Tiếng điện thoại bất chợt đổ chuông, cô vội vã đẩy cửa phòng.
Hoàng Minh đang gọi cô, cùng hàng chục cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn từ anh và
gia đình gửi đến. Cô quyết định không nghe máy mà từ từ xếp thư của độc giả
ngay ngắn lại thành một tệp dày cần phải phản hồi vào ngày đầu tuần bỏ sang một
bên của túi xách. Có lẽ tối nay, cô thực sự cần một ly café đen đặc để tỉnh táo
làm việc. Bởi có trời mới biết, chuyện gì nữa sẽ xảy ra nếu như cô tiếp tục tái
phạm lại sai lầm này.
Tâm Lan dùng máy bàn của công ty và gọi điện về nhà với lý do phải
làm tăng giờ vào cuối tuần và vừa mới kết thúc một cuộc họp cực kỳ quan trọng
vào đầu tháng. Bà Xuân lấy làm lo lắng và sốt sắng. Cậu Lộc đang trên đường tới
công ty tìm cô sẽ được bà gọi điện thoại bảo quay về. Cô cười nhỏ:” Sao mẹ cứ coi con như con nít thế này? Con
cũng đã có con gái lớn và chuẩn bị sinh thêm một em bé nữa rồi chứ bộ.”
Dù đã cúp máy rồi nhưng Tâm Lan vẫn đứng nguyên ở bàn làm việc và
đưa tay xoa xoa bụng mình.
Cô loay hoay lấy chiếc điện thoại đang kêu réo inh ỏi phát ra từ
trong chiếc túi xách. Màn hình sáng trắng hiện lên dòng chữ:” Ông xã đang gọi”.
Trái tim cô lại đập thình thịch và không biết có lên nghe máy hay không. Hoặc
anh sẽ giận dữ vì bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi. Hoặc anh cũng có thể dịu
dàng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra với cô. Vẫn loay hoay trong vòng luẩn quẩn,
bàn tay cô mân mê chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, cô cứ thế tiến về phía bãi đậu
xe…
Một bàn tay đã kéo cô lại khi bãi đậu xe chỉ còn cách đó chừng mười
mét. Người cô nhẹ bẫng như cọng cỏ và bị kẻ sau lưng bế bổng lên như nhổ bật cả
gốc không tiếc tay. Sau vài giây, cô đã bị tống vào một xế hộp đen và đôi môi
khô chưa kịp thốt lên lời đã bị ép ngược trở lại bằng nụ hôn gấp gáp, chà xát….
Không ngọt ngào, không êm dịu, chỉ có nước mắt của cả hai người trào ra…
Sau nụ hôn dài, Tâm Lan đẩy Hoàng Minh ra nhưng không được. Vòng
tay anh siết quá chặt, mùi thơm nồng đặc trưng vốn luôn mê hoặc càng làm cô khó
có thể dứt được ra. Nhưng cô thấy ngạt thở, cô đang thiếu oxi trầm trọng. Đứa
bé trong bụng cô cũng cần phải có oxi cơ mà. Cô cúi đầu, từ từ luồn ra khỏi
vòng tay anh.
-
Đừng thế nữa. Hãy ngồi bên anh… một chút thôi.
Hoàng Minh kéo cô lại. Dường như anh đang hành động một cách khá
ích kỉ. Những tia sáng yếu ớt của đèn đường và những dòng xe cộ lướt đi chiếu
xuyên qua lớp kính càng làm nét mặt cô trở nên yếu đuối. Anh nghĩ rằng, cô đang
rất cần được yêu thương sau bao nhiêu tháng ngày sóng gió.
-
Em thấy khó thở. Em cần ra ngoài.
Hoàng Minh nhìn cô. Những ngón tay chai sạn của anh đưa lên khuôn
mặt đã có phần tiều tụy hơn trước rất rất nhiều. Người vợ đẹp của anh từng được
nuông chiều như một tiểu thư với khuôn mặt căng mọng như hoa thơm trái ngọt,
lúc nào cũng như muốn khiêu khích kẻ khác giới phát thèm thuồng và sự vênh váo
như thách thức thời gian không thể nào chạm được vào nhan sắc ấy. Vậy mà bây
giờ, vì ai đã khiến đóa hoa thơm kia đang dần rã cánh?
Hoàng Minh lái xe vào bãi đậu rồi cùng Tâm Lan đi bộ trên đoạn
đường dài thành phố. Anh hỏi:” Chúng ta sẽ
cùng ăn đêm chứ?” Cô gật đầu rồi lại vội lắc đầu. Anh mỉm cười và nhìn cô
bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể. Anh hỏi lại một lần nữa. Cô chắc chắn là
không rồi bước lên trước một bước. Anh cố gắng đi sát phía sau cô, bóng dáng
anh rọi trên lòng đường trùm lên cả bóng cô.
-
Anh về đi.
Hoàng Minh không trả lời. Anh nhẹ nhàng gỡ lỏng từng ngón tay cô
đang nắm chặt vào nhau và luồn từng ngón tay của mình vào theo đường đan chéo qua
khe hở vừa khít. Sau đó, cả bàn tay anh siết nhè nhẹ lấy bàn tay lạnh toát của
cô. Hai người cứ thế lặng im đi trên con đường vắng. Khoảng mươi bước, anh đề
nghị được cõng cô. Cô gật đầu, cô không muốn từ chối một điều gì nữa từ phía
anh. Biết đâu chỉ một lát sau thôi, Kiều Thanh sẽ cướp anh rời xa cô mãi mãi.
Sống mũi cay xè và nước mắt vẫn nối đuôi nhau trào ra, cô lặng lẽ
tựa hẳn đầu vào bờ vai anh. Những sợi tóc thơm khẽ trọc vào gáy anh nhồn nhột.
Anh khẽ nhúc nhích, bầu má và làn da mịn màng thơm mát của cô tỏa ra khiến anh
như bị thôi miên ngay lập tức. Anh giữ nguyên tư thế đó trên quãng đường tiếp
theo. Từng bước chân chậm rãi của anh đi theo lối con đường mòn quen thuộc.
-
Tâm Lan! Đừng khóc nữa.
Nước mắt Tâm Lan thấm qua lớp áo sơ mi, ngấm vào da thịt anh lạnh
buốt. Anh siết chặt bàn tay cô mà nghe tim mình đau nhói. Biết bao đêm trôi
qua, mỗi lần cô tủi thân ôm con gái ngủ mà khóc một mình thì anh đang ở bên ai?
Biết bao ngày trôi đi chậm chạp, cô mệt mỏi với công việc ở nơi công sở, rồi
chiều về ai sẽ phụ giúp cô trông nom bé Nguyên Thảo như mọi khi?... Anh nghẹn
lòng mỗi khi nhớ lại quãng thời gian trước đó. Giá như, người ta có thể đi lội
ngược thời gian trở về quá khứ.
-
Đừng khóc nữa. Anh đang ở ngay bên cạnh em cơ mà.
-
Em đã nghĩ là chúng ta sẽ chẳng còn một buổi tối cuối tuần nào
cùng đi dạo với nhau như thế này nữa.
Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì bước chân anh cũng ngừng lại. Cô
nhấc đầu khỏi vai anh, đôi mắt đẹp ầng ậc nước ngước nhìn theo. Hoàng Minh và
cô đang đứng trước ngôi nhà chung của hai người.
-
Cho em xuống đây được rồi. Anh về đi kẻo chị ấy lo lắng.
Tâm Lan tự trườn người xuống. Mất vài giây, cô mới đứng vững được.
Cơn gió đêm cuộn thổi làm mái tóc đen dài bay lòa xòa lên phía trước. Hoàng
Minh giơ tay vuốt những lọn tóc sang hai bên vành tai. Bàn tay anh vẫn giữ
nguyên ở vị trí đó, thật lâu và cứ im lặng nhìn cô không biết chán.
Con ngươi màu hổ phách đẹp lạ chiếu những tia nhìn ấm áp khiến đôi
vai Tâm Lan run lên bần bật. Cô cảm nhận rõ những giác quan của mình đang cùng
lúc khuấy động dữ dội. Chúng phản đối thái độ cư xử cố tỏ ra lạnh lùng của cô.
Chúng gào lên ráo riết, chúng la hét như những con thú hoang đang gồng mình lên
phát ra tiếng gầm vang vọng giữa chốn rừng già… Tất cả sự đổ vỡ, thôi thúc, oán
hờn đó chỉ xảy ra trong lòng một cách câm lặng. Chúng hoàn toàn không phát ra
một tiếng động nhỏ nên chẳng mấy ai hay. Nhưng không phải vì thế mà anh không
hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô: những tiếng vỡ lòng, sự đấu tranh trong tâm
tưởng, cả việc mang lí trí lấn át những ước muốn của trái tim…
Hoàng Minh sát đầu lại và hôn nhẹ lên trán cô. Giọng anh trầm hẳn
xuống:
-
Để anh mở cửa cổng.
Anh dắt tay cô bước vào trong sân nhà. Họ cùng đặt từng bước chân
chậm rãi lên những bậc hiên tối. Luồng gió đêm thổi tới bị chặn bởi những gốc
cây lớn và vườn hoa cạnh nhà. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu hơn như ve vuốt và
quấn quýt lấy hai người.
Tâm Lan khom người xuống, đưa chìa khóa vào ô tra và vặn một vòng.
Ổ khóa bị han gỉ, cô mím môi xoay mạnh cổ tay.
Hoàng Minh giúp cô mở cửa. Anh rờ ổ điện và nhấn công tắc ngay lối
cửa ra vào. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng anh. Những lớp bụi phủ
lên bộ ghế sô pha hay mặt bàn kính làm chúng như đã cũ kĩ và căn phòng bị bỏ
hoang. Đến những chậu cây cảnh nhỏ trang trí ở bệ cửa sổ với lớp đất khô cằn
rữa ra trông rõ từng vết rạn nứt.
Tâm Lan mở cửa sổ, gió ào vào thổi tung tấm ri-đô, cả mái tóc cô
cũng xõa tung và bay lại phía sau để lộ một khoảng bờ vai trắng muốt. Chiếc đầm
trắng bay dán sát vào người tạo nên một vẻ mảnh mai, thanh khiết. Cô đứng lặng
thinh, và không còn khóc.
Dường như bao nhiêu nước mắt và máu đã cạn khô cả rồi.
Hoàng Minh tiến tới và ôm ghì lấy Tâm Lan từ phía sau. Cô né tránh
sang bên nhưng bàn tay anh đã kịp giữ lấy đôi vai gầy. Anh xoay người cô lại, và
đặt môi xuống gò má nhợt nhạt đã được gió hong khô những dòng nước mắt. Đôi môi
anh lướt qua đôi môi lạnh toát đang cố mím chặt và khô ráp của cô. Anh siết
chặt vòng tay ôm, cố cuốn lấy đôi môi cô để tìm về sự ngọt ngào của ngày tháng
cũ, để tưới những yêu thương tưởng chừng như khô ráp và không còn nguyên vẹn.
Nhớ đêm trăng
ngày nào, họ ao ước bờ môi mình được mềm lại bởi những thương yêu, bởi những
vòng tay ôm siết nồng nàn. Thì giờ đây, họ lại hoang mang, sợ hãi và run rẩy.
Liệu rồi cảm giác đắm say trong đêm nay có vội vã bỏ đi khi bình minh ngày mai
ập tới?
Cô đưa tay ôm lấy vòng eo Hoàng Minh. Anh đã từng là chồng cô, và
bây giờ cũng thế. Vậy mà thời gian xa cách đã khiến cô có cảm giác như mình bị
chồng ruồng bỏ từ rất lâu. Cô lúng túng, cô run rẩy như kẻ đang vụng trộm với
người tình. Rất lâu sau, đôi môi cô mới hé mở đón nhận nụ hôn nồng nàn ấy.
Dưới ánh điện sáng trắng, đôi môi cô chuyển sang màu đào và mềm
bóng. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt nâu ngân ngấn nước làm cô hoảng sợ. Anh cúi
đầu hôn lên đuôi mắt cô, một giọt nước mắt đậu xuống chân mi cong dài. Những
ngón tay búp măng trắng bệch đưa lên chạm lấy khuôn mặt anh. Cô nhớ vầng trán
cao, sống mũi thẳng, những cọng râu lún phún đang nhô lên, hay vài cọng tóc khô
đâm vào da cô nhồn nhột, ran rát. Nỗi nhớ về anh chưa bao giờ dập tắt trong cô,
niềm yêu thương hòa mình vào những khát khao mãnh liệt cùng anh nơi thiên đàng
cũng chưa bao giờ vơi đi dù chỉ là thoáng qua trong ý nghĩ.
Má anh dụi dụi
nhẹ nhàng vào cổ cô, bàn tay anh giữ chặt hai bên vai cô. Cái đụng chạm ngẫu
nhiên vào khoảng vai để trần làm da cô chợt nóng bừng và nhịp đập của trái tim
như điên loạn. Cô buộc mình phải nhích người ra một chút rồi tách hẳn khỏi vòng
tay ôm của Hoàng Minh. Cô cảm thấy khó thở. Cô nhanh chân lẩn trốn về phía phòng
ngủ. Giọng cô như thì thầm:
-
Anh nghỉ sớm đi. Sáng mai chúng ta còn phải về ngoại đón bé Nguyên
Thảo nữa. Nếu không sẽ trễ mất buổi dự tiệc cưới của chị Hoàng Ngân.
Hoàng Minh gật đầu rồi đi theo sau Tâm Lan về phòng ngủ. Anh ngồi
xuống bên cạnh cô. Cô với tay mở nhạc, những bản tình ca lãng mạn và da diết
buồn. Cô đưa cái nhìn mệt mỏi về mọi thứ xung quanh. “Chiếc giường này bao lâu rồi mới đón nhận hai chủ nhân của chúng quay
trở lại?” – Nghĩ tới đấy thôi, đôi mi cong vội vàng cụp xuống.
Anh hôn lên vầng trán thông minh của cô, lướt xuống cằm, môi hôn
đậu trên chiếc cổ trắng cao như loài thiên nga xinh đẹp. Cô ngả vào vòng tay
anh. Cô nuốt nghẹn. Bởi khứu giác của người phụ nữ mang bầu thường nhạy bén hơn
ai hết, nhất là trong hoàn cảnh này, cô như mê mải tìm lại cảm giác đã bị đánh
mất từ rất lâu.
Anh cởi hẳn chiếc áo sơ mi rồi vắt lên chiếc ghế gỗ ngay cạnh bàn
trang điểm của cô. Anh đỡ tấm lưng mảnh và đặt nhẹ nhàng người cô nằm xuống. Đôi
tay anh lần kéo theo đường khóa váy, lớp váy bung đến đâu, môi hôn anh lướt nhẹ
tới đấy. Nụ hôn rực lửa đam mê kia lướt dọc theo đường cong trên cơ thể tuyệt
đẹp của người vợ mình. Hơi thở nóng hổi từ anh phả lên lớp da tưởng chừng như
mất hết cảm giác khiến Tâm Lan thoáng rùng mình. Những ngón tay mơn man đôi vai
trần, tới bầu ngực tròn căng đầy sức sống, cho đến vùng bụng hơi nhô cao. Anh
hơi sững người và nhìn Tâm Lan dò xét dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Đôi mắt
cô vội lảng tránh đi và nhanh tay kéo tấm chăn mềm phủ lên vùng bụng.
-
Em có tin vui phải không, Tâm Lan? – Hoàng Minh ghé sát tai cô, thì thào hỏi.
-
Em ba mươi rồi chứ ít à. Ngồi làm việc nhiều và lười vận động nên
bụng chảy xệ chút thôi.
Tâm Lan tìm một lý do khéo léo đánh lừa anh. Anh lặng lẽ mỉm cười
rồi gạt tấm chăn mềm ra khỏi người cô,
bàn tay bắt đầu mơn man lên những vùng da thịt nhạy cảm thơm mát. Trong ngọn
lửa yêu thương dữ dội qua nhiều ngày nguội tắt, cô cũng chẳng kịp đẩy anh ra
như ý định ban đầu.
Chưa bao giờ Tâm Lan trở lên như thế, một sự ham muốn dồn dập tràn
ngập cả cơ thể và tâm hồn cô. Cô muốn hoàn toàn có anh trong đêm nay mà không
bị ai quấy rối. Cô muốn được tan chảy
trong những cái vuốt ve dài và cử chỉ chậm chạp nhưng không kém phần
nóng bỏng từ đôi tay cứ ngỡ đã xa lạ kia. Bởi cô biết, chỉ có anh mới có thể
đem đến cho cô sự thỏa mãn trong niềm hạnh phúc nối dài đến bất tận, và đắm
mình trong cơn đi hoang đến rã rời của buổi trăng đêm nay.
Khẽ gạt chiếc khuy cuối cùng của lớp váy để tách rời hẳn ra, cô
kéo đầu anh ghì vào phần ngực. Cô đặt hai bàn tay lên bờ vai săn chắc của anh
và bặm chặt lấy. Cô thở hổn hển khi ý thức được rằng, anh bắt đầu đi vào trong
cô với sự dữ dội và nóng bỏng không hề đau đớn.
Những môi hôn nồng nàn suốt đêm sưởi ấm hai tâm hồn dường như đều
chết úa. Những tiếng rên xiết miên man hết sức nhẹ nhàng đánh thức cả hai trái
tim tìm về bên nhau sau nhiều ngày đi lạc. Những khao khát yêu thương càng
không nên vùi chôn khi cả hai đang ước muốn…
Suốt đêm, cô nghe thì thào lời xin lỗi hòa cùng tiếng yêu.
Biết đâu, cơn mưa đêm nay sẽ đưa cả hai cùng nhìn thấy cầu vồng
vào sáng sớm mai khi thức dậy.
Hết phần 16.
0 Nhận xét