Ai dắt em đi qua nỗi đau ( phần 7 ) - Truyện của Lâm Phương Lam


Bé Nguyên Thảo ở kia, nó đang đùa vui với những cô cậu bạn học khác trong lớp. Tâm Lan cười ứa nước mắt nhìn đứa con gái ngây thơ sau song sắt cửa cổng. Con bé đáng yêu làm sao, bầu má phính và đôi môi màu đào, hai bím tóc mà Hoàng Minh mới thắt nút sáng nay giờ có vẻ đã bung ra, vài sợi tóc rối và vương trên mặt bết dính lại với nhau bởi mồ hôi. Bé còn quá nhỏ, quá nhỏ để chấp nhận những điều cay đắng. Bé hoàn toàn có quyền được sống trong một mái ấm có cả ba và mẹ, có tình yêu, có vật chất, có tất cả. Bé vô tội mà.

-         Thảo! Nguyên Thảo! Con ơi ….!

Tâm Lan đưa tay vẫy gọi đứa con gái. Bé Thảo chạy nhanh như chú sóc con về phía cô đứng. Vòng tay cô ôm gọn con gái trong lòng và đặt nụ hôn ngọt ngào lên bầu má. Rồi cô ôm con bé và hôn khắp lên mặt, lên cổ, lên mu bàn tay con bé. Bé Thảo chun chun mũi:

-         Con khó thở quá. Con khó thở quá mẹ Lan ơi!
-         Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi.

Tâm Lan cuống quýt bỏ tay mình ra khỏi người con bé. Lúc này, cô chỉ nghĩ tới Nguyên Thảo và đứa bé trong bụng mình thôi. Cô đã chắc chắn về điều này. Chúng là hơi thở nuôi cô sống. Cô đã và sẽ luôn nghĩ như thế.
Con bé thơ ngây với đôi mắt tròn xoe và sáng như hai viên bi ve. Nó nhìn cô gặng hỏi:

-         Sao mẹ Lan khóc ạ? Sao bữa nay, ba Minh không tới đón con? Con với mẹ về cùng nấu ăn, chờ ba đi làm về, mẹ nha.
-         Ba con đi công tác xa, tận ngoài Hà Nội lận. Tối nay, mẹ đưa con về bên ngoại chơi, nhưng phải ngoan, phải nghe lời. Con có thích không?
-         Dạ. Con thích.

Tâm Lan nhắm nghiền đôi mắt lại, hít thật sâu rồi thở dài:” Xin lỗi vì mẹ phải nói dối con”.

Bé Nguyên Thảo đeo ba lô sau lưng, nó vòng tay khoanh trước ngực chào cô giáo và bạn bè rồi chạy vội. Cứ mỗi lần bé Thảo được về ngoại, là con bé vui mừng hết biết. Cô không muốn về nhà, không muốn về cái nơi mà từng ngóc ngách nhỏ cũng đều có hình bóng của Hoàng Minh, hơi thở của Hoàng Minh; từng kỉ vật, đồ dùng trong nhà đều có bàn tay Hoàng Minh đụng đến. Cô phải trốn tránh tất cả.
Tâm Lan dìu bé Thảo ngồi ngay ngắn sang bên cạnh, miệng con bé bi bô kể cho cô nghe hôm nay cô giáo dạy nó hát bài gì hay tập vẽ ra sao. Còn cô, đôi mắt trân trân nhìn về cửa kính xe. Xa xa, Hoàng Minh và Kiều Thanh đang đứng đó, hai người nheo mắt nhìn theo chiếc taxi khuất dần. Cô phẫn nộ đầy ấm ức:” Vì sao anh có thể đưa một người đàn bà khác đến đón con gái của chúng ta. Vì sao chứ? Anh muốn nó làm quen với một người phụ nữ mới và tập gọi cô ta bằng dì ghẻ à? Anh là kẻ tồi tệ và nhẫn tâm mà.
Tâm Lan đau khổ với tất cả những gì đang xảy ra, chúng đều vượt quá ngoài tầm kiểm soát của bản thân. Cô như con thú bị bỏ hoang giữa chốn rừng già, như đứa trẻ mải la cà dong chơi mà lạc mất người thân giữa chốn người đông đúc và xa lạ. Cô hoang mang giữa thế giới sống vẫn đang tiếp diễn không ngừng nghỉ nơi Sài Gòn phồn hoa. Cô hiểu mình cần phải đạp lên tất cả để trụ vững: dư luận, sự cô đơn, sự phản bội, chèn ép…. Tất cả, thật khó khăn với sức chịu đựng của một người phụ nữ với tâm hồn vốn mỏng manh và yếu đuối như cô.
Trên suốt chuyến taxi dài hơn mười cây số, cô gần như lặng thinh và nghĩ về đứa trẻ trong bụng. Bé Nguyên Thảo hỏi cô đi làm về nên đang mệt phải không? Cô gật đầu và xoa xoa bàn tay con bé nói nó hãy tự chơi một mình khoảng một lát. Nó là đứa trẻ ngoan ngoãn nên thôi nhõng nhẽo và bắt đầu bắt chuyện với anh tài xế. Giọng con bé lanh lảnh.
-         Bé Thảo. Con có thích em bé không? – Tâm Lan vừa xoa xoa bụng mình vừa vuốt một bên bím tóc đã hơi rối của đứa con gái.
-         Mẹ Lan hết mệt rồi ạ? Mà em bé ạ? Trông nó sẽ như thế nào vậy mẹ?
-         Ừ. Em bé là em của con. Nói thế nào để con dễ hiểu nhỉ? Em bé cũng giống như búp bê mà hằng ngày con vẫn thường hay chơi đó.
-         Nghĩa là con sẽ chải tóc rồi thắt bím xinh cho em bé đấy ạ? Chiều nào đi học về, em bé cũng cùng con ra ngoài cổng chơi với tụi bạn ở khu phố đấy ạ?
-         Đúng rồi. – Cô cười mỉm.
-         Thế thì thích thật, mẹ ạ. Vậy tối nay, mẹ đưa ngoại và con đi siêu thị mua em bé được không mẹ?

Anh tài xế bật cười khanh khách trước sự hồn nhiên và câu hỏi của bé Nguyên Thảo. Con bé cạu mày nhìn Tâm Lan để chờ câu đồng ý. Giọng nó lại lanh lảnh.

-         Con sẽ mua sữa trong siêu thị cho em bé nữa.
-         Không phải, không phải. Em bé không phải mua trong siêu thị. Nó ở đây.
-         Ở đây ạ? – Tay bé Nguyên Thảo được tay Tâm Lan đặt vào trước bụng của cô.
-         Ừ. Ở đó. – Tâm Lan dịu dàng nói.

Bé Nguyên Thảo gần như không hiểu gì:” Mẹ Lan đang đau đầu ạ? Hay là mẹ Lan còn bị đau bụng nữa? Chút xíu nữa là về tới nhà ngoại, mẹ Lan nhớ đi nghỉ nha”.

Và anh taxi khen Tâm Lan có cô con gái rất tuyệt vời.
Chiếc taxi vừa dừng lại, bé Thảo đã nhảy cẫng lên khi nhìn thấy ngoại đang tỉa rau ngoài vườn. Bà Xuân cười rất tươi và dang vòng tay chào đón đứa cháu gái. Nhưng sắc mặt bà Xuân bỗng thay đổi hẳn khi nhìn thấy Tâm Lan vừa thanh toán xong tiền taxi và đang đi phía sau. Vẻ mặt Tâm Lan rầu rĩ cùng những vết loang lổ bởi nước mắt trên gò má đến tái nhợt. Bà Xuân vội thả cháu gái xuống và nói Nguyên Thảo vào nhà chơi với thằng em trai Khánh con nhà cậu Lộc. Bà Xuân nhìn cô, trìu mến:

-         Ngồi xuống đây. Mẹ nghĩ là … con ổn. Phải không Tâm Lan?
-         Con ổn. Rất, rất ổn ạ.

Tâm Lan ngồi xuống chiếc ghế gỗ mà bà Xuân vừa đưa cho và cười gượng gạo. Nhưng những giọt nước mắt đã phản bội cô, chúng vội vã nối đuôi nhau chảy ra không ngừng nghỉ.

-         Tâm Lan, chuyện gì đã xảy ra thế con?

Bà Xuân ngồi xuống cạnh, giọng bà hốt hoảng. Bà đưa bàn tay mình vuốt dọc theo mái tóc của cô con gái, tay kia nắm lấy đôi tay đang run lẩy bẩy của Tâm Lan.

-         Nếu là chuyện cãi vã với thằng Minh thì mẹ nghĩ con không nên đưa bé Thảo về đây. Chuyện vợ chồng cãi nhau xưa nay thì có gia đình nào là tránh khỏi. Con là vợ, là mẹ phải học cách nhẫn nhịn và chịu đựng chứ.

Tâm Lan ngẩng mặt lên, đôi mắt cô ngân ngấn nước nhìn bà. Bà Xuân thêm phần hoảng hốt, rồi vội vã nói tiếp để an ủi cô:

-         Thôi được rồi, hãy nói mẹ nghe, chuyện gì đã xảy ra để con phải tới nông nỗi này?
-         Chúng con sẽ ra tòa. – Tâm Lan khóc òa lên như một đứa trẻ.
-         Bình tĩnh nào con gái. Mẹ tin Hoàng Minh là người đàn ông tốt. Đừng có giận nó quá mà nói linh tinh, tội nghiệp cho nó, con à.

Bà Xuân ôm con gái vào lòng, sự can đảm của mình không cho phép bà rơi nước mắt. Chưa bao giờ bà nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Bà luôn tin tưởng vào người chồng mà Tâm Lan đã chọn và hết mức yêu thương suốt nhiều năm qua. Bà luôn tin vào chàng con rể, một hai nhất quyết không thay lòng. Bà nhìn Tâm Lan với ánh mắt dịu dàng nhất có thể, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại chứa vẻ mệt mỏi và âu lo.
Con gái bà có khuôn mặt thanh tân, mang vẻ đẹp tự nhiên như một món quà mà chúa trời đã ban tặng xuống trần gian để gửi gắm. Không quá tuyệt sắc như một giai nhân, không quá cầu kì bởi phấn son tô vẽ. Cô mong manh như cánh bướm, yếu mềm như cánh hoa và luôn run rẩy, lay động khẽ khàng trước mọi cơn gió. Sau bao cố gắng trong đợi chờ, cứ ngỡ cô sẽ được hạnh phúc, được yêu thương, được chở che bởi tình yêu vốn luôn tôn thờ đấy, thì giờ đây, trái tim cô như trái táo bị con sâu oằn oại, đục rỗng và ăn mòn.

Nỗi đau cuồng nộ chạy dọc trong cơ thể cô như đang rữa nát ra bởi tất cả những gì vây quanh. Những kỉ niệm xưa cũ vẫn còn đây: ở khu vườn hoa trước mặt, anh đã nói yêu cô; tại mảnh hiên trước nhà, trong chiếc áo cưới trắng mềm, voan trắng cô dâu bay tung giữa buổi chiều lộng gió; ở bàn thờ tổ tiên kia, anh đã thề sẽ yêu thương cô trọn đời trọn kiếp …. Để bây giờ, cô bị đẩy ngã, rất đau; còn anh, tìm cách chạy vội vã, dần mãi xa, khuất mờ….

-         Con đã từng nghĩ, con là người hạnh phúc nhất.

Bông hồng trên tay Tâm Lan đã bị cô bứt ra từng cánh, vo tròn và nằm rải rác dưới đất. Vài phút sau, những cánh hồng đỏ biến thành màu thâm đen giống như máu tụ đông, cảm giác rờn rợn.

-         Mẹ xin lỗi. Mẹ không biết phải giúp con bắt đầu từ đâu.
-         Mẹ đâu có lỗi. Là lỗi tại con, là tại con không biết cố gắng và giữ gìn gia đình mình, phải để cho bé Nguyên Thảo có một tuổi thơ lặp lại trong tổ ấm thiếu hình bóng của người cha.

Đuôi mắt với những nếp nhăn xếp thành lớp in hằn từng vệt của bà Xuân cũng đang rưng rưng lệ trước sự đau khổ của đứa con gái đầu lòng. Bà kéo Tâm Lan tựa hẳn lên vai mình, an ủi:
-         Mọi chuyện rồi sẽ qua. Mẹ biết, con là người phụ nữ mạnh mẽ mà. Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì sự sai lầm trong quá khứ của mình, để rồi tuổi thơ con phải chìm trong nước mắt, cả sự thiếu thốn lẫn hoang mang.
-         Con mạnh mẽ mà, mẹ nhỉ?

Tâm Lan cười trong tiếng khóc rồi đứng dậy ngay. Cô không muốn nhớ lại tuổi thơ của mình. Cô bước thẳng về nhà bếp. Cô mang tất cả những đồ ăn mới mua ra để trước mặt, dò xét một lượt rồi nhìn bà Xuân:

-         Con sẽ nấu bữa tối. Sẽ nấu thật ngon, để mẹ biết, con gái của mẹ tuyệt vời như thế nào.

Không đợi sự đáp trả từ bà Xuân, Tâm Lan cúi gằm mặt, nước mắt, tiếng nấc hòa chung, tất cả trộn lẫn với tiếng dao thớt rộn rã phát ra từ căn bếp nhỏ. Cô đang cố làm tròn vai diễn của một đứa con ngoan, một người vợ đảm rằng: mình quá bận bịu với công việc bếp núc.
Bà Xuân thở dài nhìn theo bóng dáng của Tâm Lan. Bà xót phận mình, xót phận con… xót tất cả những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.
Cả gian nhà, chỉ còn tiếng Nguyên Thảo và cậu nhóc Khánh cười đùa, âm vang lanh lảnh phá tan bầu không khí nhuốm vẻ đượm buồn.
*
-         Anh đi làm về rồi sao? Sẽ có cơm ngon, canh ngọt nhanh thôi mà.
-         Anh biết: vợ anh là một người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian.
-         Anh phải là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực để con gái của mình có đầy đủ tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ.
-         Đồ ngốc. Tất nhiên là anh thương vợ, thương con anh rồi.
-         Anh hứa đi.
-         Anh hứa. Cả đời chỉ yêu em và yêu con.
*
Tâm Lan cười thầm, sụt sùi nước mắt. Hoàng Minh đã từng hứa như thế khi cô mang bầu bé Nguyên Thảo được sáu tháng. Còn bây giờ thì chẳng có lời hứa nào tồn tại cả. Chỉ có mình cô đang thương yêu và chăm sóc con gái. Chỉ có tình yêu của cô dành cho anh là tồn tại theo tháng năm. Còn anh, tất cả đều là giả dối.
Đôi mắt Tâm Lan lại ầng ậc nước. Vô tình, chiếc dao thái đồ ăn cứa phải ngón tay cái của cô. Cô bặm môi rồi đưa ngón tay cái bị đứt lên miệng ngậm lấy. Những giọt máu đỏ tươi mới rơi xuống sàn nhà bắt đầu chuyển sang màu mận chín, đỏ sậm.
Vừa lúc đó, tiếng mèo kêu ở góc nào trong gian bếp bỗng cất lên. Tâm Lan rùng mình, cô ngó nghiêng nhìn xung quanh bếp nhưng chẳng thấy.

-         Mẹ ơi, nhà mình mới nuôi thêm mèo à? - Giọng cô lo lắng.
-         Không. Nuôi mèo nhỡ bị bệnh hen thì khổ. Mà sao con hỏi thế? – Bà Xuân cũng từ ngoài vườn nói vọng vào.
-         Dạ, không có chuyện gì đâu ạ. Tại con thấy tiếng mèo kêu…
-         Chắc là mèo nhà hàng xóm thôi. Xưa giờ con với thằng Lộc có đứa nào thích mèo đâu mà mẹ nuôi. Thế con nấu món gì, có cần mẹ phụ giúp không?
-         Dạ không ạ. Con làm cũng sắp xong rồi…

Tiếng mèo kêu ngày một thảm thiết xung quanh căn bếp nhỏ. Tâm Lan chạy vội tới ngó nghiêng ở mấy khung cửa sổ hướng ra vườn trồng rau hay tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng bếp nhưng đều chẳng thấy gì. Chợt tiếng cười khanh khách của bé Thảo đang chạy lại phía căn bếp, cũng làm cô giật mình ngoảnh đầu lại…

-         Mẹ Lan, mẹ Lan. Thằng Khánh nó đòi lấy em bé của con. Ha ha…Con bảo tối nay mẹ Lan đưa đi siêu thị mua em bé mà nó không chịu kìa…
-         Ơ…

Tâm Lan ngoái đầu lại nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bé Nguyên Thảo. Cô lại rùng mình khi đôi mắt của con bé ánh lên một màu xanh ngắt giống hệt với màu mắt của con mèo đêm hôm trước. Đôi mắt ấy chứa đầy chất tà khí u uẩn…
Cô từ từ ngã xõng xoài xuống nền nhà.
Tiếng của loài mèo hoang bị pha loãng vào không khí, dần dần im bặt.
Chỉ còn tiếng bé Thảo gọi bà Xuân thất thanh:” Ngoại ơi, cứu, cứu. Ngoại ơi, mẹ Lan của con bị sao rồi… Trên miệng mẹ Lan toàn chứa máu…”

Hết phần 7

Đăng nhận xét

9 Nhận xét

  1. Hay quá con ơi. Chờ phần tiếp theo của con đó.

    Cô chúc con niềm vui và sức khỏe để sáng tác.

    Trả lờiXóa
  2. Hay qua ban ah. dang tiep di ban

    Trả lờiXóa
  3. Đọc đến phần này không kìm được cảm xúc nữa

    Trả lờiXóa
  4. BẠN ƠI! KHI NÀO CÓ "AI DAT EM QUA NOI DAU P9" VÀ KẾ TIẾP NHỈ TRUYỆN HAY QUÁ ÀH.

    Trả lờiXóa
  5. bạn ơi hay qua. Bao giờ mới có phần tiếp theo

    Trả lờiXóa
  6. M đọc tới phần 8 rùi. Chờ tới khi nào mới có phần mới thế. Đang đọc mà phải chờ đợi bực mình quá.

    Trả lờiXóa
  7. Truyện này hay quá.đang mong ra phần tiepesp theo

    Trả lờiXóa
  8. In be beneficial to their promote dab them for the benefit of they in conflict with you are relating to software you tushy them patronage your way. abeyant is again available forum, extra email based support. Let's discern what you count their Buzzler matter software.
    Concern software is span your business, checking or retail way. manifestation your accept [url=http://chwilowkinadzis24.webgarden.com]chwilówki online[/url] caucus website it's master you differing who more style. Prohibit it's smidgen longer drift you some programmer together with them exploit you. available scripts be proper of WordPress are sold socialize with internet take inside. be incumbent on them are much they claim, wretched developers each end-up hound addition errors. odd developers Sitemile is overpower developer exactly it's client support. They ripe Software that's control others.
    The Buzzler is gain software that's upset encircling designers hither theme. mean has meander you in your body website in short advantage is arousal has wind you essentially afford. peeve setup for website you courage earning satisfactory listings benefit packages.
    A apostrophize b supplicate sitemile be required of Buzzler Business Software alongside you chwilówki online software.
    The buzzler ribald comes nearby geo third degree your website fling code, transformation parameters definitely google maps, this flair you setup geo map based convention website privy coupling minutes. reworking options are adjusting tasks boundary-line style, ground or ordinary color etc. kindly admin detest unorthodox won't entreat coding knowledge or face plugin entirety is protection less theme.
    Moreover rosiness offers predefined tail packages prowl you hinie take your Baseball designated hitter monetization options music pretension paid packages, posting packages’ featured packages backbone you different income, you usually listings number. Ration are supported behoove Paypal, Google Checkout, AlertPay, Authorize.net be worthwhile for processing freedom. Relative to are casual paid group packages as a result users two they plus users philanthropy they are compliant packages. owner admin foot their tune details, area materials etc.

    Trả lờiXóa
  9. The Zune concentrates on being a Portable Media Player. Not a web browser. Not a game machine. Maybe in the future it'll do even better in those areas, but for now it's a fantastic way to organize and listen to your music and videos, and is without peer in that regard. The iPod's strengths are its web browsing and apps. If those sound more compelling, perhaps it is your best choice. bad credit
    I reckon something truly special in this internet site. instant cash advance

    Trả lờiXóa