Ai Dắt Em Đi Qua Nỗi Đau - Phần 11


-         Tâm Lan, nghe mẹ nói này. Dậy đi con, phải ăn chút gì thì mới có sức chứ. Da dẻ xanh như tàu lá, hay ngày mai con điện thoại tới văn phòng, nghỉ một vài hôm cho lại sức, con à.

Ánh mắt bà Xuân đượm buồn. Bà nhìn đứa con gái tội nghiệp vẻ đầy xót thương. Để tô cháo và ly nước cam xuống bàn, bà cài chốt một bên cửa sổ lại. Giọng bà vẫn đầy lo lắng:

-         Con mở cửa thế này, gió đêm lùa vào sẽ trúng gió mất thôi. Nghe lời mẹ, ráng dậy mà ăn vài miếng cháo cho tỉnh người đi con.
-         Con thấy nhạt miệng quá, mẹ ạ.
Giọng Tâm Lan thều thào. Cô đã tự giam mình ở trong phòng suốt nhiều giờ đồng hồ ngay sau khi đi làm về. Buổi nói chuyện với Hoàng Minh khiến cô như nghẹt thở. Cuộc đụng chạm với Kiều Thanh càng làm cô mất bình tĩnh hơn. Tâm Lan vẫn luôn tự hỏi, gần mười năm qua, Hoàng Minh vẫn luôn lừa dối cô ư?
Bà Xuân ngồi xuống cạnh giường và đưa tay vuốt phần tóc đang che kín nửa khuôn mặt của Tâm Lan sang hai bên vành tai. Nét mặt bà Xuân vẫn điềm đạm và bình tĩnh như lâu nay bà vẫn thế. Nhưng mấy ai hiểu, trong lòng bà là cả một cơn giông ngập gió và từng đám mây đen luôn ùn ùn vây bủa.

-         Ăn chút cháo nhé Tâm Lan. Mẹ mới nấu, ngon lắm. Sáng nay, mẹ còn gặp mẻ cam tươi, mẹ mua vài ký lận. Con bé Nguyên Thảo ngoan ghê, nó ăn hết tô cháo rồi tự giác vào phòng ngủ. Còn nhỏ thế mà đã biết thương mẹ, thương ngoại, con à.

Tâm Lan bật người dậy ngay lập tức và chạy vội ra khỏi phòng, cô mặc kệ những cơn đau vùng lưng hay vùng ngực đang hành hạ mình. Bà Xuân vội gọi với theo mà không hiểu đứa con gái đang định làm gì. Để tô cháo xuống bàn, bà lật đật chạy theo sau.

-         Tâm Lan, đi đâu vậy con? Từ từ thôi chứ. Cầu thang trơn lắm, mẹ vừa mới lau nhà.
-         Con qua phòng bé Thảo. Mẹ cứ để đấy lát con ăn được rồi ạ. Mẹ ngủ sớm đi nhé!

Giọng Tâm Lan khàn khàn đáp lại, rồi cô cẩn thận bước từng bước một theo như lời bà Xuân vừa cảnh báo. Cảm giác chòng chành như đi trên một chiếc cầu khỉ làm cô run rẩy. Sàn nhà lạnh toát khiến làn da bắt đầu nổi mẩn. Trong cơn sốt mê man lúc chiều còn đọng lại, cô xúc động nghẹn ngào nhớ thương:” Anh Minh, sao bữa nay lại giúp em lau nhà thế. Anh thật là tốt với mẹ con em…
Cứ thế, chưa bao giờ cô ngừng suy nghĩ về anh mặc cho những lời nói sau từng buổi gặp mặt đều có “độ sát thương” quá lớn. Vẫn mãi một tình yêu như vậy, trái tim cô dẫu có đau quặn thắt cũng chẳng bao giờ thôi hướng đến anh… Chẳng biết tới bao giờ, linh hồn cô và linh hồn anh mới được quyện hòa làm một?

Bé Nguyên Thảo vẫn thức và nghịch con gấu bông mà Hoàng Minh mua tặng nó vào dịp sinh nhật vừa qua. Con mèo trắng lim dim mắt, nó nằm gọn lỏn trong chiếc chăn bông được Tâm Lan gấp lại gọn gang vào hồi sáng. Nghe thấy tiếng cửa mở, bé Thảo chồm người dậy và nói lớn.

-         Ba về! Ba về! Mẹ Lan ơi…
-         Không. Mẹ đây con. – Vừa chốt cửa, Tâm Lan vừa đưa ngón tay lên trước miệng, giọng như thì thầm.- Nhỏ tiếng thôi con gái, trời khuya lắm rồi. Phải để ngoại và gia đình cậu Lộc ngủ nữa chứ. Ba Minh đi công tác Hà Nội cơ mà, còn lâu lắm ba mới về. – Tâm Lan ngồi xuống mép giường, cô mở rộng vòng tay ôm lấy bé Nguyên Thảo. Sau vài giây, cô sững sờ nhìn con mèo trắng đang nằm bên cạnh.
-         Vâng. – Mặt Nguyên Thảo buồn hẳn, con bé lại kéo chú gấu bông vào lòng và rúc đầu vào ngực cô. Tay con bé vuốt ve lên hàng lông thẳng mượt và trắng muốt của con mèo hoang. – Con biết rồi ạ. Con sẽ ngủ ngay đây.
-         Ừ. Nhưng con mèo trắng này ở đâu ra vậy? Bé Thảo?

Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì con mèo trắng cũng mở mắt, tiếng kêu meo meo của nó không còn ai oán như bữa nào. Nó liếm láp ngón tay của cô, rất nhẹ. Theo phản xạ, Tâm Lan vội vàng rụt tay lại, nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô lại đưa tay ra vuốt ve nó. Nó nhắm nghiền mắt, cái đầu cọ cọ vào tay cô vẻ đầy nũng nịu ngỏ ý như muốn được gần gũi hơn.

-         Con không biết ạ. Ngày nào con cũng thấy nó đứng ở bệ cửa sổ phòng. Con gọi nó, nó vô chơi với con suốt cả buổi tối .
-         Sao lại ngày nào con cũng thấy nó ư?
-         Hình như là nó thích con, mẹ ạ. Ở nhà ba Minh, con cũng nhìn thấy nó. Giờ ở nhà ngoại, nó cũng theo con tới đây. Chẳng phải là nó muốn làm bạn với con sao, đúng không mẹ Lan?
-         Con không sợ mèo hoang sao? Nhỡ nó cắn con thì sao?

Tâm Lan đưa cái nhìn đầy vẻ lo ngại về phía con mèo không biết rõ nguồn gốc. Nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng: nó rất đẹp, cô chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào trắng xinh và có bộ lông mượt mà như thế. Chỉ có điều, cô vô cùng ghét loài động vật mà nhiều người coi như “thú cưng” này. Nhưng cô sinh ra lại mang tuổi mèo, vì thế cô càng cố tránh xa nó càng tốt.
*
Tâm Lan còn nhớ như in năm lên bốn tuổi, một con mèo nhà hàng xóm đã cắn nát bét chú gấu bông – món quà duy nhất mà ba cô để lại trong suốt những năm tháng tuổi thơ của mình. Con mèo đó đã không chỉ tha con gấu bông của cô đi vĩnh viễn tới một nơi xó xỉnh nào đó của thành phố, mà còn rình từ phía sau, nhảy bổ lên và cắn trộm vào chân cô một cái, sâu hoắm. Khi cô quay lại để đuổi theo thì vấp té ngay ở bậc hiên nhà, chiếc răng sữa ở phía trước chưa đến tuổi phải thay bỗng lung lay đau buốt. Trong khi đó, con mèo đáng ghét kia đã leo tót lên ngọn cây cau ở giữa vườn và ngồi yên vị. Tiếng kêu của nó như tiếng cười nhạo, chế giễu cô. Cơn tức giận ở tuổi con nít khiến Tâm Lan tháo ngay chiếc dép ở chân mình mà ném thẳng lên cao. Dù chưa đụng phải một cái lông của con mèo đáng ghét này, nhưng hai ngày sau đó, đôi dép có in hình hoa lan được bà Xuân mua vào tuần trước bỗng dưng bị cắn cho đứt cả hai dây quai đeo.
Tâm Lan căm ghét loài mèo từ đó. Mỗi lần thấy nó lảng vảng gần nhà, cô đều trừng mắt và đứng từ xa hù dọa như một kẻ thù. Nhưng hễ nó nhe răng và những cọng râu trắng như cước vểnh lên thách thức thì Tâm Lan lại sợ hãi và bỏ chạy. Bà Xuân bật cười khi thấy “hai con mèo” này quá ư là khác nhau.
Một thời gian không lâu sau, con mèo cái đến tuổi đủ lớn và bỏ nhà đi. Tâm Lan vô cùng sung sướng dù ở cái tuổi trẻ con chẳng hiểu thế nào là khái niệm mà bà hàng xóm trả lời:” Con mèo nhà bác biệt tăm rồi. Nếu con thấy nó loanh quanh gần nhà, con nhớ nói bác nghe. Nuôi mèo cái chẳng được tích sự gì cả. Chưa bắt được con chuột nào đã le te đi gào đực”.
Bước vào giảng đường đại học, bạn bè ai nấy đều xưng hô và lưu số điện thoại của cô trong danh bạ với nick name vô cùng dễ thương:” Lan mèo”. Có người ác ý hơn sau khi nghe câu chuyện Tâm Lan kể, vội hỏi lớn:” Thế bao giờ bạn Tâm Lan nhà mình đi gào đực nhỉ?” Tâm Lan tức giận mà vẫn mắc cười bởi giọng nói của một sinh viên người Bắc, cô liền đốp trả:” Giọng của bạn nghe nó cứ ngang phè phè thế nào ý… “
*
Tiếng kêu của con mèo hoang làm cô hoang mang đến hoảng sợ. Ánh mắt của nó nhìn cô ngày nào vẫn như muốn cào cấu từng khúc ruột, bới xé từng mảnh gan đã in hằn vào sâu trong suy nghĩ…

-         Nó rất hiền, con còn dạy nó chơi bóng với con mà. – Bé Thảo tỏ vẻ thích thú khi kể về người bạn mới quen này.
-         Thôi được rồi. Mẹ sẽ để nó chơi với con, nhưng phải cần thận, biết không? Con ngủ đi… Ba không về đâu… Đừng có đợi… Bé Thảo có nghe lời mẹ nói không?
-         Dạ. Con nghe.

Cô hôn lên vầng trán của con bé thay cho nụ hôn của người chồng đáng trách lẫn đáng thương vẫn thường làm.

-         Bây giờ thì con ngủ được rồi, mẹ ạ.

Giọng nói trong trẻo của đứa con gái làm Tâm Lan sững người. Cô ú ớ nhìn đôi mắt trong veo của con bé. Và phải khó khăn lắm, Tâm Lan mới đặt được một câu hỏi khi mà tim cô vẫn đang đau quặn lên theo từng nhịp đập.

-         Con chờ ba về chỉ đợi ba ôm và hôn con thôi sao?
-         Dạ. Và con muốn thấy nụ cười của cả ba và mẹ trước khi đi ngủ nữa.

Bàn tay Tâm Lan xoa xoa hai bên bầu má của bé Nguyên Thảo. Con gái của cô đã biết nghĩ nhiều đến thế rồi ư? Cô an ủi bản thân mình. Rồi cô lại xoa xoa vùng bụng vẫn còn đang phẳng lì.

-         Vậy hôm nay, mẹ ngủ cùng bé Nguyên Thảo nghe.
-         Mẹ Lan nói thật không?
-         Thật.
-         Con yêu mẹ nhiều lắm!
-         Mẹ cũng rất yêu con.

Tâm Lan cúi đầu và hôn lên vầng trán của bé Nguyên Thảo. Con bé cười tít mắt và chun chun mũi lại.
Trong trí nhớ của bé Nguyên Thảo, để được ngủ chung với cả ba và mẹ là khi nó bị ốm và khóc tu tu. Còn như những ngày bình thường, Hoàng Minh thường làm mặt nghiêm và nhắc nhở:” Nguyên Thảo lớn rồi. Con phải tập ngủ một mình và trông nom búp bê trong phòng chứ”. Nguyên Thảo lắc đầu và dở thói mè nheo. Hoàng Minh lại dịu giọng:” Nguyên Thảo không chỉ xinh đẹp mà còn cao lớn. Chiếc giường của ba mẹ lại nhỏ xíu vậy nè. Đúng không con gái? Mà hình như ba vừa nghe thấy tiếng chuột kêu chit chit phát ra từ phía phòng con nữa thì phải”. Nghe thấy thế, Nguyên Thảo hớt hải chạy đi. Lúc nào ba Minh cũng nhắc nhở, nếu nó không ngủ trong phòng riêng, thể nào chuột cũng tha những con búp bê tóc vàng hoe đi mất.

Tâm Lan ngả người xuống tấm nệm lò xo, cô sải cánh tay sang bên để bé Nguyên Thảo gối đầu. Cô vừa kể những câu chuyện cổ tích xa xưa ru đứa con gái ngủ, lòng vừa nghẹn ngào nặng trĩu nhớ thương. Nước mắt cô ngấn lưng chừng nhỏ giọt và ngấm dần xuống gối chăn. Con mèo trắng nằm ngay bên cạnh bé Thảo, cái đầu ngọ nguậy nằm ngoan hiền. Cô đưa tay vuốt nó, bỗng có một mùi thơm rất lạ như mùi sữa ngai ngái, hay mùi da thịt của trẻ con lan tỏa khắp phòng.
Bà Xuân cũng đang khóc sau cánh cửa gỗ. Những gì đang xảy ra trước mặt, những gì mà bà vừa nghe được chợt thấy lòng quặn thắt, những kỉ niệm quá khứ chôn cất suốt mấy chục năm qua lùa về, nó làm bà đau nhức nhối.
*
Gần ba mươi năm trước,
-         Mẹ ơi. Sao ba đi mãi mà không về ạ? – Tâm Lan vừa buồn, vừa hỏi mẹ.
-         Ba đi công tác cơ mà. Con phải ngoan, học thật giỏi, ba về ba mua quà lớn cho con. – Bà Xuân lúng túng vội xoa đầu an ủi đứa con tội nghiệp của mình.
-         Nhưng con chẳng thấy ba điện thoại về cho mẹ con mình bao giờ cả. – Tâm Lan thắc mắc với giọng điệu cằn nhằn.
-         Ba bận công chuyện, ba phải kiếm tiền để nuôi hai mẹ con mình nữa chứ. – Bà Xuân vẫn dịu giọng và kiên nhẫn giải thích.
-         Con nhớ ba lắm. Thế mẹ có nhớ ba không?
-         Ừ. Mẹ cũng nhớ. – Bà Xuân khóc không thành tiếng và cố nghiêng đầu sang một bên để Tâm Lan không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài.
-         Hôm nay, con tới trường, bọn bạn chọc quê nói con không có ba nên không muốn chơi cùng. Lúc cô giáo phân chia tổ để học bài theo nhóm, cũng chẳng bạn nào chịu cho con vô chung. Buổi chiều đi học về, bạn nào cũng được ba tới rước. Còn con… lủi thủi mỗi một mình. – Tâm Lan cúi gằm mặt và kể lể. Giọng nói có phần hơi lạc đi một chút.
-         Tâm Lan này, con không được nghe mọi người nói bậy. Từ ngày mai, mẹ ráng đi làm về sớm rồi đón con. Ba của con là người tốt, ba phải làm việc quần quật để gửi tiền về nuôi con và em trai ăn học. Ở ngoài Bắc rất lạnh, cuộc sống của ba con cùng cực lắm, con có thương ba không?
-         Dạ. Con thương.
-         Thương ba thì bé Tâm Lan của mẹ phải làm sao nhỉ?
-         Phải học giỏi và nghe lời mẹ ạ. Khi nào ba về, ba mua quà lớn cho con.
-         Ừ.

Bà Xuân đã từng dỗ dành Tâm Lan như thế mỗi khi cô hỏi về người cha của mình. Dẫu cho người đàn ông ấy có xấu xa hay tàn nhẫn với bà bao nhiêu đi chăng nữa, thì bà cũng chẳng mảy may hay biểu cảm một chút gì ra bề ngoài khuôn mặt. Với tình yêu lớn lao cao tựa như núi mà bà dành cho người đàn ông không xứng đáng, bà vẫn luôn cố gắng xây dựng hình ảnh của một người ba hết mực thương yêu và có trách nhiệm với con cái trong lòng Tâm Lan. Kể cả sau này lớn khôn, cô đã hiểu rõ mọi chuyện, thì lòng thù hận về một người ba bội bạc cũng đã vơi đi phần nào. Nỗi niềm của một tuổi thơ được bà xây dựng bằng những ngôn từ hoa mỹ và đẹp như truyện tranh cổ tích, cô vẫn luôn khắc ghi đến từng chi tiết nhỏ cho tới tận bây giờ.

-         Mẹ kể về ba đi. Con muốn nghe. – Tâm Lan năn nỉ trước giờ đi ngủ.
-         Con thấy trong hình, ba có đẹp không?

Bà Xuân chỉ vào bức hình cưới đen trắng của hai vợ chồng lớn bằng bàn tay để ngay ở thành giường gỗ. Cuộc hôn nhân của ông bà đều không được hai bên gia đình ủng hộ vì mối thù truyền kiếp vẫn chưa thể nào hóa giải. Họ chấp nhận hai bàn tay trắng để cưới nhau, thề nguyền sống chết vẫn luôn bên nhau. Vậy mà khi Tâm Lan mới chào đời không được bao lâu, từ một kĩ sư xây dựng giỏi giang và cần mẫn, ông đột ngột trở thành kẻ nát rượu và cờ bạc không kể ngày kể đêm. Ông bỏ đi không nói một lời từ biệt, và cũng chưa một lần trở về thăm hai mẹ con. Bà vẫn giữ một niềm tin nơi ông, vẫn hướng tình yêu của mình đến một người không biết còn sống hay đã chết. Mọi người trách bà khờ dại khi không chịu bước tiếp một lần đò để về già còn có người ở bên chăm sóc. Bà Xuân lắc đầu từ chối:” Tôi phải nuôi con gái mình. Nhất định ông ấy sẽ trở về tìm hai mẹ con tôi.” Cứ ngỡ, cuộc đời sẽ xuôi dòng như thế mà trôi đi, bình lặng cảnh “gà mái nuôi con” và trở thành thiếu phụ chờ chồng muôn kiếp như truyền thuyết núi vọng Phu… Nào ngờ…

Sắc đẹp của bà thời xuân trẻ được mọi người ví như bông hoa ngũ sắc, tiếc rằng hoa nở sớm khi cái giá lạnh của mùa đông còn sót lại mà chẳng kịp chờ nắng ấm xuân sang. Những ông lái buôn tiếng tăm người Tàu si mê bà như điếu đổ. Họ hứa sẽ tặng bà những thước lụa vải vóc dài với văn hoa đầy nét tinh xảo của người phương Tây, những món ăn hải sản có tiếng tăm xa vời mà chỉ thời vua chúa mới được thưởng thức…, hay hứa sẽ cho bà và Tâm Lan một cuộc sống ấm no, đầy đủ, không kể phân biệt cách đối xử với đứa con chung và riêng. Vậy mà, bà Xuân lắc đầu từ chối tất cả những thứ xa hoa, những lời ong bướm đường ngọt. Và đó cũng chính là lí do mà bà mang bầu lần thứ hai do một tên yêu râu xanh đã không thể cưỡng lại tình yêu, dục vọng trước nhan sắc của bà. Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Cảnh người phụ nữ cô độc, bụng chửa con thơ khăn gói trên chuyến tàu từ Bắc vô Nam khi Tâm Lan vừa tròn ba tuổi. Từ đó, Tâm Lan có thêm một cậu em trai cùng mẹ khác cha, là Lộc.

-         Dạ. Đẹp lắm. Ba cao lớn như một vị anh hùng vậy.

Tâm Lan giữ khư khư bức hình trong tay. Cô nhìn người ba không chớp mắt với một sự ngưỡng mộ trong mơ hồ. Từ khi Tâm Lan biết gọi ba, gọi mẹ thì người đàn ông ấy đã biến mất khỏi cuộc đời cô và chưa một lần xuất hiện.

-         Ba con còn vẽ rất đẹp, ba con xây những ngôi nhà tình thương cho cả những người dân nghèo ở vùng sâu vùng xa nữa. Con có tự hào về ba con không?
-         Có chứ ạ. Nếu bạn nào ở lớp còn chọc quê con là đứa không có ba, nhất định con sẽ nói cho bạn đấy biết, ba con là người tốt, ba con là một anh hùng giàu lòng nhân ái, ba còn làm nhiều việc thiện, để bạn ấy phải ghen tị với con.

Bà Xuân vỗ về cho Tâm Lan ngủ. Đã biết bao nhiêu đêm, bà tự xoa nỗi đau của mình mà vẫn luôn trông đợi người đàn ông ấy sẽ quay trở về, dìu bà vượt qua nỗi đau và cùng nhau đi về phía thiên đàng – nơi đấy có thể sẽ hong khô nước mắt. Đã biết bao nhiêu năm, bà luôn mong ngóng:” Tâm Lan lớn lắm rồi, sao ông vẫn chưa trở lại để nhìn thấy sự trưởng thành của con”.
*
Bà Xuân khép lại cửa phòng và bước xuống hành lang. Những câu hát ru khe khẽ của Tâm Lan làm bà càng thêm đau khổ. Bóng đêm đen kìn kịt trong căn nhà như muốn nuốt chửng bà xuống hố sâu của những niềm đau tang tóc.
Bà ngồi xuống ghế sô pha ngoài phòng khách và rót một tách trà nóng. Bà nhấp miệng và cảm thấy vị đắng nghét. Nước mắt rơi lõng bõng như muốn lấp đầy khoảng trống của chiếc tách. Bà cứ thế ngồi lặng đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong căn phòng yên ắng, và lặng thinh. Tiếng tích tắc kim đồng hồ chậm rãi gõ nhịp thời gian càng làm không khí đêm thêm nặng trịch.
Hai giờ đêm, có bàn tay ai đang đụng vào khóa cửa ở cổng, nó lay lay phát ra tiếng động. Dù rất khẽ nhưng nó cũng đủ làm bà Xuân chợt tỉnh dậy trong giấc ngủ chập chờn. Bà từ từ đi về phía cổng nhìn ngó xung quanh, nhưng bóng dáng của Hoàng Minh và chiếc xe đã mất hút trong cơn xoáy dữ dội của trời đêm.
Bà lắc đầu vì nghĩ mình vừa trải qua một giấc mơ đầy mộng mị. Gió đêm tạt vào người bà, lạnh buốt. Bà như tỉnh hẳn mà vẫn không hiểu vì sao giữa đêm khuya khoắt thế này, bà lại đứng giữa sân nhà tối thui.

Bà Xuân lẩm bẩm rồi lại lắc đầu:” Già rồi, lẩm cẩm quá”.


Hết phần 11

Đăng nhận xét

0 Nhận xét