Ai Dắt Em Đi Qua Nỗi Đau - Phần 10


-         Đêm qua, em mất ngủ à? – Hoàng Minh chau mày nhìn Tâm Lan đang nghịch chiếc thìa của tách Capuchino. Anh gặng hỏi.
-         Không. Em ngủ ngon là đằng khác. Con gái cũng ngoan, chỉ có điều là thiếu một nụ hôn chúc ngủ ngon của thường ngày. – Tâm Lan vờ mặt tỉnh táo như không hề có chuyện gì xảy ra. Cô cúi đầu thưởng thức vị Capuchino không mấy ngon lành.
-         Anh xin lỗi. Anh mất ngủ. Đêm qua, anh dùng hết một bao thuốc.
-         Thật khó để tin điều đó. Em tưởng, hôm qua anh ở nhà chị ấy. – Tâm Lan vẫn trả lời bình thản. Cô biết rõ, đêm qua họ đã cùng nhau nhắn tin và chia sẻ về điều gì. Cô hiểu rõ, kí ức xa xưa đang làm cả hai day dứt.
-         Ừ. Anh khó ngủ. Vì đêm qua anh cũng thức suốt đêm để ngắm trăng và có một vài chuyện.
-         Thật điên rồ. – Tâm Lan bật cười và lòng thấy đau quay quắt. - Anh gọi em ra đây chỉ để nói những điều này thôi sao? – Cô bắt đầu cảm nhận được khả năng chịu đựng của bản thân đã vượt quá giới hạn. Cô ngồi thẳng người dậy. Từng hơi thở ngày một đứt quãng.
-         Anh xin lỗi.
-         Em chưa bao giờ cần lời xin lỗi từ anh. Nếu anh có lỗi, nói một lần thôi là đủ rồi. Và anh cũng chỉ có lỗi với em một lần này mà, hà cớ gì anh cứ nói miết hai từ “xin lỗi” mãi không thôi. Anh nói xin lỗi có thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn không? Nếu nó giúp anh thoải mái hơn thì hãy sống hạnh phúc với chị ấy, cùng sinh ra những đứa con kháu khỉnh, cùng dìu nhau tới những thiên đường hạnh phúc xa xăm mà ngày xưa anh vẫn thường hay mơ tưởng tới. Từng đấy thôi, anh nghĩ đã đủ chưa?
-         Anh… - Hoàng Minh dừng lại và nhìn cô. - Chúng ta đều đã trưởng thành. Anh, cả em cũng đã đều hiểu suy nghĩ của nhau. Tâm Lan, nghe anh nói này…

-         Được rồi. Thực ra em hiểu anh muốn nói những gì. Nhưng anh biết đấy, em cần thời gian và chưa muốn bước tiếp. Vì vậy anh không phải trình bày lý do gì cả. Hãy để mẹ con em được sống yên ổn! Em xin phép.

Tâm Lan chặn ngang câu nói của anh, rồi đứng phắt dậy. Hoàng Minh chưa kịp phản ứng thì anh đã há hốc miệng khi đúng lúc đó, anh nhìn thấy một con mèo trắng. Nó nhảy phốc từ bệ cửa sổ chỗ quầy thu ngân của quán café xuống dưới đất, rồi rượt đi rất nhanh.
Một lần nữa, Tâm Lan lại tìm cách lẩn trốn khi Hoàng Minh chuẩn bị bắt đầu vào câu chuyện:” Nào thì, anh sẽ quay lại mối quan hệ với Kiều Thanh, nào thì anh sẽ nuôi con của chúng mình, nào thì điều đó sẽ giúp cho em có thời gian và tạo lập một mối quan hệ mới…” . Từng đó chuyện, từng đấy nhát dao như ghim băm vào trái tim vốn đã không lành lặn gì của cô. Tâm Lan cứ thế chạy theo dọc hành lang xuống lầu một của quán café. Cô đâm xầm vào Kiều Thanh. Vẻ mặt son phấn được tỉa tót kỹ càng của cô ta đang ngơ ngác nhìn những đường nét hốt hoảng và lem nhem bởi nước mắt trên khuôn mặt Tâm Lan. Kiều Thanh nhếch đôi môi - một nụ cười đầy kệch cỡm mang vẻ khinh khỉnh, rồi cô ta chủ động mở lời trước bằng giọng hỏi han:

-         Có sao không em? - Vừa nói, Kiều Thanh vừa lấy tay gạt gạt phần gấu váy của mình, chải chuốt.

Tâm Lan ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh xinh đẹp nhưng gương mặt cô ta biểu hiện rõ nỗi chán chường trong cuộc sống. Có vẻ như lúc nào cô ta cũng tỏ ra hết sức sầu muộn mỗi khi đặt chân rời khỏi giường hoặc bước ra từ bóng tối âm u của một quán bar hay club nào đó. Trong thoáng giây, Tâm Lan chợt dành tình thương cho người đàn bà này. Nhưng hành động phủi phần gấu váy của Kiều Thanh đã khiến Tâm Lan nổi cáu.

-         Cám ơn chị! Tiếc là chiếc váy đẹp này đã bị rúm ró và nhăn nhúm như lòng dạ bẩn thỉu bấy lâu nay của chị rồi. – Tâm Lan hằn giọng.
-         Cô…
-         Mà hôm nay nhìn chị xuống sắc quá cơ. Đôi mắt quầng thâm quá rồi đó. Ban đêm phải để cho anh Minh nghỉ để hôm sau còn đi làm nữa chứ. – Tâm Lan vẫn giữ thế chủ động và nói tiếp, rồi cô chầm chậm tiến bước về phía cửa cổng. Cô nhất định không để Kiều Thanh đếm xỉa thêm một lời nói bẩn thỉu nào nữa. Ai bảo Kiều Thanh luôn nghĩ Tâm Lan là người đàn bà dễ bắt nạt cơ chứ?
-         Cô…

Bỏ lửng lại câu nói, Kiều Thanh ngấm nguẩy cái điệu bộ tiểu thư nhìn theo Tâm Lan rồi nguýt dài. Cô vừa đi vừa mở lắp túi xách lấy ra chiếc gương nhỏ xíu bằng bàn tay, đưa lên ngang mặt, rồi xích qua sang trái, rồi lại nghiêng một chút sang phải. Cô buột miệng:” Khỉ gió cái con mèo trắng, không hiểu từ đâu nó chui ra làm cả đêm mình mất ngủ, giờ mắt quầng thâm hệt như con gấu trúc vậy này…?
Vừa dứt lời cũng là lúc Kiều Thanh bước lên đến bậc cầu thang cuối cùng, con mèo trắng hiện lù lù trước mặt. Theo phản xạ tự nhiên, Kiều Thanh quơ tay bấu chặt ngay lấy thanh lan can, run rẩy và chợt ứa nước mắt. Cô không hề nghe thấy tiếng mèo kêu như đêm qua, đôi mắt của nó cũng không hề sáng và chừng chừng nhìn cô nữa, hai bên ria mép của nó rủ xuống và đôi mắt có phần ướt át. Kiều Thanh chợt lạnh sống lưng, buột miệng hỏi:

-         Mày khóc đấy à? Mày cũng có nước mắt hay sao???

Đầu con mèo trắng cúi xuống sau câu hỏi đó, chiếc lưỡi màu đào lè ra liếm láp xuống chân. Sau vài giây, con mèo trắng lại thoắt ẩn mà Kiều Thanh không thể hiểu nó xuất hiện từ hướng nào và vì sao biến mất nhanh như thế. Cô tự hỏi, sự xuất hiện của nó là vô tình hay là sự đeo đuổi dai dẳng đối với cuộc sống của cô? Kiều Thanh ngồi thụp xuống cầu thang, nét mặt hoảng hốt và thở dốc không ra hơi như một người bị lên cơn đau tim bất ngờ. Một nhân viên nữ tốt bụng đã kịp nhìn thấy, cô ta mang tới cho cô ly nước lọc cùng vẻ mặt lo lắng. Kiều Thanh đưa tay, chộp lấy ngay ly nước. Cô dốc một hơi cạn sạch rồi đứng dậy bỏ đi. Cô nhân viên nữ cạu mày, gọi với:

-         Cô gì ơi! Cô ổn chứ?
-         À, ừ! Cám ơn ly nước nhé! Tôi không sao.

Cô nhân viên nữ lẩm bẩm:” Đàn bà gì mà thiếu lịch sự”, rồi quay về với công việc của mình và khen con mèo trắng ban nãy của nhà ai mà đẹp đến thế. Lại mèo trắng, Kiều Thanh đang ăn không ngon, ngủ không yên với nó mấy ngày nay rồi… Kiều Thanh tự thề trong bụng, cô mà biết nó là mèo nhà ai sẽ đến mua và đem cho mấy lão bợm nhậu ngay lập tức. Suy nghĩ đó vừa thoáng qua thì hai đồng tử của cô như in hằn hình bóng hai con mèo trắng nằm chỏng chơ, bất động. Cô vội bỏ chạy xung quanh sân thượng để tìm Hoàng Minh… Đầu óc cô trở lên quay cuồng.

Mày khóc đấy à? Mày cũng có nước mắt hay sao???”
“Mày khóc đấy à? Mày cũng có nước mắt hay sao???...

Trên sân thượng, Hoàng Minh vẫn đốt điếu thuốc và nhìn xuống con đường lớn trước mặt cùng dòng người hối hả đổ xuống lòng đường, ngược xuôi.
Dáng người   Tâm Lan trong bộ váy màu trắng tao nhã như chiếc lông vũ của một loài thiên nga, mảnh, mượt mà như nhung, nhưng cũng dễ bị gió cuốn thổi bay đi mất. Cô đang từng bước chậm chạp băng qua đường. Ánh nắng chiều như bột phấn màu vàng nhạt, từ không trung rắc đều xuống thế gian, đổ lên vai cô, lên bóng dáng nhỏ nhắn trải dài xuống dưới chân, đang ngơ ngác nhìn ngược xuôi để tránh né ô tô và xe máy. Màu hoa điệp vàng rơi vãi như trải thảm xuống đường, càng làm nền tôn lên vẻ đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng và bay bổng của dáng vóc thướt tha ấy.
Trong giây phút tìm kiếm và ngắm nhìn Tâm Lan, một lần nữa Hoàng Minh lại bắt gặp hình ảnh con mèo trắng đang lờ đờ, chậm chạp từng bước ở phía sau. Từ sợ hãi đến khó hiểu, và giờ là thích thú lẫn đắm say, trong đầu anh rộ lên những dòng suy nghĩ vô cùng đẹp:” Phải chăng, em là nàng tiên. Phải chăng, con mèo trắng kia là thỏ ngọc…Còn anh ư? Có lẽ là một tên gác canh lính chỉ dám đứng từ xa liếc nhìn…”. Hoàng Minh cười nhếch môi. Anh cảm giác thứ gì đó đang nghèn nghẹn ở cổ.

Giọng nói điệu đà của Kiều Thanh chẳng đủ sức lôi kéo cái nhìn của anh quay trở lại phía mình.

-         Anh chờ em lâu chưa?
-         … Ừ. -  Anh đáp lỡ đễnh và vẫn không ngoái đầu quay lại nhìn Kiều Thanh lấy một cái.
-         Anh đang nghĩ gì vậy? Em bị ngã, trẹo cả chân rồi đây này.
-         Hừm. – Hoàng Minh quay người lại, chân mày ngài nhíu xuống nhìn vẻ mặt nhăn nhó và đôi chân đang tập tễnh từng bước khó nhọc của Kiều Thanh. – Em ổn chứ? Nếu đau quá thì chúng ta cùng tới bệnh viện luôn bây giờ?
-         Em không sao. Đau chút thôi, nhưng mà được anh xoa dầu cho là ổn liền à. Hì. Mà anh biết ai làm chuyện này không? Tâm Lan nó vừa xô ngã em ở hành lang đấy.

Hoàng Minh ngạc nhiên rồi cạu mày thêm lần nữa trước câu nói của Kiều Thanh, nhưng trong suy nghĩ, anh biết Tâm Lan không bao giờ làm như thế. Anh thừa hiểu tính nết của hai người đàn bà này. Chỉ có điều, cách anh đón nhận Tâm Lan bước vào cuộc đời của mình quả thật hết sức tàn nhẫn và khắt khe.

-         Em gọi đồ uống đi. Anh thấy hơi nhức đầu.

Nói rồi, anh lại thả ánh mắt mình xuống phía con đường trước mặt, nhưng bóng dáng của Tâm Lan đã lạc đi đâu tự bao giờ. Những chiếc đầm màu trắng xuất hiện nhiều hơn, anh như bị mê hoặc và lẫn lộn không còn biết đâu là cô, đâu là người khác nữa. Đôi mắt anh tiếp tục dong duổi kiếm tìm Tâm Lan trong thứ tình cảm hoang mang và trái tim bị cào xé. Anh đã quyết định rời xa cô nhưng vì sao những dòng suy nghĩ vẫn hướng về người đàn bà đẹp đấy? Anh đã quyết định quay về với mối tình đầu tiên nhưng vì sao vẫn nuôi hy vọng là được nhìn thấy hình ảnh dịu dàng và tâm hồn trong sáng kia mỗi ngày?

Kiều Thanh tỏ vẻ khó chịu, cô cũng nhoài người về phía trước mặt, ngó nghiêng nhìn mọi thứ, rồi mở giọng làu bàu:

-         Anh nhìn gì mà nhìn hoài xuống đó dữ vậy?
-         Thì ngắm cảnh đường phố thôi. Hôm nay, công việc có chút trục trặc.
-         Thật không? – Cô quắc mắt rồi mở lời đầy hờn dỗi. - Hay là anh đang kiếm “nó” vậy?
-         Anh nhắc lại lần nữa, cấm mở miệng nói một từ nào nữa là” nó” nữa, biết chưa?
-         Được rồi, được rồi, anh yêu ạ.

Kiều Thanh cười nửa miệng khi suy đoán của mình đã đánh trúng ý đồ của Hoàng Minh. Cô ngẫm thầm và cho rằng Hoàng Minh là kẻ ngốc. Một gã đàn ông si tình và mê muội dám rũ bỏ gia đình để chạy về bên người tình cũ thì còn có điều gì mà cô không hiểu ở anh nữa. Những ngón tay dài thon được tỉa tót và tô vẽ đường nét kỹ càng bằng thứ nước màu sơn đắt tiền nhìn rất sang trọng đang mân mê ly sinh tố cà rốt. Kiều Thanh đưa mắt nhìn mọi thứ một cách lơ đãng ở phía cầu thang ban nãy và suy nghĩ miên man. Tự dưng, cô lại thèm rượu…

Một vị khách phương Tây vừa bước lên. Ông ta đang tiến về phía giữa khu sân thượng cùng nhân viên tiếp tân để tìm cho mình một vị trí ngồi lý tưởng. Ông ta nói Tiếng Việt khá rõ và trôi chảy khi muốn đưa ra ý kiến cùng lời đề nghị của mình:” Không, chỗ đó rất tệ, tôi không thể nhìn bao quát được cảnh thành phố”, “Ồ, chỗ đó sao…  - Ông ta lắc đầu rồi những nếp nhăn trên khuôn mặt như giãn dần ra, ông nói tiếp với giọng đầy hồ hởi – Thật tuyệt, cám ơn cô, hãy mang giúp tôi vài loong bia Sài Gòn nhé!” Dứt lời, thân hình cao lớn và cái bụng đồ sộ của ông ta bắt đầu vặn vẹo, cong người lên, thậm chí còn quỳ rạp luôn xuống dưới sàn nát gạch sáng loáng, cùng chiếc máy chụp hình và bấm liên hồi, miệng không ngớt lời khen:” Oh my god! Thật tuyệt vời. Chỉ có thể là phụ nữ Việt Nam mà thôi…

Kiều Thanh tròn mắt nhìn ông ta. Cô giống như một chiếc máy quay phim đã ghi lại đầy đủ những giây phút mà cô cho là “điên rồ” của một vị khách không quen đó. Sau những phút giây thăng hoa của người đam mê nghệ thuật, ông ta mới chịu rời mắt khỏi địa điểm mà ông cho rằng đó là điều lý tưởng nhất, tuyệt vời nhất, đẹp đẽ nhất từ ngày sang du lịch ở Việt Nam tới nay. Ông mở lắp loong bia mát lạnh và nhấm nháp cùng những hạt đậu phộng màu đỏ nhợt đã tróc vỏ. Cái đầu tròn vo đã hói mất ít tóc gật gù theo điệu nhạc mà ông cũng không hề biết tên ở quán café mình đang ngồi. Như phát hiện ra có người theo dõi mình, ông ngước nhìn Kiều Thanh, nở một nụ cười không mấy thiện cảm:

-         Hi. Cô quen tôi sao?
-         Tôi…Tôi…
-         Cô rất xinh đẹp. – Ông ta cười và buông một câu nói không hề có mục đích.
-         Cám ơn vì lời khen. Con mèo… À ý tôi là đôi mắt của ông…À không, nhìn ông khá giống một người bạn của tôi. Thật xin lỗi vì hành động thiếu lịch sự vừa rồi.

Ông nhún vai và tự tin cười:” Oh my god! Thì ra lại có nhiều người giống vẻ bề ngoài rất men của tôi đến thế!” Kiều Thanh cười gượng gạo và buông một từ như muốn tán thưởng:” Duh!”
Hoàng Minh đập tay vào vai Kiều Thanh, mặt cô tái mét nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Kiều Thanh nắm chặt tay lại, những đường gân lại bắt đầu hằn lên…

-         Thanh! Kiều Thanh! Em ổn đấy chứ?
-         À, ừ! Em không sao…
-         Em quen người đó à?
-         Vâng. À không phải, mắt ông ta, mắt ông ta màu xanh, y như mắt…
-         Mắt con mèo trắng đúng không?
-         Vâng. – Kiều Thanh cúi đầu, hút một hơi cạn sạch ly sinh tố cà rốt mà nhịp đập bên nồng ngực trái vẫn loạn hết cả. - À, anh Minh này, em vừa gặp con mèo trắng đêm qua ở quán café này.
-         Chỗ nào? – Hoàng Minh nhìn Kiều Thanh chăm chú, có vẻ như đề tài này đáng được anh quan tâm hơn là việc ngồi nghe cô làu bàu, nũng nịu như lúc bắt đầu buổi hẹn hò.
-         Chỗ kia! – Vừa nói, Kiều Thanh vừa đưa tay chỉ về phía cầu thang.
-         Anh cũng vậy, vừa ban nãy. Nó rất đẹp.
-         Anh bị điên à?

Kiều Thanh gào lên. Và vô tình, một lần nữa cô được nhận ngay lấy ánh mắt thiếu thiện cảm từ những vị khách ngồi xung quanh, trong đó có cả ông khách người Tây ban nãy đang há miệng chữ O, đôi mắt nhắm hờ và đôi lông mày nhíu lại rất sâu. Cô đưa hai tay ra trước mặt, quơ quơ trong không khí ra hiệu:” Không có gì đâu. Xin lỗi đã làm phiền!” Kiều Thanh hạ giọng, tiếp tục nói.

-         Em chắc chắn, con mèo đó là của Tâm Lan.
-         Tâm Lan không nuôi mèo, chưa bao giờ cô ấy thích mèo cả. Lúc nào, cô ấy cũng sợ mình sẽ bị mắc bệnh hen. – Hoàng Minh giải thích. Anh cảm thấy vui hơn một chút khi nói về những đặc điểm cá nhân của Tâm Lan.
-         Vậy em thề với anh, con mèo đó là ma, do chính cô ta đi xin quẻ thầy bói và mục đích chính là để hại chết em. – Kiều Thanh cằn nhằn trong lo sợ.
-         Cô có bị thần kinh không vậy? Hả? Kiều Thanh? – Hoàng Minh nổi cáu thực sự. Anh đập mạnh tay xuống bàn. - Sao đầu óc cô lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người khác như vậy thôi à?
-         Anh Minh? Anh Hoàng Minh…

Không chờ Kiều Thanh trả lời, anh vội kéo chiếc áo Vest vắt phía sau ghế và mang chiếc cặp da màu đen đựng laptop rồi đứng lên ngay:

-         Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Em bắt xe tự về nhà. Anh mệt, cần phải nghỉ ngơi.

Anh đi thật nhanh và bỏ Kiều Thanh lại, mặc kệ cô ta đang lải nhải những câu trách cứ hết sức bực mình.

-         Anh Minh. Anh Hoàng Minh. Anh có đứng lại không thì bảo. Anh Minh…

Chẳng ai trả lời, chỉ có những cặp mắt tò mò đổ dồn về phía Kiều Thanh đang ngồi. Họ nhìn không chớp mắt. Cô vội đặt tờ tiền xuống bàn rồi kéo chiếc túi xách hàng hiệu màu tím lân tinh chạy theo, miệng vẫn không ngớt lời gọi.

-         Chân em đau mà chạy nhanh hơn cả anh ý nhở? – Hoàng Minh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Kiều Thanh. Anh cũng không hiểu sao mình lại đối đáp với người đàn bà đang đầu ấp tay gối suốt nhiều tháng qua với mình như thế nữa. Những cảm xúc đan xen giằng xé linh hồn anh. Anh mệt mỏi rã rời.
-         Em…
-         Lần sau bỏ cái kiểu ăn nói hồ đồ đấy đi.

Hoàng Minh lên ga và lao đi, anh quên cả việc gạt chân chống xe. Đến khúc đường cua cách quán café chừng mười mét, chỉ cần một hay hai giây nữa thôi là chiếc ô tô tải đang lao tới có thể sẽ gây ra án mạng. Hoàng Minh như được đánh thức dậy khỏi cơn mê giữa ban ngày. Anh ngước mặt lên và nhìn vào bác tài xế đang ngồi trong xe tải. Tay bác giữ chặt vào vô lăng, còn miệng thì không ngớt nói gì đó với vẻ cực kì bất mãn. Hoàng Minh lẩm bẩm:” Say xỉn mà còn thích ra đường đánh võng là sao!”, rồi anh lại tiếp tục lên ga mà không hề hay biết lỗi là ở chính chiếc chân chống của chiếc xe máy anh đang đi. Đầu óc anh như bị phủ một lớp sương mù, đặc quánh.
Kiều Thanh xậm mặt, đầy tức tối. Cô đá mạnh chân vào gốc cây xà cừ lớn ở ngay cổng quán café. Lần này thì chính cô tự làm chân mình đau thật rồi. Cô bụp miệng phát ra vài câu chửi thề bằng đủ thứ ngôn ngữ của cả Tây và Việt. Thậm chí, những đóa hoa đang rộ sắc dưới lòng đường và đung đưa mình trong gió cũng làm Kiều Thanh thêm buồn thêm bực. Cô ngắt một bông hoa với ý định sẽ cấu xé cánh hoa, nhụy hoa cho tan nát, bầm dập vì dám xinh tươi khoe sắc giữa nắng trời trong khi lòng cô đang buồn đến thắt lại. Nhưng khi cành hoa gần rời ra khỏi thân cây thì tiếng còi của bác bảo vệ trong khuôn viên thành phố đã hét lên. Cô co chân và chạy mất hút. 

Hết phần 10.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét