Ai dắt em đi qua nỗi đau ( phần 1 ) - Truyện của Lâm Phương Lam


Tâm Lan uể oải bước ra khỏi phòng thu. Hai bên tai của cô luôn có cảm giác bị ù ù liên tục. Số lượng công việc mới bắt đầu được một phần hai so với mọi ngày mà đã khiến cô cảm thấy đuối sức kinh khủng.
Cô nghĩ lại về chuyện buổi sáng sớm của ngày hôm nay. Khi vừa mới tới công ty, cô đã phải chạy ào vào nhà vệ sinh với cơn chóng mặt và buồn nôn ập tới một cách bất thường. Sau cơn nôn khan, cổ họng cô khô rát và vô cùng khó chịu. Tâm Lan lững thững đi tới chân cầu thang để lấy nước uống. Cô cảm thấy trong người một cảm giác khang khác và cổ họng lại bắt đầu nôn nao. Trong suy nghĩ, cô buột miệng cười tủm tỉm:” Hay là mình có tin vui nhỉ?”
Vẫn là cảnh sáng sớm như mọi khi, những cô nàng mặc váy ngắn, chân đi guốc cao đang tựa người vào tường tạo dáng hay quàng tay lên vai ôm lấy nhau để khoe đường cong nhìn không mấy thiện cảm, miệng các cô hót líu lo những bài ca với đủ đề tài: nói xấu cô nhân viên này, hay khen nấy khen để anh sếp kia… Cô thở dài khi Hoàng Ngân – một người bạn thân thiết nhất trong công ty của cô, cũng đang “được” mọi người “mổ xẻ” không tiếc bằng những ”lời vàng ý ngọc”.

Cô đi thẳng về phía bình nước đang cách đó chừng hơn ba mét. Nhấn nút kí hiệu trên bình để lấy nước nóng pha café, cô lại ung dung bước về phòng làm việc như thể chẳng có chuyện gì liên quan tới mình vậy. Những cô nàng váy ngắn ngơ ngác nhìn theo, trong đầu họ đang e ngại với ý nghĩ:” Chẳng biết Tâm Lan có nghe thấy những gì mà mình vừa mới nói xấu cô ta hay không nhỉ?”  Nhưng họ đã hoàn toàn sai lầm, bởi lúc bấy giờ, bản thân Tâm Lan chỉ hướng tới một điều duy nhất:” Hay là mình đã có tin vui vậy ta?”
Tâm Lan cầm một xấp tài liệu, dạng giấy khổ A4, đã được kẹp lại ngay ngắn xếp vào ngăn tủ kéo rồi khóa lại kỹ càng. Cô sợ những nhân viên xấu bụng sáng nay sẽ làm những việc tiểu nhân để hại cô, và hại cả đồng nghiệp Hoàng Ngân của cô nữa.
Khẽ kéo túi xách đeo lên vai, Tâm Lan rón rén đi cửa sau để rời khỏi văn phòng. Trưa nay, cô không muốn ăn trưa cùng Hoàng Ngân như mọi ngày, cho dù bản thân rất muốn thông báo và nhắc nhở chị đồng nghiệp hãy nên cẩn thận với những ”con ma công sở” trong khoảng thời gian tới.     
Bước ra ô cửa cuối cùng của tòa nhà cao hơn hai mươi lầu. Ánh nắng gay gắt xộc thẳng tới khiến cô nheo nheo mắt mất vài giây. Cô nhìn lại phía sau, dò xét rất kỹ các ô cửa, vì trong đầu cô nung nấu một ý nghĩ rằng mình đang bị theo dõi. Nhưng chẳng có ai cả, có lẽ tại cô đang quá căng thẳng vì hiện tượng lạ đã xảy ra vào sáng sớm của ngày hôm nay.
Con đường Pasteur ùn ùn xe cộ. Hai bên vỉa hè chủ yếu vẫn là đám khách văn phòng lố nhố ngồi ăn trưa, thì thụp húp chén canh loãng cái đặc nước trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ. Những đốm nắng lọt qua các kẽ lá hay lỗ thủng của tán cây dày đặc, như nhảy rung rinh trên mái hiên nhà cổ, trên những con đường nát bằng gạch đỏ kẻ chéo có phần khập khiễng và những khe hở là phần rêu xanh bám lấy. Nhìn chúng thật buồn tẻ.
Tâm Lan đi bộ hơn một trăm mét dưới tán lá cây xà cừ lớn đủ để che rợp nắng, và cơn gió xào xạc thổi qua xoa dịu cơn nóng hừng hực cùng nỗi lo sốt sắng trong con người cô. Cuối cùng, Tâm Lan cũng đã tìm thấy một hiệu thuốc tư nhân nhỏ nằm nép mình dưới gốc cây bàng già ở gần góc phố. Cô chần chừ chưa vội bước vào ngay. Nếu thực sự có tin vui thì sao chứ? Đây không phải là lần đầu tiên cô mang thai cơ mà. Sao chân tay cô lại lóng ngóng, sao nồng ngực trái của cô lại đập thình thịch nhiều như thế này nhỉ?
Tâm Lan kéo chiếc khẩu trang đang mang trên mặt cao hơn chút nữa, nó che giấu toàn bộ phần miệng và sống mũi cao. Chiếc mũ rộng vành đang đội trên đầu cũng được cô kéo xuống thấp hơn một chút nữa. Cô quay lại phía sau, nhìn nhìn, ngó ngó. Cô sợ có một vài người quen nào đó phát hiện ra hành động của mình, cho dù là “nó” vô cùng tốt đẹp.
Cô gái bán thuốc chừng ngoài hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu trắng, chiếc mũ trắng trên đầu đã được tháo ra, vài sợi tóc rối bay lòa xòa trước mặt. Vừa nhìn thấy khách hàng, cô gái vội buông muỗng và phần cơm hộp của mình xuống bàn, chạy chân trần từ bàn ăn ra quầy thuốc. Giọng cô gái vui vẻ.
-         Tôi giúp gì được cho chị ạ?
-         Làm ơn. Bán cho tôi một que thử. – Tâm Lan giọng nhỏ nhẹ.
-         Thử thai à?
            Đôi lông mày không được tỉa tót của cô gái nhíu lại, giọng có phần đanh đá hơn. Tâm Lan cười gượng rồi gật đầu:
-         Phải.
Khi cô gái lấy ra một hộp hình chữ nhật màu trắng xen viền xanh dương bỏ vào túi ni lông màu đen và cẩn thận buộc lại một cách kín đáo. Tâm Lan buột miệng:
-         Lấy cho tôi thêm một hộp nữa.
-         Vâng .
Cô gái bật cười. Cô đã quá quen với những khách hàng là các cô gái còn trẻ. Họ luôn thế, họ thường mua hai que thử vì họ lo sợ. Họ cần một sự chắc chắn chính xác, hoặc là có, hoặc là không.
Tâm Lan đón lấy túi ni lông đã được buộc kín, vội vàng bỏ vào chiếc túi xách mà quên không xem hạn sử dụng của chúng. Xưa nay, cô nổi tiếng là người cẩn thận. Trước khi bỏ một món hàng nào vào giỏ thanh toán, cô đều có thói quen lật qua lật lại món hàng chỉ để tìm hạn sử dụng của chúng được in ở chỗ nào của hộp bìa. Nhưng lần này thì không, cô phải tìm cách trốn khỏi đây trước đã.
-         Cám ơn cô.
Vừa nhận tiền dư được trả lại, Tâm Lan vội vàng băng qua đường. Cô thở dốc. Nỗi lo sợ cùng sự vui mừng khốn xiết như lần mang thai đầu tiên luôn khiến cô căng thẳng như thế. Chỉ là một cơn nôn khan, chỉ là cổ họng nôn nao và khô rát, nhưng những biểu hiện đó cũng đủ để cô liên tưởng tới lần đầu tiên mang thai bé Nguyên Thảo. Cô lững thững từng bước quay lại tòa nhà cao phía trước.
Dường như, niềm vui chưa rõ ràng này cũng đã khiến cô quên mất cả bữa ăn trưa. Cô chỉ luôn đưa tay lên xoa xoa bụng mình và quên mất việc dạ dày đang gào ráo riết. Cô phỏng đoán. Rồi cô tiếp tục hình dung. Cô chưa chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tim cô đã đập thình thịch.

Vẫn đang còn nghĩ ngợi và mừng thầm thì điện thoại của cô bắt đầu rung lên. Là một số điện thoại lạ, nhưng rất đẹp, cô lại phỏng đoán:” Có lẽ là một khách hàng muốn quấy rầy cô vào giữa giờ nghỉ trưa đây mà.”
-         A lô, Tâm Lan xin nghe.
-         Em bị làm sao mà lại đi mua thuốc thế? Giấu chị chuyện gì à?
-         À. Chị Hoàng Ngân ạ?
Tâm Lan dáo dác nhìn ngang dọc, Hoàng Ngân chắc hẳn phải đang ở đâu đó quanh đây. Cũng chẳng có điều gì là khó hiểu khi Hoàng Ngân lại hỏi thẳng cô như vậy. Từ xưa đến nay, hễ cô có biểu hiện gì khó chịu trong người dù là nhỏ nhất thì Hoàng Ngân cũng hỏi han, lo lắng và chăm sóc cho cô tận tình. Hoàng Ngân lấy tư cách là một đồng nghiệp tốt bụng, thân thiện và quý mến cô. Nhưng trên hết, Hoàng Ngân yêu đơn phương Hoàng Minh - người chồng hiện tại của cô từ thời còn là sinh viên. Tâm Lan luôn tin, Hoàng Ngân không có ý lợi dụng mình để có cơ hội gần gũi Hoàng Minh. Ngược lại, cô còn vô cùng thân thiết và kể chuyện gia đình cho Hoàng Ngân nghe, rất tỉ mẩn.
-         Gớm! Em nhìn qua bên đường đi, chị đang ở đối diện đó. Nhà hàng ăn của Nhật em à.
Cô quay lại nhìn vào quán ăn bên kia đường và thấy ngay Hoàng Ngân đang dùng bữa trưa với một chàng trai lạ. Giọng Tâm Lan lại nhỏ nhẹ:
-         Bắt quả tang nhé! Em tha đấy! Anh chị dùng bữa trưa đi, lát về công ty mình kể chuyện.
-         Được rồi! Em cũng ăn trưa đi nhé! Xin lỗi em. Chị rời phòng thu rồi đi với bạn luôn nên không kịp nhắn tin cho em.
-         Không sao ạ.
Tâm Lan giơ tay vẫy vẫy chào Hoàng Ngân và chàng trai lạ rồi lại bước đi. Trong suy nghĩ của cô, cô cũng chẳng muốn tò mò việc phải giải đáp câu hỏi chàng trai lạ kia là ai? Một phần vì cô biết tỏng, đó chỉ là một trong những chàng trai “xui xẻo” khi hẹn hò cùng Hoàng Ngân, bởi chắc chắn kết quả của nó không bao giờ là voan trắng, nến thơm hay những bữa tiệc mừng hạnh phúc lứa đôi. Xưa nay, cô đã quá quen với những chàng trai lạ, cứ đến rồi lại đi mà Hoàng Ngân chia sẻ như thế này rồi. Một phần còn quan trọng hơn nữa là, hiện tại cô luôn nghĩ mình đang mang thai.
Cả buổi chiều trôi đi, Tâm Lan chần chừ mỗi khi nhìn vào chiếc túi xách đang nằm trên bàn làm việc. Cái cảm giác chờ đợi, nó thật là hồi hộp và thú vị làm sao!
Thừa nhận là cô đã rất lắng nghe những gì mà Hoàng Ngân kể về người đàn ông mới, đồng ý là cô đang gật đầu lia lịa với những ý kiến đóng góp trong bản tài liệu sẽ được phát thanh vào chương trình bạn nghe đài tuần sau…, nhưng những điều đó chỉ đi đến một kết luận cuối cùng rằng, Tâm Lan chẳng hiểu gì về tất cả những giãi bày tâm sự hay bất kể một thảo luận nào đang được để cập đến.
Cô giơ tay đồng ý với ý kiến đóng góp của người đồng nghiệp đã nói xấu mình vào lúc sáng. Cô gật đầu lia lịa khi được giao nhiều công việc hơn so với mọi ngày … Nhưng thực tình, cô thây kệ tất cả.
Bởi những người phụ nữ khi biết mình đang mang thai, họ chẳng còn thiết tha bất kể một thứ gì ở trên đời nữa.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét