt tay lại và cố giữ một thái độ nghiêm trang. Trong khi đó, Kim Uyên đã bước ra khỏi thang máy. Cú vấp vào đường viền chắn ở cửa thang máy khiến cô gần ngã nhào về phía trước. Anh cau mày lo lắng và đưa tay định kéo cô lại phía sau. Nhưng cô đã kịp vịn tay vào cửa thang máy, “Xin phép thầy. Em vô lớp”.
“Thật đáng khen vì điều này”, anh nhìn vào mắt cô và nói. Trong một giây trôi qua, anh đã chắc chắn rằng, một móng tay đã cắm vào lòng bàn tay do bị ép quá chặt.
Kim Uyên quay người đi, anh cũng từ từ nới lỏng các ngón tay của mình.
Khi cô sải bước rất dài về phía hành lang trước mặt, anh lại cau mày nghĩ, cô đã nói dối anh và trốn tiết học bằng cách chạy bộ tám lầu ở khu A để thoát ra bằng lối cổng sau.
Nhưng khi cô mất hút ở lối quẹo vào nhà vệ sinh nữ, thì anh cũng tự lấy tay đập vào trán mình, “Thật ngớ ngẩn”.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét