Cô mở mắt đón bình minh ngày mới khi mặt trời đã lên cao. Tiếng chim ca ríu rít từ khu vườn vọng về qua ô cửa sổ đã được che bởi tấm ri-đô in hình những bông hoa dại màu vàng tươi. Cơn gió thoảng qua làm tấm ri-đô bay phất phơ, nhè nhẹ.
Sau một đêm mưa lớn, không khí trong lành thanh mát và mang hơi lạnh luôn làm cho con người ta thêm lười biếng và khó có thể dứt ngay ra khỏi tổ ấm của chăn mùng. Tâm Lan với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường. Đã gần mười giờ trưa rồi sao? Cô đã ngủ một giấc rất dài.
Đầu cô đau ê ẩm, hai bên thái dương đập rần rật liên hồi. Cựa mình một lúc lâu trên giường để mường tượng lại những chuyện ngày hôm qua mà nước mắt cô trào ra vội vã. Cô trở mình, một bên má áp sát vào chiếc gối bông trắng. Chiếc gối này cũng đã bị ẩm nước. Phải chăng, cô đã khóc ngay cả trong giấc ngủ?
Tâm Lan rón rén bước tới ô cửa sổ, kéo phăng tấm ri-đô sang hai bên. Một mùi thơm hoang hoải của cỏ hoa xen lẫn cả mùi đất phảng phất trong bầu không khí trong lành xộc thẳng tới mũi cô. Những cơn gió lành lạnh lùa về khẽ vuốt ve khuôn mặt Tâm Lan. Cô nheo nheo mắt và nhìn thẳng về khu vườn trước mặt.
Những chậu cây cảnh được Hoàng Minh chăm sóc mỗi chiều về, anh dùng kéo cắt tỉa cẩn thận những lá vàng cháy trên cây, dùng bình nước thiết kế kiểu vòi hoa sen tưới từ trên xuống dưới đang bắt đầu mọc mầm xanh non mơn mởn. Những khóm hoa trồng trong chậu lớn nở rộ với đủ màu sắc, đẹp một cách lôi cuốn. Trên không trung, vô số chuồn chuồn và bươm bướm rập rờn bay giữa bạt ngàn hoa. Những vệt nắng rung rinh dần len lỏi cả vào từng góc khuất, từng kẽ lá, từng gốc cây với thân mình mảnh nhỏ.
Cả khu vườn cây cảnh của gia đình Tâm Lan bừng sáng đủ sắc màu. Chúng giống như một chốn thần tiên vô cùng đẹp đẽ, nhưng cũng đầy bí ẩn.
Bàn tay trắng xanh của Tâm Lan bậu chặt vào song sắt cửa sổ, bàn tay kia rờ lên bụng xoa xoa. Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ chuyển sang một hướng khác. Là những trang giấy mới trắng tinh, nhưng rất có thể từng dòng chữ được viết lên đó để kể lại về cuộc đời của cô có thể sẽ lem nhem và nhòa đi. Vì mưa lạnh chăng, hay là vì màu nắng làm ố vàng, hoặc là vì cả nước mắt có vị mặn như muối biển nữa?
Chiếc túi xách trắng đang nằm kia, Tâm Lan nhón từng bước chân nhẹ nhàng đi về phía nó. Kéo chiếc khóa dài, chồng bao thư của độc giả được xếp ngay ngắn vẫn nằm gọn ở một bên. Tâm Lan chậc lưỡi và ngẫm thầm, hôm nay cô không chỉ đi làm muộn và không gọi điện tới công ty để xin phép, mà có thể sẽ bị sếp la rầy vì công việc được giao chưa hoàn thành theo tiến độ. Tự gõ vào đầu một cái như để phạt cái tội không có trách nhiệm với công việc, rồi cô cười xòa an ủi chính bản thân.
Lật thêm hai chồng giấy nữa cô mới tìm thấy chiếc túi ni lông màu đen. Thật quái quỷ, thời gian để tìm chiếc túi đen đó cũng chỉ tốn thêm vài giây chứ đâu có nhiều nhặn gì, vậy mà tâm trạng cô đã cảm thấy hết sức nôn nóng.
Cổ họng Tâm Lan lại bắt đầu khó chịu, rất khô và rát buốt. Cô phải tìm đến nhà vệ sinh ngay lập tức.
Vừa đi tới lối quẹo xuống lầu một, cô lại giật mình vì nhớ tới bé Nguyên Thảo:” Sao hôm nay lịch sinh hoạt trong một ngày của mình nó lại rối tung hết cả lên thế này?” Vừa vặn chốt cửa phòng, cô vừa cất tiếng gọi. Giọng cô thúc giục con bé nhưng nghe vô cùng dịu dàng.
- Nguyên Thảo! Dậy đi con. Trễ giờ tới lớp học rồi.
Nhưng trong phòng chẳng có ai cả. Chăn mùng, ga đệm đã được xếp lại ngay ngắn, gọn gàng. Trên mặt bàn học của bé Thảo còn có một mảnh giấy nhỏ. Đó là lời nhắn của Hoàng Minh:” Em ăn sáng rồi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đưa con gái tới trường rồi đi làm luôn.”
Nước mắt Tâm Lan cứ thế lăn ra. Tờ giấy trên bàn tay đã bị cô siết mạnh. Hành động vô tình đó đã làm nhăn những đường mép vốn phẳng lì của tờ giấy cùng lời nhắn quan tâm vô cùng cảm động.
Hoàng Minh vẫn để lại lời dặn dò cùng sự quan tâm chăm sóc hết mực chu đáo như thế kia ư? Chẳng phải đêm qua anh đã nói rằng, tự tay mình sẽ viết đơn ly hôn để đưa cho cô kí còn gì. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay là ngày cuối cùng anh ở ngôi nhà này ư? Có thật hôm nay là ngày cuối cùng anh dặn dò và cùng cô chăm sóc cho bé Nguyên Thảo hay không? Tại sao mọi chuyện lại có thể diễn ra nhanh như vậy chứ? Bản thân cô còn chưa dám chấp nhận những gì mà tận mắt mình nhìn thấy ngày hôm qua là sự thật cơ mà. Vậy trong ngày hôm nay, làm sao cô có đủ can đảm và sẵn sàng buông tay anh ra cơ chứ.
Tâm Lan thoáng rùng mình, trong giây lát ngắn ngủi trôi qua, mảnh giấy nhỏ nhắn kia đã khiến cô gần như tuyệt vọng hoàn toàn.
Mới sáng ngày hôm qua, anh còn trêu ghẹo cô bằng cách nhặt một sợi tóc vương ở trên tấm nệm khều khều khiến chiếc mũi nhỏ xinh của cô phải chun chun lại rồi bật cười khanh khách vì quá nhột.
Mới sáng ngày hôm qua, cô vẫn còn rất bận rộn cho công việc chuẩn bị bữa ăn sáng của cả gia đình, anh vòng tay ôm cô từ phía sau và khen cô là người vợ tuyệt vời nhất, còn anh là người đàn ông may mắn nhất vì được cô yêu.
Mới sáng ngày hôm qua, tiếng nói cười hạnh phúc của cả gia đình còn vang vọng khắp căn nhà, anh buộc hai bím tóc cho bé Thảo rồi đưa con bé tới trường, đưa cô tới chỗ làm và sau cùng là anh mới đến công ty…
Vậy mà sáng ngày hôm nay, chẳng ai có thể làm cô cười. Thậm chí, nước mắt của cô còn trào ra ngay cả trong giấc ngủ.
Có lẽ nào, cô thật sự là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ ư?
Cô từ từ ngồi bệt xuống nền nhà một hồi lâu…
*
Tâm Lan xuống cầu thang. Tay cô vẫn giữ chặt chiếc túi ni lông màu đen. Chẳng có ai ở nhà cả. Nhưng không phải vì thế mà cô sẽ chạy khắp xung quanh căn nhà và tự hát to cho mình nghe một giai điệu nhảm nhí như là:” Bây giờ mình phải thử ngay. Mình không thể chờ đợi nổi nữa rồi.” Điều đó hẳn là vô cùng ngốc nghếch, nhưng Tâm Lan nào đâu ngờ rằng, mọi người vẫn thường bảo:” Những người phụ nữ muốn sinh con vốn dĩ vẫn là ngốc nghếch” cơ mà.
Phòng vệ sinh đây rồi. Cô phải quên hết tất cả mọi chuyện về Hoàng Minh, về Kiều Thanh, hay về những tháng ngày sau đó nếu phải nuôi con một mình. Tâm trạng cô vô cùng phấn chấn mỗi khi tưởng tượng, phỏng đoán rồi lại hình dung.
Tâm Lan chun chun chiếc mũi lại tỏ vẻ bực mình với chiếc hộp giấy. Thay vì dùng kéo cắt cẩn thận lớp vỏ ni lông trắng viền xanh và mỏng bên ngoài, rồi mới tháo lớp vỏ bằng giấy ở bên trong, thì Tâm Lan đã ghé răng giựt mạnh và làm chúng bung ra ngay lập tức. Tại sao vào cái khoảnh khắc “nóng bức” mà người phụ nữ nào muốn sinh con như thế này, nhà sản xuất que thử lại có thể bọc kín chúng từng lớp, từng lớp như thế cơ chứ. Nó làm cô phát bực và càng thêm nôn nóng cho dù cô đã phỏng đoán gần như chắc chắn rằng, mình đang mang thai.
Tâm Lan chẳng buồn đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng nữa. Nó là những dòng chữ chi chít và sẽ khiến cô mất quá nhiều thời gian. Không biết từ lúc nào, cô trở lên mất kiên nhẫn như vậy?
Lần mang thai bé Nguyên Thảo, tâm trạng cô y hệt như lúc này. Nhưng ít nhất sự ngốc nghếch và chẳng biết gì về lần đầu tiên được làm mẹ đã khiến cô tò mò. Tim cô đập thình thịch, cô nhìn chiếc que thử nửa trắng nửa xanh, dài chừng bằng ngón tay và mảnh thì phải sử dụng như thế nào. Còn bây giờ thì không, công việc của cô ở báo đài và kinh nghiệm làm mẹ đã khiến cô gần như thuộc làu làu những gì ở tờ giấy in chữ chi tiết từng bước một kia cần phải đả động đến người sử dụng chúng.
Cô tiểu tiện ra một chiếc khay bằng nhựa. Cô cầm lên và thấy nó nóng hổi. Cô đặt chiếc que thử thẳng đứng vào khay nhựa nhỏ sao cho không vượt quá mũi tên quy định, rồi để nó lên chiếc giá đỡ đựng đồ bằng inox được treo ở tường. Cô thừa biết mình sẽ phải chờ đợi trong vòng năm phút sau mới có kết quả. Cô phải chờ những vạch báo hiệu màu hồng.
Năm phút quả thực rất dài. Tất nhiên là Tâm Lan sẽ chẳng ngồi và lẩm bẩm từ một đến con số ba trăm như từng giây vạch kim đồng hồ nhích chuyển. Cô cố gắng lờ cái que thử đi. Nhưng tim cô vẫn đập thình thịch.
Cô đánh răng lâu hơn mọi ngày. Cô chần chừ rửa mặt cũng mất nhiều thời gian hơn mọi ngày. Cô thay một bộ quần áo khác để đi làm nữa. Sự nôn nóng khiến ngón tay cô lóng ngóng, kéo chiếc dây khóa ngang váy quá mạnh nên bị đứt giữa chừng.
Cô còn nghĩ tới cả việc phải giải trình với sếp vì sao hôm nay đi làm trễ. Hay đến bữa ăn trưa, cô sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện với chị Hoàng Ngân của mình làm sao khi những“ yêu nữ công sở” thích dở trò tiểu nhân. Cô còn bị bỏng cả môi với tách ca cao nóng vừa mới pha xong.
Cuối cùng thì Tâm Lan cũng đã giết chết khoảng thời gian là năm phút.
Chiếc que thử đó hiện lên hai vạch màu hồng.
Cô đã có thai.
Cô sẽ có thêm một đứa con nữa.
Những thiên thần của cô.
Tâm Lan đem tất cả mọi thứ liên quan đến que thử như hộp giấy, bao ni lông hay chiếc khay nhựa nhỏ vùi xuống tận đáy thùng rác. Rồi cô lấy những bao ni lông khác phủ lên trên như chưa hề có chuyện chiếc thùng rác này đã bị ai đó bới tung. Ngay lúc này, đó là bí mật của riêng cô. Kể cả với Hoàng Minh, cô cũng sẽ không tiết lộ cho anh ấy biết dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ.
Có thể ai đó sẽ cho rằng cô là kẻ ngu ngốc. Bởi xưa nay, hầu hết những người phụ nữ vẫn thường mang chuyện con cái ra để níu chân người đàn ông ở lại bên mình. Họ cho rằng, anh ta phải có trách nhiệm với đứa bé. Họ cho rằng, thời gian trôi đi, nhất định anh ta sẽ nảy sinh tình yêu và đem lòng yêu mến, chiều chuộng họ.
Nhưng Hoàng Minh thì khác, anh là một gã đàn ông chung tình. Và cả Tâm Lan nữa, cô là một trong những người đàn bà ngu ngốc nhất thế gian.
Tâm Lan thoáng buồn. Cô hít một hơi dài rồi lững thững bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng túi ni lông màu đen đựng chiếc que thử còn lại. Tâm Lan chắc chắn rồi. Cô không muốn thử thêm một lần nữa như ngày mang thai bé Nguyên Thảo.
Tâm Lan cười gượng một cái, chẳng ai biết cô đang nghĩ về điều gì. Cô nhét túi ni lông màu đen vào trong ngăn kéo rồi khóa lại. Cô cần phải tới công ty thôi.
0 Nhận xét